Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 10




Editor: Kẹo Mặn Chát

Diệp Thiệu Bân thường mời tôi đi dạo bên hồ.

Thời tiết lạnh như vậy, tôi cơ bản không muốn đi ra ngoài. Nhưng mỗi lần tôi nghe thấy anh ấy nói đang chờ tôi ở dưới tầng, hai chân của tôi lại không chịu nghe theo sai khiến, vội vàng bay nhanh xuống, hận không thể một bước vượt qua ba bậc.

Anh ấy còn hỏi tôi có muốn đến làm khách tại nhà anh ấy không.

Tôi đã hỏi hai người em họ của tôi rằng mời người khác đến nhà thì có ý định gì.

Nhan Bán Hạ nói: "Chỉ ăn một bữa cơm, còn có thể làm gì nữa."

Nhan Nam Tinh thì muốn nói lại thôi, nửa ngày không cho ra một đáp án.

Cuối tuần khi trời nhá nhem tối, Diệp Thiệu Bân dẫn tôi đến nhà anh ấy. Trong nhà anh có một bé gái và một người dì đang rửa rau trong nhà bếp.

"Con gái tôi, Diệp Doanh Doanh, vừa mới lên mẫu giáo bé." Diệp Thiệu Bân giới thiệu, "Doanh Doanh, đây là bạn của ba, mau gọi Anh La đi. "

"Chào anh La."

Cô bé là con gái của Diệp Thiệu Bân.

"Thu Mân." Diệp Thiệu Bân vỗ nhẹ bả vai tôi, ra hiệu nhìn xuống phía dưới.

Có một bảng viết trước mặt tôi.

"Anh phải viết tên lên đó." Diệp Doanh Doanh nói với tôi.

"Đây là quy củ của Doanh Doanh, khách tới chơi đều phải viết." Diệp Thiệu Bân cũng bổ sung một câu.

Ký tên sao? Tôi có chút khẩn trương, cầm bút không biết nên làm gì. Diệp Thiệu Bân đứng sau lưng tôi, khom lưng tới gần tôi: "Đứa nhỏ ngốc đáng thương, không phải ngay cả tên cũng quên cách viết như thế nào chứ?"

"Tôi... không ngốc."

Tôi nghe thấy hơi thở bình ổn của anh ấy cùng với tiếng cười khe khẽ. Anh ấy nắm lấy bàn tay đang cầm bút của tôi, lòng bàn tay ấm áp mềm mại dán lên mu bàn tay run rẩy của tôi, đầu ngón trỏ chen sâu vào kẽ ngón tay của tôi.

Chưa từng có ai chạm vào cơ thể tôi như thế này.

Vốn tưởng rằng cảm giác của tôi trì trệ, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy. Lỗ tai tôi nóng bừng, dường như bộ phận mềm mại nhất bị ai đó chạm vào.

Sau khi viết tên xong, tôi lén lút kẹp đầu ngón tay anh một chút, rồi vòng tay ra sau lưng.

"La, Thu, Văn." Diệp Doanh Doanh nhìn bảng đọc từng chữ một.

"Không đúng, La Thu Mân, mân đọc là /mín/." Diệp Thiệu Bân sửa lại cho cô bé.

"Mân, chữ này là có ý nghĩa gì?"

"Bầu trời."

"Đó có phải là bầu trời mùa thu không?"

*tên em Thu là 罗秋旻 / luó qiū mín/, bé Doanh đọc nhầm là 文 /wén/, và 旻 mân có 2 nghĩa là bầu trời và mùa thu.

Bọn họ ở bên kia thảo luận tên tôi. Tôi nhìn xung quanh ngôi nhà ấm cúng này, phía phòng ăn còn treo một dây đèn hoa anh đào màu hồng phấn, trên vách tường có một vài hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ em.

Nữ chủ nhân nhất định rất dụng tâm bố trí căn nhà này.

Tôi nhắm chặt hai mắt lại, trước mặt dường như hiện lên một bóng người mờ ảo, mang theo màu tóc không rõ cùng với nụ cười tươi tắn, tất cả mọi người sẽ cảm thấy nữ chủ nhân này thật xinh đẹp, bất luận dùng từ hoa mỹ nào trên người cô đều không quá đáng.

Cô sẽ nằm trên đầu vai anh, gọi xưng hô chỉ thuộc về mình cô, cùng anh ấy nói những chuyện mà chỉ có hai người bọn họ mới biết, rồi cùng nhau thoải mái cười to, hưởng thụ tất cả sự chăm sóc và quan tâm của anh ấy, thân mật thỏa thích...

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ lại từ trong những ý nghĩ xằng bậy, trong đầu đầy tiếng vo ve ong ong.

