Kẻ Trừng Phạt

Chương 2: Xác chết ma quái




Tôi lóng ngóng rút điện thoại ra, tìm số để gọi cho bác sĩ pháp y Tăng Đại Chí. Vừa rồi anh ta là người dẫn xe nhà tang lễ đưa cái xác đến phòng khám nghiệm tử thi.

Trong khi mấy tiếng "tu... tu..." vang lên bên tai trái, thì bên tai phải tôi là câu nói dai dẳng của mẹ Tần Hiểu Mai: "Hiểu Mai... con về rồi đấy à... đừng sợ..."

Điện thoại đổ chuông mấy hồi mới thấy Tăng Đại Chí nghe máy. Khi chúng tôi về Đội, anh Điên không bảo anh ta giải phẫu ngay. Tên này vốn lười nhác, tôi đoán kiểu gì sau khi cất thi thể anh ta cũng tót sang phòng trực đánh một giấc rồi.

Không nằm ngoài dự đoán, giọng anh ta nghe như vừa ngủ dậy. Khi tôi yêu cầu đi kiểm tra xem xác Tần Hiểu Mai còn trong phòng giải phẫu không, anh ta tỏ vẻ khó chịu: "Lục Dương, đang đêm cậu đừng đùa tôi nữa. Tôi đích thân khóa cái xác trong đó, làm sao mà chạy đi đâu được?"

Qua điện thoại khó lòng giải thích rõ ràng, tôi bảo anh ta cứ đi kiểm tra xem sao. Thấy Tăng Đại Chí vẫn lẩm bẩm, tôi đành phải nói thẳng là xác Tần Hiểu Mai đang ở ngay trước mắt chúng tôi, thì anh ta mới lắp bắp nhận lời.

Dập máy, tôi đi về phía quan tài. Mưa vẫn không ngừng rơi, một cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh đến thấu xương. Tôi bất giác cuốn chặt mình trong chiếc áo khoác.

Khi tôi về tới linh đường, mẹ Tần Hiểu Mai đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn lảm nhảm gọi tên con gái, trông như người mất hồn. Bà ta thò tay vào trong quan tài, nhẹ nhàng lau vệt máu ở khóe mắt cho cái xác. Tần Xuyên định kéo vợ ra, nhưng bà ta gạt phắt đi.

Anh Điên vẫn lạnh lùng đứng gần đó quan sát, hai đầu chân mày nhíu lại. Có lẽ những chuyện kì quái xảy ra ngày hôm nay khiến trong đầu anh như đang giăng một màn sương u ám.

Chẳng mấy chốc Tăng Đại Chí gọi điện lại, run rẩy xác nhận thi thể Tần Hiểu Mai đã biến mất.

Tăng Đại Chí làm nghề bác sĩ pháp y đã mấy năm, từng chứng kiến không ít những vụ án lớn nhỏ, nên ngày thường khá bình tĩnh. Quả thực tôi chưa bao giờ thấy anh ta mất hồn mất vía như lúc này. Tôi cứ nghĩ anh ta sợ phải chịu trách nhiệm, đang định an ủi mấy câu thì anh ta tiếp tục thông báo: "Xác... xác Hồ Viễn cũng có chuyện rồi..

Lòng tôi bỗng trĩu xuống: "Cái gì? Chẳng lẽ cũng biến mất sao?"

Anh Điên nãy giờ vẫn đứng yên, vừa nghe thấy câu hỏi của tôi, hai mắt anh trợn trừng, giữa đồng tử lóe một tia sáng.

"Còn, vẫn còn, nhưng mà, ti... tim của cậu ta mất rồi... trên ngực... trên ngực có một cái lỗ rất to..."

Từng lời của Tăng Đại Chí như mũi dao đâm vào đầu tôi đau nhói. Vụ án càng lúc càng phát triển theo chiều hướng không thể tin nổi.

Thấy tôi có vẻ mất kiểm soát, anh Điên giành lấy điện thoại, hỏi Tăng Đại Chí tình hình cụ thể rồi bảo anh ta tới ngay phòng điều khiển giám sát lấy dữ liệu từ camera của khu vực khám nghiệm tử thi.

