Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 8




Phạm Hiểu nghe vậy thì vội vàng đưa Lâm Trần đến một căn phòng trống, phân phó người không được làm phiền rồi đi ra khóa cửa để lại hắn một mình.

Vốn dĩ luyện đan thứ này có lò luyện thì sẽ tốt hơn, nhưng Tụng Mệnh đan thứ này cũng không khó luyện chế, vì vậy hắn quyết định không cần lò luyện đan luôn, thật ra hắn cũng không phải một luyện đan sư giỏi, đối với luyện đan cái này hắn chỉ tìm hiểu sơ qua mà thôi, kiếp trước hắn vì thù hận mà điên cuồng giết chóc, chủ tu của hắn là sát phạt, vì thế đối với luyện đan hắn cũng chỉ coi như một tay mơ mà thôi, bất quá luyện chế một vài đan dược cấp thấp như Tụng Mệnh đan hẳn không có vấn đề gì.

Đơn giản vẽ trêи mặt đất trận đồ tạo hỏa, Lâm Trần đống thảo dược mà Phạm Hiểu chuẩn bị lên, một tay điều kiển Thảo dược lơ lửng trêи không trung rồi dùng linh khí tạo hình, tay còn lại khống chế hỏa dược cẩn thận, bởi vì hỏa này được tạo thành từ linh khí lên nhiệt độ vô cùng cao, gấp mấy lần nhiệt độ của lửa thường, thảo dược phía trêи chẳng mấy chốc tàn dụi, từ cho tàn đó bắt đầu lọc ra những thứ tinh kiết nhất của thảo dược rồi bắt đầu co lại thành hình, nhìn những viên Tụng Mệnh đan đã bắt đầu thành hình, trong lòng hắn không khỏi cảm khái: “ nếu mà ta có linh căn hỏa hệ thì dễ dàng hơn nhiều.”

Cái gọi là linh căn, cơ bản chính là thiên phú của mỗi người đối với từng loại nguyên tố. Linh căn sẽ chia là 5 loại cơ bản bao gồn: ‘Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.’ ngoài ra sẽ còn một vài loại biến dị linh căn như Băng Lôi, Phong,..vv, thể chất của mỗi người quyết định tốc độ hấp thụ linh khí, còn linh căn sẽ quyết định thiên phú và sở trường của mỗi người đối với từng loại nguyên tố, ví dụ như một tu sĩ có linh căn hệ hỏa, muốn dùng lửa thì vô cùng dễ dàng, chỉ cần cho linh khí đi qua linh căn rồi phóng ra ngoài cơ thể, như vậy là có thể dùng được lửa, độ mạnh yếu của ngọn lửa sẽ được quyết định bằng việc linh căn của người ấy độ thuần khiết, độ thuần kiết càng cao thì cùng cấp độ nguyên tố tạo ra càng mạnh.

Những người không có linh căn vẫn có thể sử dụng nguyên tối mình mong muốn, nhưng tất nhiên là không thể dễ dàng như những người có linh căn đó, đa phần phải dùng đến công cụ hộ trợ, ví dụ như hắn, mặc dù không có linh căn hệ Hỏa như hắn vẫn có thể sử dung lửa thông qua một trận đồ, tất nhiên không cần trận đồ hắn vẫn có thể dùng được lửa, như như vậy sẽ khó kiểm soát lửa hơn thôi, luyện đan thì dùng trận đồ tạo lửa là thích hợp nhất rồi.

Đa phần đa phần tu sĩ sẽ có một Linh Căn là 5 nguyên tố cơ bản, một số ít tu sĩ sẽ có hai Linh căn nguyên tố trở lên, còn có một số lượng vô cùng nhỏ tu sĩ sẽ có Linh Căn biến dị, những người này được gọi là thiên tài, cùng cấp vô địch.

Tất nhiên không phải ai cũng có Linh Căn, có những tu sĩ sẽ không có bất cứ loại linh căn nào, tựa như hắn, thể chất của hắn có hơi đặc biệt, nógọi là ‘vô cấu thân thể’, một loại thể chất được cấu thành từ hư vô, không manh theo bất cứ một thứ gì, chính vì không có bất cứ thứ gì nên hắn cũng không có linh căn, nhưng thay vào đó hắn có thể chứa đựng bất cứ thứ gì trong cơ thể mình, chuyển hóa chúng trở thành của mình, nhờ vào thể chất này mà hắn sáng tạo ra ‘ thôn Phệ Vĩnh Hằng’ công pháp có thể thôn phệ mọi thứ, mặc dù đã luân hồi, nhưng thể chất kiếp này của hắn vẫn là ‘ vô cấu thân thể’ hiển nhiên cái này chắc chắn không phải là trùng hợp, có người đã tạo dựng lại thể chất kiếp trước của hắn rồi gửi đến đây cho hắn, và hắn cũng biết là ai.

