Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 17




Editor: Kẹo Mặn Chát

Nhan Nam Tinh và Nhan Bán Hạ đến thăm tôi.

Bọn họ vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi Diệp Thiệu Bân, Diệp Thiệu Bân cũng rất khách sáo.

Diệp Doanh Doanh tiện tay kéo một người anh đi chơi xếp gỗ với cô bé, tôi bị động gia nhập bọn họ.

"Anh họ," Nhan Nam Tinh cầm khối gỗ trong tay, kề sát bên tai tôi nói, "Anh nhìn hai người họ kìa, nói chuyện cũng thật vui vẻ nha."

Nhan Bán Hạ ngồi trên sô pha, mặt tươi như hoa trò chuyện với Diệp Thiệu Bân, Diệp Thiệu Bân cũng không chê em ấy ồn ào, nghe rất say sưa, người sáng suốt đều nhìn ra hai người khá hợp nhau.

"Hình như bọn họ biết nhau từ trước, có điều A Hạ cho tới bây giờ chưa từng nói với em." Nhan Nam Tinh bất mãn nói.

Tôi không nói được một lời, làm bộ nâng ly nước bên cạnh uống vài ngụm.

Nhan Nam Tinh đặt tay lên mu bàn tay tôi, ánh mắt đầy ẩn ý, "Anh họ, trên thế giới này chỉ có em hiểu tâm ý của anh nhất, rõ ràng anh thích anh ta như vậy, vì sao không theo đuổi?"

Tôi nắm chặt cốc, tim đập loạn thình thịch.

Bên kia Diệp Thiệu Bân nói cái gì đó, Nhan Bán Hạ nghe xong cười càng vui hơn, bất chợt cảm giác chua xót dâng lên trong lòng tôi.

"Diệp Thiệu Bân." Tôi thì thầm.

Anh ấy nghe thấy tôi gọi, tầm mắt chuyển sang người tôi, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn tôi, có lẽ là tôi tự mình đa tình.

"Tôi về phòng." Tôi nhìn xuống cốc nước trống rỗng.

"Đi đi, đừng ngủ quá sớm." Anh ấy nói.

Tôi không nghe lời anh, leo lên giường nằm từ sớm, dưới ổ chăn nghe tiếng bọn họ nói chuyện phiếm trong phòng khách, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mở mắt ra, đèn đã tắt.

Không quá giống như mọi khi, tôi đã quen với việc đi ngủ mở cửa phòng, nhưng tối nay cánh cửa đã được đóng chặt.

Tôi nổi lên lòng nghi ngờ, mở cửa đi vào phòng khách, thấy trên ban công có một bóng người.

Diệp Thiệu Bân đứng trên ban công gọi điện thoại, phát ra tiếng cười trầm thấp: "Cậu còn không tin? Cậu đó, ai bảo cậu coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai... Chuyện này liên quan gì đến tôi, còn rối loạn lưỡng cực, lúc trước sao không chẩn đoán cho bọn họ là nhân cách phân liệt luôn đi."

Tôi cả kinh, trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm.

Anh ấy xoay người lại, tôi vội vã trốn đằng sau bức tường.

"Khương Vũ Sơn, ngày mai cậu đừng ra ngoài đi làm, tùy tiện tìm một bệnh viện kiểm tra mắt, phí tổn tôi chi trả cho cậu, đồ lang băm!" Diệp Thiệu Bân cười nhạo, không đợi đối phương nói cái gì lập tức cúp điện thoại, trở lại phòng khách.

Nhìn thấy tôi, trên mặt anh ấy hiện lên một chút kinh ngạc, "Đã trễ như vậy còn không ngủ?"

Tôi dứt khoát hỏi thẳng anh ấy: "Anh và Khương Vũ Sơn có quan hệ gì?"

Anh ấy dừng lại vài giây rồi nói với tôi, "Cậu ta là một người bạn tốt của tôi, thường xuyên liên lạc."

Tôi thầm oán giận nói: "Chuyện trùng hợp như vậy, sao anh không nói cho tôi biết? Nếu anh quen anh ta sớm thế, nói không chừng chúng ta có thể..."

Âm thanh đột nhiên dừng lại, trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trong đầu tôi là một mớ hỗn loạn.

Nếu chúng tôi thực sự biết nhau từ sớm, người anh ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ không phải tôi như bây giờ.

Anh mở miệng nói: "Tôi đã gặp cậu từ mười năm trước, ngay trong phòng bệnh khép kín, khi đó cậu còn là một đứa nhỏ, có lẽ chỉ cao tới ngực tôi."

10 năm trước? Vào thời điểm đó, hình ảnh của tôi... tóc tai rối tung, làn da tái nhợt như không được nhìn thấy ánh sáng, khuôn mặt tiều tụy, thậm chí là không có biểu cảm gì cả.

Tôi nhẹ giọng hỏi: "Lần đầu tiên anh gặp tôi, anh có sợ không?"

Anh ấy im lặng như thể đang rơi vào hồi tưởng.

Trong bóng tối tôi không thấy rõ biểu tình của anh, ngay giờ này khắc này, bên miệng anh ấy rốt cuộc là cười cợt, hay là cười gượng cho rằng tôi ngang ngạnh khó bảo?

Tôi cắn chặt môi, muốn nghe được câu trả lời phủ định của anh, nhưng không có, qua hồi lâu anh ấy cũng không nói gì, thời gian cứ như vậy trôi dần đi.

Tôi muốn anh ấy tham gia vào thế giới sau khi tôi vất vả xây dựng lại, bên trong tràn ngập màu sắc tươi mới, cùng rất nhiều ký ức vui vẻ, chứ không phải là cùng tôi trong vòng tròn tuần hoàn thống khổ kia, một tôi như vậy, không muốn để cho người tôi yêu quý nhất nhìn thấy.

Lúc này, có một âm thanh thừa dịp hư không mà chui vào, rõ ràng từng chữ truyền tới tai tôi:

Anh ta sợ mày, anh ta sợ mày! Anh ta rõ ràng đã gặp qua bộ mặt đáng sợ nhất của mày, một đôi mắt ác quỷ khắc trong trí nhớ của anh ta suốt mười năm!

Làm sao anh ta có thể yêu một tên ác quỷ trốn khỏi địa ngục như mày chứ? Mày xứng đáng cả đời sống trong vực thẳm...

Tôi thở gấp nghiến răng nghiến lợi nói với bóng tối: "Nếu anh sợ tôi, vì sao còn muốn trêu chọc tôi? Nếu như tôi vẫn là bộ dáng khó coi kia, hiện tại anh chẳng phải là sợ muốn chạy sao!"

Anh ấy bật đèn, sau vài phút trở lại trước mặt tôi với lọ thuốc trong tay.

Tôi lui về phía sau một bước, xoay người chạy nhanh về phía cửa lớn, anh ấy đuổi theo tôi, nắm chặt cổ tay tôi, giữ chặt đến mức tôi phát đau phải hét lên một tiếng.

"Không sao, không muốn uống thì về phòng ngủ một giấc, muốn đi ngày mai cũng có thể đi."

Anh ấy nắm tay tôi, dẫn tôi về phòng, như không hề có điềm báo, tôi rên rỉ ngồi xổm xuống cuộn tròn mình lại, cả người run rẩy bất an.

"Vì sao anh không để tôi đi? Vì sao không để tôi đi..."

Anh ấy vẫn không trả lời.