Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
“Tôi đã thành niên.” Thời Dã kháng nghị.
Trong miệng ngậm một hộp sữa bò, hút từng chút uống, uống xong lại theo thói quen tính cắn ống hút.
Diêm Thập Nhị lắc đầu, trở nên nghiêm túc: “Thành niên cũng không thể xem.”
Thiên Phàm đi qua, đẩy đẩy Thời Dã vào trong nhà: “Lỡ để lại bóng ma thì không tốt, mau về nhà đi!”
Thời Dã cổ quái nhìn hắn một cái, không khỏi có chút khó hiểu: Cậu đã nổi tiếng như thế này rồi, một kẻ hai kẻ đều không biết đến cậu?
Dẫu vậy cũng không trách được bọn Diêm Thập Nhị, gương mặt Thời Dã vốn non choẹt, hôm nay đến đây lại ăn mặc đơn giản, hoàn toàn chính là cậu trai nhà hàng xóm.
Diêm Thập Nhị xưa nay chẳng thích xem TV, đương nhiên cũng không biết nghệ sĩ diễn viên hot hiện nay là ai.
“Ồ.” Thời Dã rụt về sau nhưng không đóng cửa.
Diêm Thập Nhị vặn chìa khóa, Thời Dã lại ló đầu ra, nhỏ giọng bảo: “Đoán chừng là mèo.”
“Có ý gì?” Thiên Phàm mới vừa thốt lên hỏi, cửa đã được mở, mùi hăng hắc gay mũi trở nên nồng nặc xộc thẳng vào xoang mũi, sặc đến Thiên Phàm ho khan không ngừng.
“Lão đại, cái mùi này cũng quá nồng rồi!” Sắc mặt Thiên Phàm khó coi, dùng khuỷu tay che mũi lại, chỉ chừa một đôi mắt ở bên ngoài.
Thời Dã quay đầu trở về phòng, lôi ra mấy cái khẩu trang đưa cho họ.
Thiên Phàm nhận lấy, nói cảm ơn.
Diêm Thập Nhị không muốn, mặt không chút thay đổi trực tiếp đi vào nhà.
Thiên Phàm theo sát sau đó, đi theo Diêm Thập Nhị vào nhà.
Thời Dã cũng đeo khẩu trang lên, thật cẩn thận đi theo bọn họ vào trong.
Trong nhà không lớn, là kiến trúc kiểu cũ, phòng khách thông với phòng bếp, bên phải có hai gian phòng một trái một phải.
Môi trường này vừa xem đã hiểu ngay, một gian phòng người ở, một gian phòng chứa đồ thành đống.
Mùi hương quái dị phát ra từ trong phòng chứa đồ.
“Lão đại, có máu trên mặt sàn.” Thiên Phàm đi thẳng về hướng phòng vệ sinh, cửa phòng vệ đóng chặt, chỗ không nhìn được bên mép khung cửa có một vệt máu sẫm.
Thiên Phàm lấy đồ nghề ra chuẩn bị thu thập chứng cứ, Thời Dã ngồi xổm bên cạnh hắn, thì thào nói: “Mùi phòng vệ sinh cũng hôi thật.”
Thiên Phàm thình lình bị hoảng sợ, quay đầu nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại vào đây?”
Phòng vệ sinh ở cuối bên trái nhà ở, Diêm Thập Nhị đang ở cửa phòng chứa đồ bên phải, vì vậy không phát giác ra Thời Dã theo đi vào.
Lúc này, nhìn chằm chằm cậu một giây, Diêm Thập Nhị lạnh giọng nói: “Nhóc con, về nhà đi.”
“Không phải anh nhờ tôi hỗ trợ điều tra sao?” Thời Dã đúng lý hợp tình.
“Làm bài tập đi.”
Thời Dã cong mặt cong mày, cười nhìn anh, không lên tiếng.
Diêm Thập Nhị mím môi, cuối cùng nói với Thiên Phàm: “Quan sát cậu ta, đừng phá hư hiện trường.”
“Rõ rồi, lão đại.” Thiên Phàm đáp, nhìn về phía Thời Dã, cặp mắt to sáng ngời kia đặc biệt đẹp, như được ánh sao chiếu vào, “Nhóc con, đi theo anh, đừng đi lung tung.”
Thời Dã nhướng mày, đôi mắt nheo lại.
“Đừng gọi tôi là nhóc con.” Cậu bất mãn nhả lời.
“Lão đại gọi.”
“Vì vậy anh không thể gọi.”
Thiên Phàm vừa định phản bác, Thời Dã đã trực tiếp bước xa hắn hai bước, chỉ vào chân hắn: “Anh dẫm phân kìa.”
Cả người Thiên Phàm trong chớp mắt giật nảy, chuẩn bị nhấc chân lên xem.
Thời Dã lập tức nói thêm: “Đừng phá hủy chứng cứ.”
Sau đó, gật đầu với hắn, bộ dạng như thể tôi đang quan sát anh.
Ngay sau đó bỏ mặc Thiên Phàm, đi theo sau Diêm Thập Nhị.
Thiên Phàm bị phân dưới chân tra tấn, muốn động lại không thể động, còn phải thật cẩn thận thu thập chứng cứ.
Hắn ngồi xổm, nhìn thứ đen tuyền dính nhớp ở đế giày, cảm thấy mùi hương gay mũi trong không khí dường như nặng thêm vài phần.
Gớm quá đi!
Má nó, muốn nôn.
Diêm Thập Nhị cầm tay nắm cửa, không vội mở ra.