Lâm Trần tiếp tục khống chế hỏa, qua một giời sau, mười viên bằng hạt đậu tương vàng óng đan dược lơ lưng trước mặt hắn, vung tay một cái, mười viên đan dược tự động bay về trêи tay hắn, nhìn từng viên từng viên vàng óng đan dược ở trong tay, Lâm Trần không tự chủ được mà nở một nụ cười, Tụng Mệnh đan mặc dù không phải đan dược cao cấp gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải đan dược dễ luyện chế, phàm là liên quan đến sinh mệnh đan dược đều không hề dễ dàng gì, vì vậy lần này luyện đan hắn tương đối hài lòng.

Lâm Trần cầm lấy mấy viên đan dược thản nhiên đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách, Phạm Hiểu đã đứng ngồi không yên, mặc dù không mấy tin tương Lâm Trần, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm cái vạn nhất, vạn nhất thật sự thì làm sao bây giờ, ai mà chê sống tiếp phải không.

Bên cạnh Phạm Văn Quân cùng Phạm Thanh Thảo cũng không khá hơn là bao, Phạm Văn Quân khi nghe được Lâm Trần định luyện đan để cha mình sống thêm 30 năm thì vô cùng kinh ngạt, đồng thời cũng có chút chờ mong, Phạm gia nhìn như quang mang vạn trượng, nhưng thật ra chỉ dựa vào chút ân tình của cha hắn mà được chính phủ chiếu cố, cha hắn cũng lớn tuổi rồi, ân tình cũng ngày một phai nhạt đi, một khi cha hắn ngã xuống thì Phạm Gia cũng sẽ không còn được chính phủ dìu dắt, đến lúc đó Phạm Gia sẽ ngay lập tức bị kẻ khác sâu xé, dù gì cũng không thiếu kẻ nhìn chằm chằm Phạm Gia này, thật sự miếng bánh này quá lớn.

“ Cha, Lâm tiên sinh thật sẽ luyện đan?” Phạm Văn Quân không chắc chắn hỏi Phạm Hiểu, dù sao chuyện luyện đan cũng quá hoang đường.

Phạm Hiểu cũng không chắc chắn gật gật đầu, dù sao trong lòng hắn cũng cảm thấy khó tin, đột nhiên chuyền tới tiếng bước chân, cả ba người quay đầu lại thì thấy Lâm Trần chầm chậm đi đến.

Vừa thấy Lâm Trần đi ra, Phạm Hiểu đã không kịp chờ đợi chạy tới ngênh đón “Lâm Tông sư”.

Lâm Trần gật đầu một cái, xòe bàn tay ra, 3 viên màu vàng nhỏ bằng hại đậu tương lơ lửng trong tay hắn, liền hắn thủ đoạn đó để cho ba người Phạm Hiểu vô cùng kiếp sợ, Phạm Hiểu ban đầu còn tưởng hắn chỉ là một vị võ đạo tông sư đơn thuần, nhưng trông thấy thủ đoạn này thì hắn đã biết mình quá coi thương người trước mặt rồi, mặt dù tông sư cảnh có thể chân khí phóng ngoại, cánh không giết người nhưng hắn có thể chắc chắn, tông sư không thể hư không nâng vật, nhưng điều này cũng làm củng cố hi vọng trong lòng hắn hơn, nhìn viên thuốc kia, Phạm Hiểu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“ Đây là Tụng Mệnh đan, nó có thể giúp người tăng 30 năm thọ nguyên, Phạm lão gia tử, ngươi dùng đi rồi cảm nhận hiệu quả.” Lâm Trần mỉn cười nhìn Phạm Hiểu, nói.

Phạm Hiểu đã không kịp chờ đợi, run đôi tay lấy một viên đan dược nuốt vào, ngay sau khi nuốt vào, hắn cảm thấy như một luông nước ấm đang chạy khắp cơ thể hắn, cả cơ thể hắn cảm giác mệt mỏi dần dần tan biến, thay vào đó là một luồng sức sống đang không ngừng tràn đầy, hắn có thể cảm giác mình tựa như trẻ lại tuổi 40.

