Kẻ Trừng Phạt

Chương 4: Cuộc theo dõi lúc nửa đêm




"Tần... Hiểu... Mai". Thần Côn hạ giọng, nói dài từng chữ.

"Không thể nào! Hồ Viễn chịu trách nhiệm chính vụ Tần Hiểu Mai, chắc chắn phải biết thời gian hành hình của cô ta chứ, cậu ta làm sao có thể đi gặp một người đã chết được?" Anh Điên lập tức phủ nhận.

Tôi nghĩ đến một điểm quan trọng: "Lịch sử trò chuyện có thể ngụy tạo không?"

Thần Côn chau mày, đáp: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như cậu, nhưng khi so sánh thời gian thì thấy không thể ngụy tạo được. Hồ Viễn lúc mười giờ ở trạm xăng dầu vẫn còn cầm điện thoại, nhân viên của trạm còn nhắc nhở cậu ta không sử dụng nữa để đảm bảo an toàn. Mà trong cuộc trò chuyện lúc chín giờ năm mươi phút, có thể thấy rõ người kia chính là Tần Hiểu Mai."

Tôi hỏi tiếp: "Cuộc đối thoại ra sao?"

"Mọi người tự xem đi." Thần Côn bỏ lửng rồi lôi từ túi hồ sơ trong tay ra một bản in phần lịch sử trò chuyện đưa cho chúng tôi.

Theo những gì chúng tôi thấy hai người bắt đầu nói chuyện từ lúc bảy giờ tối. Ban đầu còn là một vài câu xã giao thông thường, càng về sau càng tình cảm và còn hẹn thời gian gặp mặt. Lúc chín giờ năm mươi phút, Hồ Viễn gửi một tin nhắn "Anh nhớ em"; đối phương trả lời "Em cũng nhớ anh, nhưng em đã chết rồi"; Hồ Viên lại gửi "Dù em có biến thành ma thì trên đời này, anh cũng chỉ yêu một mình em thôi - Tần Hiểu Mai".

Những dòng này khiến tôi vô cùng kinh ngạc, không nén nổi rùng mình. Tăng Đại Chí đứng bên cạnh cũng lẩm bẩm: "Chắc chắn Tần Hiểu Mai đến báo thù rồi, Hồ Viễn bị mê hoặc rồi..."

Anh Điên lườm Tăng Đại Chí một cái và hỏi Thần Côn: "Điện thoại đã khôi phục lại chưa?"

Tối qua khi ở hiện trường vụ tai nạn, chúng tôi tìm thấy điện thoại của Hồ Viễn trong túi quần anh ta, nhưng đã bị hư hại. Trên người Tần Hiểu Mai cũng có một chiếc điện thoại, nhưng không bật lên được, hình như là hết pin.

Thần Côn trả lời anh Điên, điện thoại của Hồ Viễn bị hỏng nghiêm trọng, muốn phục hồi lại cần có thời gian. Theo số liệu hiển thị của Tencent thì những tin nhắn gửi đi tối qua chính xác là từ chiếc điện thoại này. Điện thoại của Tần Hiểu Mai sau khi được sạc pin đã có thể sử dụng bình thường, phần lịch sử trò chuyện thu được trong đó trùng khớp với những gì Tencent cung cấp.

Nói xong, Thần Côn lẩm nhẩm "Xin Bồ Tát phù hộ". Anh Điên cầm bản lịch sử trò chuyện, sắc mặt lúc sáng lúc tối.

Tăng Đại Chí cứ lải nhải mãi về sự ma tà của chuyện này, rồi than vãn vì mình đã giải phẫu thi thể Tần Hiểu Mai, có lẽ phải đi đốt ít giấy tiền tạ tội với cô ta mới được. Dứt lời, anh ta vội vã rời khỏi phòng.

Khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà pháp y, thấy Tăng Đại Chí đi mua giấy tiền thật. Anh ta chẳng kiêng nể gì, tay vung lên vung xuống, như sợ người khác không nhìn thấy. Có mấy người tiến lại hỏi, anh ta còn khua chân múa tay kể lại cho họ.

Gần giờ tan ca, tôi đợi sẵn ở cửa hàng tạp hóa bên ngoài Đại đội, thấy Tăng Đại Chí lái xe ra, tôi bắt ngay một chiếc taxi đi theo. Tăng Đại Chí không dừng lại suốt chặng đường, đi một mạch về nhà.

