Kẻ Trộm Mộ

Chương 20: Âm dương lục hợp




Type: Lê Trang

Giữu làn nước bùn ngập quá bàn chân, ba người chúng tôi ngẩn ngơ đứng đó. Tôi đưa tay gõ đầu, Vương Tiên Dao vạch ngón tay ra đếm, còn Tôn Kim Nguyên thì đưa tay sờ cằm, tất cả đều chìm vào dòng trầm tư.

Vương Tiên Dao chợt nói: “Không phải chúng ta có la bàn sao? Chỉ cần dựa vào đó mà phân biệt phương hướng, khả năng tìm được đường ra không phải sẽ lớn hơn rất nhiều ư?”

Tôn Kim Nguyên đưa tay vỗ đầu đánh bốp một cái, nói: “Phải rồi, chỉ cần chọn lấy một phương hướng, sau đó chỉ cần có nhánh địa đạo nào đi về hướng đó thì chúng ta sẽ chọn lối lấy mà mà đi, như thế nhất định sẽ không bị lạc đường nữa. Chúng ta đã tiến vào nơi này từ phía sau ngọn núi, tức là từ hướng bắc, nếu muốn tìm được ngôi mộ trong lòng núi thì cần đi về hướng nam, nhất định là như vậy rồi!”

Tôn Kim Nguyên bảo tôi lấy la bàn trong ba lô ra. Tôi y lời làm theo, lại để chiếc la bàn vào giữa lòng bàn tay, thấy đầu kim chỉ hướng nam trên la bàn sau khi xoay qua xoay lại một hồi liền dừng lại và chỉ thẳng vào cửa hang nơi Tôn Kim Nguyên đang đứng. Tôn Kim Nguyên vui vẻ nói: “Tớ biết ngay là bên này mà, nên mới đứng ở đây trước, ha ha!”

Chúng tôi không nói gì nữa, lập tức tiến về phía sâu trong địa đạo theo hướng chỉ của la bàn. Mọi chuyện lần này có thể nói là thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, mỗi lần chúng tôi gặp phải ngã ba đường là la bàn đều có thể chỉ ra cửa hang nằm ở phía nam. Tôn Kim Nguyên tỏ ra hết sức đắc chí về việc lần nào mình cũng có thể đứng đúng chỗ. “Hãy cứ tin tưởng và đi theo tớ đi, tớ sẽ không để các cậu phải chịu thiệt thòi đâu, ha ha”.

Tôi chợt nghĩ tới một việc, bèn nói lại với hai người bọn họ: “Chúng ta vốn đi về hướng nam, tại sao đã rẽ bao nhiêu lần rồi mà bây giờ vẫn đi về hướng nam thế nhỉ?”

Nụ cười trên khuôn mặt Tôn Kim Nguyên sau nháy mắt đã trở nên cứng đờ, cậu ta cau mày, nói: “Đúng thế, hình như là có vấn đề gì đó rồi, tớ chỉ mải hưng phấn mà quên béng mất không chú ý tới chuyện này!” Trước mắt lại xuất hiện một ngã ba đường nữa, Tôn Kim Nguyên đi tới ngay trước một ngã rẽ, đầu mang màu đỏ trên kim la bàn chỉ thẳng vào ngã rẽ trước mặt cậu ta, sau đó cậu ta lại đi tới phía ngã rẽ còn lại, và thật bất ngờ, đầu kim la bàn màu đỏ tức thì chuyển hướng chỉ sang phía đó. Nếu chỉ dựa theo kết quả kiểm tra phương hướng của chiếc la bàn này thì tôi có thể đưa ra một kết luận, đó là: phía bên trái là hướng nam, phái bên phải cũng là hướng nam, ở nơi này có hai hướng nam chĩa qua hai phía.

Vương Tiên Dao nói: “Chắc không phải là chiếc la bàn này bị hỏng rồi đấy chứ? Đừng nói với tớ là cậu ham của rẻ nên mua hàng nhái bên đường đấy nhé!”

Tôn Kim Nguyên vội vàng thanh minh: “Không thể nào, đây là hàng ngoại quốc chính hãng tớ nhờ người qun mua đấy, chất lượng tuyệt đối không có vấn đề gì. Hơn nữa, cho dù chiếc la bàn này bị hỏng thì hướng chỉ của nó cũng phải rất bừa bãi bãi mới đúng, không thể lần nào cũng chỉ vào hướng mà chúng ta muốn đi được. Theo tớ thấy, vấn đề nhất định là nằm tại mê trận cổ quái này, còn la bàn thì vốn không bị hỏng hóc gì cả.”

