Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 11




Editor: Kẹo Mặn Chát

Nhan Bán Hạ hỏi tôi có muốn đi chơi ở công viên giải trí gần đó hay không.

Trong ánh mắt của em ấy tràn đầy chờ mong, tôi không đành lòng cự tuyệt.

"Nhan Bán Hạ, nhớ trông kỹ anh họ, đừng để anh ấy chạy loạn khắp nơi! Nghe thấy không!" Nhan Nam Tinh từ trên tầng hét xuống.

"Ờ, đã biết!"

Tôi cho rằng Nhan Bán Hạ muốn kéo theo một người đi cùng em ấy nhớ lại thú vui thời thơ ấu, cho đến khi em ấy đưa cho tôi một bộ trang phục thú bông, tôi mới biết là em ấy làm việc bán thời gian ở công viên giải trí, lừa tôi tới đây chỉ để thay em ấy làm việc một hôm.

Em ấy giúp tôi mặc trang phục thú bông, nhét một đống bóng bay vào tay tôi, dặn dò những việc cơ bản phải làm.

"Vậy em đi đâu vậy?"

"Đi hẹn hò." Em ấy phất tay ném tôi ở lại rồi rời đi.

Tôi thử đi qua vài bước, còn tới soi gương một chút.

Một con gấu.

Tôi dần dần thích ứng với cảm giác kỳ diệu này, lắc lư xung quanh công viên giải trí, thỉnh thoảng chụp ảnh với người lớn hoặc trẻ nhỏ rồi tặng bóng bay cho họ.

Tôi đương nhiên hiểu được, họ yêu thích con gấu bông này chứ không phải là một bệnh nhân tâm thần vô liêm sỉ, không có tự trọng đang trốn ở bên trong.

Bọn họ không biết, tôi đã từng đứng bất động trên đống xương cũ chất thành núi, trước mặt là dòng sông do chất thải bài tiết tạo thành, mùi hôi thối bao trùm trong không khí tĩnh lặng, khắp nơi đều là những cái xác không hồn.

Tôi từng bước mê đắm cái cảm giác lẩn trốn dưới bộ trang phục thú bông, đứng ngốc ở nơi đây rất an toàn, từ ô cửa sổ nhỏ nhìn ra, tất cả mọi thứ đều bình thường. Tôi muốn rời xa cái thế giới mờ nhạt kia, dành quãng đời còn lại của mình ở trong chỗ này...

Ngay khi tôi sắp bị lạc trong một thế giới ổn định và ấm áp, đột nhiên có một tiếng hô lớn của trẻ nhỏ xâm nhập vào đại não, kéo tôi trở lại giữa đám đông nhộn nhịp.

"Ba ơi! Ba nhìn bé gấu kia kìa!"

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Diệp Thiệu Bân và con gái anh ấy.

Tôi theo bản năng muốn tránh né, lại nhớ tới anh ấy hiện tại không nhìn thấy tôi, có trang phục gấu bông này, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tôi cầm quả bóng bay cuối cùng, nhảy nhót vui vẻ đến trước mặt Diệp Thiệu Bân, tạo một tư thế vô cùng đẹp trai nhưng rõ là quê mùa, đưa quả bóng bay cho anh ấy.

Vẻ mặt Diệp Doanh Doanh ngạc nhiên, hưng phấn chỉ vào người tôi hô lên: "Ba, ba mau xem! Bé gấu nhỏ tặng ba bóng bay này!" Diệp Thiệu Bân cau mày, do dự nhận lấy quả bóng bay.

Tiếp đó, tôi hoàn toàn thả bay chính mình, xông lên ôm lấy anh, thừa dịp anh ấy còn chưa kịp phản ứng đã quay lưng lại, sau khi vui vẻ chạy đi vài bước, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, Diệp Thiệu Bân đang thong thả đi về phía tôi.

Trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp, tôi sợ đến mức không biết phải làm sao. Anh ấy dừng lại trước mặt tôi, hai tay đút vào túi áo khoác, nhìn vào đôi mắt của gấu bông, quan sát tôi.

"Cậu là ai?"

Tôi dùng đôi mắt to tròn của con gấu bông này hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt anh, ở giữa dòng người qua lại đấu mắt đấu trí với anh.

Anh ấy vươn tay đặt lên mũ gấu của tôi, ở trước mặt công chúng trêu chọc một con gấu bông. Tôi lắc lắc đầu, dậm chân một cái, đẩy anh ấy ra rồi đi thẳng về phía trước, mà anh vẫn đi chậm rì rì theo sau mông tôi, đi rồi lại đi, bước rồi lại bước...

Chưa bao giờ gặp qua một người vừa nhàm chán vừa cố chấp như vậy luôn.

Tôi chán nản tìm một góc ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.

"La Thu Mân."

Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh ấy.

"Ra đây."

Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm tháo mũ đội đầu xuống, gió lạnh buốt giá bất chợt thổi qua hai má, tôi thở ra một làn sương mỏng nhạt, nhắm mắt lại.

Một bàn tay nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc bị gió thổi bay trên mặt tôi.

Diệp Thiệu Bân không hiểu tôi. Không ai có thể thực sự hiểu tôi.

Người đàn ông này đã lột bỏ lớp vỏ ngoài của tôi, còn buộc tôi phải xé tầng mặt nạ cuối cùng để cho anh ấy thấy rõ bộ mặt ban đầu của tôi.