Nhà Tăng Đại Chí ở trong một con hẻm cũ, người qua kẻ lại khá náo nhiệt, cũng tiện cho tôi ẩn nấp. Tôi tìm một quán ăn gần đó, vừa ăn vừa quan sát.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, không hề thấy Tăng Đại Chí ra ngoài. Đợi đến chín giờ, đường phố chẳng còn mấy ai qua lại, tôi hỏi anh Điên có cần tiếp tục theo dõi nữa không. Anh Điên bảo tôi đợi đến khoảng mười hai giờ, nếu không thấy có động tĩnh gì thì về nhà nghỉ ngơi.

Từ trước đến nay, công việc cắm chốt theo dõi nghi phạm ít ra cũng phải có hai người, lần này không biết anh Điên có ý gì mà để tôi đến một mình. Cũng may thời gian theo dõi không lâu, mình tôi vẫn có thể xoay xở được.

Mười giờ tối, quán ăn đóng cửa, tôi chỉ còn cách đi tìm một chỗ khuất nào đó ẩn nấp.

Xung quanh càng lúc càng vắng lặng, giữa trời đêm, những cơn gió tháng Chạp lạnh như cắt khiến tôi cảm thấy mặt mình sắp đóng băng đến nơi.

Cứ chốc chốc tôi lại nhìn đồng hồ, mong thời gian trôi thật nhanh.

Đến mười một giờ, cả tòa nhà Tăng Đại Chí ở gần như đã tắt hết đèn. Tình hình này, xem ra tôi không cần đợi đến mười hai giờ, nếu nửa tiếng nữa mà không có động tĩnh gì thì sẽ rút lui.

Vừa nhìn đồng hồ xong, ngẩng đầu lên, tôi đã thấy có bóng người đi từ trong khu nhà ra. Người này đút hai tay vào túi quần, lưng hơi cúi xuống, mũ áo trùm kín đầu, không nhìn rõ mặt.

Tôi nhìn chằm chằm vào kẻ đó, đến khi anh ta tiến lại gần hơn chút nữa, tôi nhận ra... chính là Tăng Đại Chí!

Phát hiện này khiến tôi bỗng nhiên thấy căng thẳng. Tăng Đại Chí ra khỏi nhà vào giờ này, lại còn sợ người khác nhận ra mình, chắc chắn là có gì ám muội!

Sau khi ra khỏi cửa, anh ta không đi về phía đường lớn, mà rẽ vào một con ngõ nhỏ. Tôi giữ khoảng cách áng chừng hai chục mét, lẳng lặng đi theo. Trong ngõ tối, chỉ cần tôi đi sát tường bao, anh ta không dễ gì phát hiện được.

Lúc đầu Tăng Đại Chí còn khá cẩn thận, cứ đi khoảng hai, ba chục bước lại ngoảnh đầu kiểm tra, nhưng dần dần anh ta không quay lại nữa, cứ thế tiến thẳng về phía trước.

Lúc đầu tôi sợ bị phát hiện, mọi sự chú ý đều dồn vào Tăng Đại Chí, bây giờ anh ta không quay lại kiểm tra nữa, tôi cũng nhẹ nhõm hơn. Nhưng ngay lập tức, tôi lại có một dự cảm không lành, cứ như có ai đó đang đi phía sau mình.

Ý nghĩ đó lóe lên khiến tôi rùng mình. Tăng Đại Chí dẫn tôi vào một con ngõ sâu, nếu kẻ phía sau tôi là đồng bọn của anh ta, hai kẻ một trước một sau đánh úp, thì tôi chẳng phải lành ít dữ nhiều sao?

Tôi quay phắt lại, con ngõ tối tăm dường như không có gì bất thường. Tôi ngẩn người, đoán chắc vừa rồi chỉ là một sự nhầm lẫn. Những người đi đêm thường xuyên có cảm giác này, và đa số đều là tự dọa mình thôi. Nghĩ vậy, tôi lại tiếp tục bám theo Tăng Đại Chí.

Nhưng khi tôi quay đầu trở lại thì không thấy bóng dáng Tăng Đại Chí đâu nữa. Tôi định đuổi theo anh ta, nhưng vừa bước được mấy bước, lại nghe thấy sau lưng có âm thanh vọng tới. Tôi nhìn quanh, vừa hay có một cái thùng rác lớn. Tôi ngồi xuống nấp phía sau thùng rác, cũng may tôi mặc đồ tối màu, nên không gây chú ý.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi nín thở, từ từ thò đầu nhìn ra ngoài.