Dường như nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng tôi, lúc trả lại điện thoại, anh Điên vỗ vai tôi: "Lục Dương, lấy lại tinh thần đi! Mặc xác nó là người hay là ma, cũng phải tìm ra cho bằng được."

Nói xong, chẳng đợi tôi kịp đáp lời, anh Điên tiến thẳng về phía quan tài, cúi xuống kiểm tra xác Tần Hiểu Mai.

Tôi thở một hơi dài. Anh Điên nói đúng, sự việc đã xảy ra rồi, chúng tôi không thể ngồi đây chờ chết được. Âm dương tương sinh tương khắc, nếu trên đời này có ma quỷ thật, thì chắc chắn sẽ có cách để "thu phục" chúng.

"Mày làm gì thế hả?" Tiếng mẹ Tần Hiểu Mai vang lên.

Mẹ Tần Hiểu Mai tóm chặt lấy tay anh Điên. Tôi vội chạy lại kéo bà ta ra.

Mặc cho bà ta la ó, anh Điên đã kịp cạy miệng Tần Hiểu Mai, rồi quay sang quát: "Bà còn ngăn cản điều tra, có tin tôi cùm bà lại không hả?"

Người đàn bà giật mình sợ hãi, mặt nghệt ra mấy giây rồi bắt đầu ai oán: "Hiểu Mai ơi... Hiểu Mai đáng thương của mẹ ơi..."

Nghĩ bà ta trong chốc lát không dám xông tới nữa, tôi mới buông tay đi về phía anh Điên, bật chiếc đèn pin chuyên dụng ban đêm của cảnh sát, cúi xuống rọi thẳng vào miệng Tẩn Hiểu Mai.

Thi thể Tần Hiểu Mai biến mất khỏi phòng khám nghiệm, còn thi thể Hồ Viễn bị moi tim, tôi hiểu anh Điên đang tìm kiếm điều gì.

Ánh đèn vừa chiếu vào, tôi đã thấy trên răng Tần Hiểu Mai còn loang vết máu. Anh Điên lúc này không đeo găng tay, nhưng không ngại dùng ngón trỏ gạt qua gạt lại lưỡi Tần Hiểu Mai, rồi thọc ngón cái vào trong.

Một mùi tanh hôi bốc ra khiến người ta buồn nôn. Tôi lập tức đứng thẳng dậy, hít mấy hơi liền để lấy không khí.

Tần Xuyên không biết nội dung cuộc điện thoại lúc nãy, giờ thấy anh Điên vừa lấy trong miệng con gái mình thứ gì đó, bèn tò mò hỏi.

"Tim." Anh Điên đáp chẳng chút ngần ngại.

Nghe vậy, Tần Xuyên giật mình lùi lại vài bước, mặt sửng sốt. Ông ta nhìn Tần Hiểu Mai trong quan tài, rồi quay sang nhìn anh Điên, hỏi: "Tim ai?"

"Nếu không nhầm, thì là của đồng nghiệp chúng tôi, anh chàng bị tai nạn vừa rồi đó."

"Chúng mày đổ oan cho Hiểu Mai, nó về tìm chúng mày báo thù đấy, ha... ha..." Người mẹ bất hạnh lại há miệng cười ngặt nghẽo, mái tóc buông xõa bù xù, nước mưa và nước mắt hòa làm một, nhìn chẳng khác gì một bà điên.

Anh Điên không thèm để ý, lần lượt nhấc hai cánh tay Tần Hiểu Mai lên kiểm tra. Trên hai tay đều có vết máu.

Sau đó, anh Điên nói với Tần Xuyên rằng chúng tôi phải đưa xác Tần Hiểu Mai về để khám nghiệm. Tần Xuyên cũng không dám nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi gật đầu. Trong khi người vợ thần kinh bất thường vì cú sốc, thì Tần Xuyên có phần lí trí hơn, ông ta hiểu rõ sau những chuyện kì lạ như thế, họ đã không còn quyền quyết định đối với thi thể của con gái mình nữa rồi.

Trong quan tài có sẵn tấm vải đỏ, anh Điên dùng luôn để gói ghém thi thể Tần Hiểu Mai. Chúng tôi cùng khiêng cái xác ra hàng ghế sau xe, đặt dựa nghiêng vào cánh cửa. Sau khi lấy danh sách và thông tin về những người canh linh cữu mấy ngày qua, chúng tôi lập tức đưa thi thể Tần Hiểu Mai đi.