Tôi nhớ tới nguyên lý của la bàn từng được học trong giờ vật lý hồi còn học trung học cơ sở, bèn nói: “Lẽ nào tại nơi trong cùng của địa đạo có một khối nam châm lớn, chính từ tính của khối nam châm đó đã làm ảnh hưởng tới công năng của la bàn? Vì trong địa đạo này không có thứ gì ngăn cản, từ trường đi qua nơi này mạnh hơn từ tưởng ở những nơi khác không có địa đạo, do đó mũi kim chỉ hướng mới luôn chỉ vào sâu trong địa đạo.”

Tôn Kim Nguyên nghe mà lắc đầu không ngớt, nói: “Nghe thế là đủ biết cậu chẳng hiểu mấy về khoa học tự nhiên rồi, nói năng bừa bãi quá! Ý cậu là nơi nào từ trường mạnh thì sẽ có thể kéo kim la bàn chỉ về hướng đó đúng không? Nhưng cho dù từ trường có chỗ mạnh chỗ yếu thì cực từ cũng không bao giờ thay đổi, do đó bất kể chúng ta đang ở đâu, chỉ cần từ trường của nơi này mạnh hơn từ trường của trái đất, kim chỉ nam của la bàn nhất định sẽ chỉ về phái cực âm của từ trường ở nơi này, còn khi nào chúng ta đi tới nơi mà từ trường của trái đất mạnh hơn từ trường của nơi này, kim chỉ nam sẽ khôi phục trạng thái bình thường chỉ về hướng nam như cũ. Trong khi đó, chúng ta sau mỗi lần rẽ, kim chỉ nam đều chỉ vào sâu trong địa đạo, dó đó tớ cho rằng không phải là nguyên nhân này”.

Tôi nói: “Cậu nói nghe mơ hồ khó hiểu quá! Có điều nếu la bàn đã không hỏng, vậy thì chắc chắn là phải tuân theo nguyên lý cùng cực thì đẩy nhau, trái cực thì hút nhau, nếu không phải là có một khối nam châm lớn gây tác động, lẽ nào hai đầu của địa đạo đã được thông điện với nhau, thế là dòng điện mới làm sinh ra từ trường? Nhưng khả năng này thì lại càng nhỏ.”

Tôn Kim Nguyên nói: “Cùng cực thì đẩy nhau, trái cực thì nhau, kim la bàn chia hai cực nam bắc, nam là cực dương, bắc là cực âm, cực âm chỉ hướng nam, cực dương chỉ hướng bắc. Tớ còn nhớ sư phụ tớ trước đây từng nói tới một loại trận pháp có tên là Âm Dương Lục Hợp thường được dùng trong việc bài binh bố trận thời cổ, nhưng còn dùng trong việc đào địa đạo làm mê cung thì tớ chưa nghe tới bao giờ. Để bày được trận Âm Dương Lục Hợp cần phải có tổng cộng bảy ngàn hai trăm tướng sĩ, cứ hai tướng sĩ thì hợp làm một nhóm âm dương đứng tựa lưng nhau,âm ở trong dương ở ngoài, xếp thành sáu hình lục giác đều có kích thước bằng nhau, sau đó sáu hình lục giác ấy sẽ tiến sát lại gần nhau theo kiểu cạnh ghép cạnh, chỉ giữ lại khoảng cách rộng bằng hai thân người giữa hai cạnh với nhau để làm đường cho quân địch tiến vào. Lúc ấy, nơi chính giữa sáu hình lục giác đều chính là một khoảng trống hình lục giác đều có diện tích xấp xỉ với các hình ở ngoài, và đó cũng là chỗ dành cho kẻ địch. Một khi kẻ địch đã lọt vào giữa trận rồi, sáu đội nhân mã sẽ cho thể đồng thời ra tay, từng nhóm âm dương luân phiên thay thế cho nhau không ngừng, một khi có người hy sinh thì người bên cạnh sẽ nhanh chóng lấp vào chỗ trống, hình lục gaics đều cũng theo đó mà nhỏ dần đi từng chút một, đến tận khi tiêu diệt hết kẻ địch mới thôi.”