Một phút sau, dược lực biến mất, Phạm Hiểu cũng như biến thành một người khác đồng dạng, tóc trắng đã biến thành đen, da thịt nết nhăn cũng bằng phẳng lại, hắn nhìn xuống cánh tay, không còn thấy nhăn nheo làn da mà thay vào đó là một làn da bằng phẳng như thanh niên một dang, Phạm Hiểu kϊƈɦ động, vội quay sang nhìn Phạm Thanh thảo hô:

“ Thanh Thảo, nhanh cầm cho ta cái gương, nhanh cầm gương đến.”

Phạm Thanh Thảo vẫn còn đang ở trtrạng thái ngẩn ngơ, nhìn xem ông nội tại trước mặt mình cải lão hoàn đồng, loại này rung dộng thật khó nói thành lời, kịp phản ứng, Phạm Thanh Thảo vội chạy đi lấy một cái gương về.

“ Đây là ta sao?” nhìn chính mình thời kì trung niên trong gương, Phạm Hiểu hông thể tin được đưa tay lên sờ thử, là thật đây thật sự là hắn, hắn không phải nằm mơ, vốn tưởng rằng Lâm Trần nói cho mình sống thêm 30 năm chỉ là nói chơi, không ngờ lại là sự thật, cái này là thần tiên thủ đoạn đi.

“ Lâm…”

Lấy lại tinh thần, Phạm Hiểu vội quay sang cung kính muốn biểu thị lòng cảm ơn với Lâm Trần, nhưng chưa kịp nói thị bị Lâm Trần chặn lại, chỉ thấy hắn cầm hai viên Tụng Mênh đan đưa đến bên người Phạm Hiểu, nói: “Đây là hai viên Tụng Mệnh đan, cung có tác dụng kéo dài 30 năm tuổi thọ, ta đưa cho Phạm Gia các ngươi, nhưng hãy nhớ, một người chỉ có tác dụng một lần, qua 30 năm sau cho dù ngươi uống cũng không có tác dụng gì.”

Nhìn hai viên đan dược trước mặt, Phạm Hiểu hô hấp trở lên dồ dập, dè dặn nhận lấy từ tay Lâm Trần, khi nghe đến tụng mệnh đan chỉ có tác dụng một lần thì gương mặt hắn hơi lộ ra vẻ thất vọng, bất quá chỉ chớp mắt mà thôi, hắn biết làm người không thể qua tham lam, 30 năm với hắn đã là một đặc ân rồi, hơn nữa hai viên thuốc này là chí bảo, cho dù sau này hắn chết thì Phạm gia cũng có thể dựa vào đó mà đứng vững.

Lâm Trần thấy vẻ mặt thất vọng đó thì khóe miệng gợi lên một nụ cười, như ma quỷ dụ dỗ giọng nói: “ Ngươi muốn sống lâu hơn.”

Phạm Hiểu vô ý thức gật đầu, thấy vậy Lâm Trần nụ cười lại càng đậm hơn, nhẹ nhàng nói: “ ta có thể cho ngươi thọ ngàn vạn năm, phi thiên độn thổ, dời non lấp biển, ngươi, muốn sao.” vừa nghe đến thọ ngàn vạn năm, phi thiên độn thổ, ánh mắt của Phạm Hiểu trở lên vô cùng nóng lửa, hô hấp trở lên dồ dập, đây là thần tiên đi, thần tiên cũng chỉ như vậy là cùng đi.

Phạm Hiểu là người thông minh, lập tức minh bạch Lâm Trần ý tứ, không chút do dự quỳ xuống nói: “ Lâm đại sư, Phạm Hiểu phát thệ với trời, từ hôm nay trở đi Phạm gia nguyện tôn Lâm đại sư là chủ, sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu có một tia dám phảm bội, trời tru đất diệt, mãi mãi không được siêu sinh.”

Lâm Trần hài lòng gật gật đầu, Phạm Hiểu này đúng là người thông minh, bất quá vẫn phải chấn nhϊế͙p͙ một chút: “ nhớ những lời ngươi nói, nếu Phạm gia dám có một tia phản bội ta, không cần trời chu các ngươi, đích thân ta sẽ diệt sạch Phạm Gia, không trừa một ai.” vừa nói hắn vừa thả ra toàn bộ khí thế, tựa như cửa thiên thần linh đang ra lệnh, để người ta không khỏi run sợ.

Đứng mũi chịu sào Phạm Hiểu đã mồ hôi ướt hết lưng, trong lòng âm thầm thề đợi lúc nữa phải triệu tập tất cả người của Phạm gia đến cảnh cáo một tiếng mới được, nếu ai nhỡ chọc vị này thần linh thì hắn hồi hận cũng không kịp.

“ Đinh Đinh Đinh”