Đây là lần đầu tiên tôi chở một cái xác. Anh Điên hiểu được nỗi sợ của tôi, nên suốt chặng đường cứ nói chuyện liên hồi. Tóc tôi dính mưa ướt nhẹp, áo khoác cũng ướt gần hết, mặc dù đang bật máy sưởi, cửa xe đóng kín, nhưng tôi vẫn cảm giác có luồng gió lạnh luồn vào cổ, len lỏi vào từng thớ thịt.

Tim tôi đập liên hồi, mắt chần chừ liếc gương chiếu hậu. Trong xe không bật đèn, hình ảnh trong gương thật mơ hồ. Tôi nghển cổ rồi mở to mắt nhìn, thì bỗng thấy một gương mặt kinh hãi, khóe miệng đang rỉ máu.

Tôi quay ngoắt lại, cái xác vẫn đang dựa vào cửa xe, tấm vải đỏ che mặt vẫn y nguyên, bấy giờ mới thở phào.

"Đừng nhìn nữa! Trên đời này làm gì có ma, mà kể cả là có cũng không phải sợ! Nhiều khi chỉ là chúng ta tự dọa mình thôi." Anh Điên vừa nói vừa châm một điếu thuốc.

Mùi khói thuốc nhanh chóng tỏa khắp không gian. Tôi không hút thuốc và bình thường cũng không ưa cái mùi ấy, nhưng lúc này lại thấy nó khiến tâm lí tôi ổn định hẳn.

Xe đã về đến khu nội thành, đúng lúc này Tăng Đại Chí gọi điện thông báo trong đoạn băng ghi hình của camera phát hiện một đứa trẻ lạ, Đại đội trưởng cũng đang ở phòng điều khiển giám sát, bảo chúng tôi về tới thì lập tức đến đó họp bàn.

Ngay khi ra khỏi nhà Tần Xuyên, anh Điên đã báo cáo tình hình vụ án. Cái xác gặp vấn đề ngay trong Đội Cảnh sát hình sự, tin này mà để truyền ra ngoài, chỉ e sẽ gây ra sóng to gió lớn, nên Đại đội trưởng cũng đứng ngồi không yên.

Về đến Đại đội, anh Điên đoán các lãnh đạo chắc cũng nóng lòng muốn xem "nữ thi thể ăn tim người" này ra sao, nên lái xe thẳng tới trước cửa phòng điều khiển giám sát, rồi bảo tôi đi gọi cửa.

Người ra mở cửa chính là Tăng Đại Chí. Anh ta không cao lắm, chỉ khoảng mét bảy, dáng người hơi mập, nước da trắng trẻo. Ngày thường vốn đã lề rề chậm chạp, hôm nay mặt mũi lại càng dài thượt, không khác nào quả bóng xì hơi. Cũng chẳng trách được, xảy ra chuyện tày đình như thế, anh ta không tránh khỏi trách nhiệm, vừa rồi chắc chắn đã bị Đại đội trưởng xạc cho một trận tơi bời.

E rằng lúc nãy nói chuyện điện thoại chưa rõ ràng, tôi hỏi lại anh ta có phải đứa trẻ đã lấy trộm xác của Tần Hiểu Mai đi không? Anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu, nói sự việc nào có đơn giản như thế. Lúc này, Đại đội trưởng bước ra, chúng tôi lập tức ngừng cuộc trò chuyện.

"Mang thi thể Tần Hiểu Mai về chưa?" sắc mặt Đại đội trưởng đầy vẻ nghiêm trọng.

"Mang về rồi ạ, đang để ngoài xe." Tôi trả lời.

Đại đội trưởng đi thẳng ra phía xe, kéo tấm vải đỏ che mặt Tần Hiểu Mai ra, nhìn một hồi, rồi quay lại nói với Tăng Đại Chí: "Khóa thi thể cô ta trong phòng khám nghiệm tử thi, nhớ trông chừng cẩn thận, còn xảy ra vấn đề gì thì tôi hỏi tội cậu đây."

Tăng Đại Chí gật đầu, vâng dạ liên tục.