Tôi thấy những lời nói này của Tôn Kim Nguyên tuy rằng thú vị nhưng lại chẳng giúp ích gì được cho tình hình của chúng tôi lúc này, bèn nói với cậu ta: “Câu chuyện cậu kể cũng hay đấy, nhưng nó có liên quan gì tới địa đạo này ư? Đừng lạc đề xa quá, hãy nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt của chúng ta đi đã!”

Tôn Kim Nguyên nói: “Cậu đừng nôn nóng như thế, nghe tớ nói hết đã nào. Hơi khác với trận Bát quái, trận Âm Dương Lục Hợp này tổng cộng chỉ có sáu cửa, cũng chính là khoảng rộng bằng hai thân người giữa các cạnh lục giác mà tớ đã nói ở trên. Sáu cửa này lần lượt là Hưu, Sinh, Khai, Đỗ, Thương, Tử, trong đó cửa Đỗ là nơi để cho kẻ địch đi vào, cửa Khai là nơi dùng để mở một góc lưới tha cho đối phương một mạng, cửa Tử là đường chết cho những kẻ muốn quyết chiến tới cùng, cửa Thương là nơi cho đại tướng hai bên giao phong với nhau, cửa Sinh thì là nơi để bắt giữ tù binh, phân công giữa các cửa hết sức rõ ràng, không hề làm ảnh hưởng đến nhau.

Chúng ta bây giờ đang ở trong địa đạo nên không thể thấy hết toàn cục, nhưng dựa vào địa hình cục bộ thì có thể nhận ra khoảng cách giữa các ngã ba ở nơi này xấp xỉ nhau, ba nhánh địa đạo ở các ngã ba thì đều tạo ra ba góc một trăm hai mươi độ, các cậu thử nghĩ mà xem, như thế này còn chẳng phải vừa hay là bảy hình lục giác đều hay sao? Cứ theo suy luận này thì chỗ chúng ta đang đứng bây giờ nhất định là điểm giao nhau của ba hình lục giác đều trong số đó.”

Vương Tiên Dao nhất thời chưa thể mường tượng ra những điều mà Tôn Kim Nguyên nói, bèn lấy giấy bít ra, sau đó từ một điểm ban đầu vạch ra ba đường thẳng có độ dài xấp xỉ nhau tạo thành ba góc một trăm hai mươi độ, sau khi vẽ xong thì quả nhiên phát hiện trên tờ giấy xuất hiện bảy hình lục giác đều, trong đó có một hình ở chính giữa, sáu hình còn lại thì bao bọc xung quanh.

Tôn Kim Nguyên lại nói tiếp: “Tư tưởng Đạo gia quả là bác đại tinh thâm, không ngờ lại có thể tạo ra hai cực âm dương ở trong địa đạo, có câu rằng “thấp là âm mà cao là dương, gần là âm mà xa là dương”, cho nên việc kim chỉ nam của la bàn chỉ về hướng sâu trong địa đạo cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

Vương Tiên Dao nhìn hình vẽ trên tờ giấy mà hưng phấn mãi không thôi, vội hỏi Tôn Kim Nguyên: “Cậu đã biết được nguyên lý rồi, vậy chắc hẳn có thể phá được trận này đúng không?”

Tôn Kim Nguyên nói: “Tuy tớ có chút hiểu biết về trận Âm Dương Lục Hợp, nhưng đó toàn là nhờ vào mấy lời vụn vặt nghe được từ miệng sư phụ, còn chưa học hỏi một cách có hệ thống bao giờ, hơn nữa cũng chưa từng được xem đồ hình của trận pháp, không biết các cửa Hưu, Sinh, Khai, Đỗ, Thương, Tử có thứ tự sắp xếp thế nào và nằm ở đâu. Có điều, trong trận Âm Dương Lục Hợp này đáng sợ nhất vẫn là đi vào cửa Tử, các cửa khác đi vào rồi có lẽ còn sống được, nhưng một khi đã đi vào cửa Tử thì chỉ có đường chết mà thôi. May mà bây giờ chúng ta vẫn chỉ đang đi lòng vòng trong trận, còn chưa bước vào cửa nào cả, nếu không kết quả thế nào thực khó nói lắm!”