Rất nhanh chóng, một bóng người tiến tới. Tôi nghĩ bụng, xem ra vừa rồi không phải ảo giác, đúng là có kẻ theo đuôi tôi!

Thế nhưng, chỉ trong tích tắc, tôi tròn mắt ngạc nhiên: không ai khác, lại là Tăng Đại Chí - người vừa biến mất khỏi tầm mắt tôi lúc trước. Hai tay anh ta vẫn đút túi quần, đầu vẫn đội mũ, người hơi cúi về phía trước.

Thấy anh ta sắp tới nơi, tôi không dám nhìn thêm nữa, vội cúi xuống. Nghe chừng Tăng Đại Chí đã đi qua mà không hề dừng lại.

Tôi ngẩng đầu, nhìn theo bóng anh ta, nghĩ mãi vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thấy anh ta lại sắp vụt khỏi tầm kiểm soát, tôi cắn răng, tiếp tục bám theo.

Tăng Đại Chí đi thêm một quãng dài, trong lúc bám theo, cái cảm giác sau lưng có người lại xuất hiện một hai lần nữa. Từ bài học lúc nãy, tôi không thèm để ý, hai mắt chỉ hướng theo Tăng Đại Chí. Sau này nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu có kẻ tấn công từ phía sau thật thì tôi toi đời là cái chắc.

Anh ta đi mãi, đi mãi, bỗng trước mặt xuất hiện một luồng sáng. Đi thêm một đoạn nữa, tôi mới phát hiện ra đã tới đầu kia của con ngõ, bên ngoài chính là đường lớn.

Tăng Đại Chí đi thẳng ra khỏi ngõ, tôi không đi theo, vì đèn đường rất sáng, giờ này lại ít người qua lại, rất dễ bị phát hiện.

Tôi thấy anh ta đi dọc đường lớn khoảng năm chục mét nữa thì rẽ vào một con đường khác. Đến khi tôi lò dò tới nơi, bóng dáng anh ta đã mất hút. Tôi bất ngờ phát hiện, đây hóa ra là một "phố đèn đỏ" nổi tiếng của thành phố. Thật không ngờ con ngõ nhỏ nhà Tăng Đại Chí lại thông ra đây.

Tôi báo cáo tình hình với anh Điên. Nghe giọng tôi có vẻ ủ rũ, anh Điên an ủi rằng chuyện theo dõi tối nay rất hiệu quả, ít nhất cũng có thể chứng minh Tăng Đại Chí "trong lòng có quỷ".

Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, bốn chữ "trong lòng có quỷ" khiến tôi nhớ lại việc có đến hai Tăng Đại Chí xuất hiện trong con ngõ. Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi chỉ còn thấy khắp người mình đang run bần bật, vội vã bắt taxi về nhà, tắm nước ấm, rồi bật điều hòa lên, mới thấy dễ chịu một chút.

Nằm trên giường, tôi hồi tưởng lại từng chi tiết của tối nay, nhưng nghĩ kiểu gì cũng vẫn không hiểu.

Từ khi Hồ Viễn xảy ra chuyện, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tôi đã gặp bao điều quái dị. Mặc dù tôi luôn nhắc mình không được mê tín, bên cạnh còn có anh Điên - "đại diện chủ nghĩa duy vật" - không ngừng động viên, nhưng nếu nói tôi không sợ hãi chút nào thì đúng là nói dối.

Để không gặp phải ác mộng, tôi đành tự an ủi, trong hai Tăng Đại Chí tối nay, chắc chắn có một người đóng giả, đó là lí do hắn ta phải trùm kín mít.

Anh ta làm như thế, hẳn là do phát hiện có người đi theo mình, cố tình dựng chuyện để hù dọa.

Nghĩ vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, với tay tắt đèn, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành để ngày mai dậy sớm.

Khi cả căn phòng đã chìm vào bóng tối, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, mặc dù rất nhẹ, nhưng giữa đêm yên tĩnh, vẫn có thể nghe rất rõ. Âm thanh đó vọng vào từ bên ngoài lớp cửa chống trộm.

Nhà tôi có một phòng khách và hai phòng ngủ, thường ngày chỉ có mình tôi, đã muộn thế này rồi, làm gì có khách tới? Không biết ai đang gõ cửa vậy?