"Đi thôi, chúng ta đến phòng điều khiển giám sát xem băng ghi hình, biết đâu lại phát hiện ra manh mối gì." Đại đội trưởng nói.

Tới nơi, tôi thấy hai đồng nghiệp mà anh Điên sắp xếp ở lại hiện trường vụ tai nạn cũng đã có mặt. Đại đội trưởng bảo bật đoạn băng ghi hình quái lạ kia cho chúng tôi xem.

Tòa nhà pháp y là một tòa đơn lẻ, có tất cả mười ba tầng, phòng khám nghiệm tử thi nằm ở tầng hai. Lối vào hành lang tầng hai có một khung cửa sắt. Để tỏ lòng tôn trọng người đã khuất, trong phòng khám nghiệm tử thi không có camera giám sát, chỉ đặt một chiếc duy nhất ở ngoài hành lang.

Trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn tiết kiệm điện năng ở hành lang, chúng tôi thấy Tăng Đại Chí và một bác sĩ pháp y khác đưa hai thi thể vào trong phòng khám nghiệm, rồi đi ra, khóa cửa sắt và rời đi. Chỉ khoảng năm phút sau, cánh cửa sắt lại được mở, một người mặc bộ đồ đen bước vào.

Người đó cao khoảng một mét mốt, mét hai gì đó, hai tay xỏ trong túi áo, đầu đội mũ, vành mũ rất dài, che kín mặt.

Cửa sắt nằm ở giữa hành lang, phòng khám nghiệm tử thi ở cuối hành lang bên trái, camera giám sát ở cuối hành lang bên phải, nhưng vẫn thấy rõ cả quá trình sự việc xảy ra.

Kẻ đột nhập quay mặt, đi về hướng phòng khám nghiệm tử thi. Bước chân của hắn có gì đó không ổn, vì chậm hơn rất nhiều so với người thường, và cứ mỗi bước, phải đến cả giây sau chân kia mới tiến thêm, trông có vẻ khá đơ cứng.

Hắn cứ đi như vậy cho tới khi đến trước cửa phòng khám nghiệm tử thi. Tôi thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn thuộc làu tòa nhà pháp y này đến thế?

Khi hắn bắt đầu ngoảnh cổ, tôi tập trung hết tinh thần để nhìn thật rõ khuôn mặt hắn. Lúc này, một hình ảnh ghê sợ xuất hiện: đầu hắn cứ quay mãi phía sau, đến khi quay hết một trăm tám mươi độ mới dừng lại.

Ai cũng biết, khớp cổ của người thường không thể quay ngược ra phía sau khi cơ thể đứng yên như thế. Hai điểm kì lạ này khiến tôi hiểu vì sao lúc nãy Tăng Đại Chí nói sự việc không đơn giản. Cùng lúc đó, trong đầu tôi hiện ra hai chữ "Tiểu quỷ".

Do camera ở cuối hành lang bên phải, phòng khám nghiệm tử thi lại ở cuối hành lang bên trái, khoảng cách quá xa khiến chúng tôi chỉ có thể thấy nước da nhợt nhạt của hắn, còn khuôn mặt thì rất mơ hồ.

Trong vài giây, khuôn mặt hắn có vẻ động đậy, hình như hắn đang cười, hoặc đang nói gì đó. Rồi hắn quay đầu lại, mở cửa phòng khám nghiệm tử thi.

Mười phút sau, cánh cửa mở ra lần nữa, chiếc túi đen được đẩy ra trước, tiếp đó là kẻ đột nhập. Hắn kéo lê chiếc túi, đi giật lùi trở ra, dáng vẻ vẫn chậm chạp và cứng nhắc y như lúc vào, camera vẫn chỉ có thể thấy được phần lưng của hắn.

Khi đến cửa sắt, hắn nghiêng người lách qua rồi kéo theo chiếc túi, cuối cùng, nhẹ nhàng đóng cửa sắt lại.

Đoạn băng ghi hình kết thúc ở đó, Đại đội trưởng hỏi ý kiến của tôi và anh Điên. Đúng lúc này Tăng Đại Chí cũng vừa về, báo cáo việc tìm thấy một vài thứ lạ trong phòng khám nghiệm tử thi.