Tôi ngơ ngác nhìn Diệp Thiệu Bân, lại cúi đầu xuống, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Doanh Doanh chỉ vào bức tranh treo trên vách tường tự hào nói: "Anh ơi, những thứ này đều là em vẽ đấy."

Tôi nghe thấy, cũng nhìn thấy, nhưng không để ý tới. Diệp Doanh Doanh bĩu môi, thật giống một chú chó con.

"Ây da!" Dì lau tay đi ra từ phòng bếp, vội vội vàng vàng nói, "Diệp tiên sinh, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, nước tương hôm qua hết rồi, buổi sáng lại quên mua."

"Dì tiếp tục nấu cơm đi, tôi đi mua nước tương cho."

"Vậy được, phiền ngài."

Diệp Thiệu Bân lên tiếng vọng về phía phòng khách nói: "Đi cùng tôi không?"

Tai tôi dựng thẳng lên ngay lập tức. Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy?

Diệp Doanh Doanh ở bên cạnh đang chơi xếp gỗ xây nhà, cũng không ngẩng đầu lên.

"La tiên sinh."

Tôi quay đầu nhìn anh ấy.

"Mua nước tương, có đi không?"

Tôi vụng về nắm lấy bàn tay vươn ra của anh.

"Đi."

Siêu thị ở tầng ba trung tâm thương mại, tôi và Diệp Thiệu Bân mua xong nước tương từ siêu thị đi ra, đi ngang qua một cửa hàng kem. Tôi đi chậm lại, ánh mắt trông mong nhìn vào ly kem đầy màu sắc trong tay của những vị khách.

Ra khỏi trung tâm thương mại, tôi đứng ở giữa quảng trường như người gỗ, Diệp Thiệu Bân đi được mấy mét mới phát hiện tôi không theo sau.

"Làm sao vậy?"

"Muốn ăn kem."

Diệp Thiệu Bân hơi trầm tư, nói: "Vậy thì lên mua đi."

"Ừm."

Tôi đi ba bước quay lại nhìn một lần, Diệp Thiệu Bân vẫn còn đứng tại chỗ không đi tới.

"Tôi ở chỗ này chờ cậu, nhanh chân lên."

Tôi lại bước trở về bên cạnh anh, kéo kéo cánh tay anh ấy.

"Cùng đi."

Vào lúc hoàng hôn trong ngày, tôi cầm kem, hài lòng thỏa dạ đi theo Diệp Thiệu Bân về nhà. Trước khi lên tầng, Diệp Thiệu Bân ôm bả vai tôi nói: "Ăn xong ở đây đi."

"Tại sao?" Tôi vừa ngẩng mặt lên nhìn anh, vừa dùng đầu lưỡi liếm chóp kem, còn có chất lỏng màu trắng sữa tan chảy ở bên rìa.

"Không thể để Doanh Doanh nhìn thấy, con bé sẽ ầm ĩ muốn ăn kem không chịu ăn cơm."

"Vậy thì cho cô bé ăn."

"Kem có thể làm bữa chính?"

"Có thể."

Trong tích tắc, ánh mắt của Diệp Thiệu Bân trở nên sắc bén, tôi sợ tới mức rụt đầu lưỡi về, tầm mắt né tránh không nhìn anh ấy.

"Xem ra cậu cũng không ngoan lắm ha."

Tôi cầm cốc kem, không biết có nên liếm nó tiếp không.

"Được rồi, trong vòng ba phút ăn xong, nhanh lên."

Tôi không lề mề nữa, cầm thìa xúc hai ba miếng ăn sạch sẽ.

Thời điểm buổi tối chờ cơm, tôi im lặng ngồi ở bàn ăn, quy củ đặt hai tay lên đầu gối, nghĩ tại sao bà Diệp còn chưa trở về, cô ấy tăng ca sao? Hay là đi công tác?

"Không cần chờ cô ấy trở về sao?" Tôi đột ngột hỏi một câu.

"Ai?"

"Vợ anh."

Diệp Thiệu Bân dừng lại một chút, im lặng thật lâu.

"Ý anh là mẹ à? Mẹ không có ở đây." Âm thanh của Diệp Doanh Doanh càng ngày càng nhỏ, cô bé gần như muốn vùi đầu xuống đáy bát, "Mẹ không cần ba nữa."

"Doanh Doanh."

Diệp Doanh Doanh không lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Diệp Thiệu Bân nhìn về phía tôi, anh không nói gì, nhưng tôi biết anh ấy đang khổ sở.

Cảm giác bị người nhà vứt bỏ, tôi sao lại không hiểu chứ.