Thời Dã thích nhìn tay nhất khi tiếp xúc với người, đôi tay Diêm Thập Nhị, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, mắt thấy anh cầm nắm cửa đầy vết rỉ sắt thoạt nhìn có hơi dơ bẩn, Thời Dã sinh ra xúc động muốn túm tay anh ra.
“Nhóc con.” Anh đột nhiên mở miệng, nhìn Thời Dã.
Thời Dã tỏ vẻ nghi hoặc.
“Không sợ?”
Thời Dã lắc đầu, Diêm Thập Nhị cũng không chần chừ nữa mà đẩy cửa ra.
Đập vào mi mắt là đồ vật lung tung chất đống.
Ngoài ra, còn có vết máu sẫm màu rải rác khắp nơi, trên đồ vật, trên bàn ghế, trên sàn nhà, trên vách tường, thậm chí cả trên trần nhà cũng có.
Mùi rất nặng, hơi hôi, như là mùi chua của thứ gì đang thối rữa.
“Đừng vào.” Bỏ lại một câu, Diêm Thập Nhị sải bước vào phòng.
Thời Dã thật thận trọng thăm dò, đáy mắt tràn đầy tò mò.
Bên kia, Thiên Phàm đã thu thập xong chứng cứ, vài bước chạy đến bên cạnh Thời Dã, vừa mới giơ tay chuẩn bị bắt cậu đã bị cậu tránh đi.
“Anh thối lắm, chớ có chạm vào tôi.” Thời Dã ghét bỏ liếc hắn một cái.
Thiên Phàm ngượng ngùng thu tay lại, nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, đi vào phòng với Diêm Thập Nhị.
Căn phòng tối tăm, đèn đã hỏng, Diêm Thập Nhị bước đến bên cửa sổ, một tay xốc bức màn lên.
Thời Dã không chú ý đến, chỉ nghe thấy Thiên Phàm hô nhỏ một tiếng: “Mẹ nó, biến thái!”
Cậu tiến lại gần hai bước, liếc mắt một cái liền đối diện xác chết con mèo, lập tức co rụt lại: “Con mẹ nó!”
Giọng cậu khàn khàn, hiển nhiên là bị dọa cho.
Nhưng lòng hiếu kỳ cao, vẫn nhịn không được muốn xem.
Diêm Thập Nhị trước mặt, kéo bức màn ra, sau có một cái tủ kính rất lớn, không giống tủ trưng bày, cũng không giống tủ rượu, giống như chỉ là một gian ngăn cách lớn mà thôi.
Kệ kính dài chừng năm mươi phân, rộng mười phân, chiều cao vừa tới dưới cửa sổ.
Nơi đó hiện giờ, chất chồng vài bộ xác mèo rậm rạp, toàn bộ tủ kính đều là vết máu loang lổ.
“Tôi biết nó, là mèo hoang.” Thời Dã hừ nhẹ, đắc ý nói.
“Đây cũng quá khoa trương rồi lão đại, ông già này là biến thái hả?” Thiên Phàm tặc lưỡi hai cái, rất là khó hiểu.
Biểu cảm của Diêm Thập Nhị cũng có chút khó coi, xác mèo kia nhìn không giống được bỏ vào cùng lúc, một số đã thối rữa thậm chí lộ cả xương, còn có giun giòi bò trên đó.
Nhưng con trên cùng chỉ có cứng đờ, có vẻ như vừa được ném vào gần đây.
“Lão đại, có cần gọi pháp y Lâm đến không?” Thiên Phàm thấp giọng dò hỏi.
Diêm Thập Nhị không trả lời, Thời Dã lại tò mò hỏi: “Động vật chết cũng phải mời pháp y tới khám nghiệm sao?”
Thiên Phàm không để ý tới cậu, thấy Diêm Thập Nhị gật đầu, mới lấy di động gọi cho Lâm Tây Tẫn.
Thời Dã cảm thấy không thú vị, vừa định chuẩn bị rời đi liền nghe Diêm Thập Nhị hỏi: “Làm sao cậu biết là mèo?”
“Mỗi lần tôi đến chỗ này đều nghe được tiếng mèo kêu, hơn nữa có gặp bác Lương mang mèo về nhà, hình như toàn là mèo hoang.” Thời Dã nhún vai, vẻ mặt vô tội, nhớ lại rồi chút rồi nói thêm, “Tiếng mèo kêu mỗi lần mỗi khác, hơn nữa một con kêu sẽ giục cả đám cùng nháo nhào, ồn đến không cho ai ngủ nghê gì.”
“Cậu gặp qua người nhà Lương Bân chưa?”
“Nói thật thì không, dù sao tôi cũng không sống ở đây, chủ đến mượn chỗ ngủ thôi.” Thời Dã dang tay, “Nhưng anh có thể hỏi chị gái ở đối diện, cổ sống ở đây, mỗi ngày đều ở nhà hẳn sẽ rõ ràng hơn tôi.”
Diêm Thập Nhị hỏi xong những gì muốn hỏi thì không hề mở miệng, tầm mắt quay về trên kệ kính, quanh người thanh lãnh đạm mạc, ngay cả nơi ánh mắt dừng lại cũng có vài tia ý tứ hàm xúc.
Cái tên không lễ phép!
Thời Dã chửi bậy trong lòng, không quấy rầy họ nữa, xoay người rời đi.
Lâm Tây Tẫn đến rất nhanh, dáng vẻ rất có hứng thú với hoàn cảnh quỷ dị trong phòng này, kiểm tra đám mèo trên kệ thủy tinh.
Bên khác, Thiên Phàm cũng đã mở cửa phòng vệ sinh, lại suýt nữa thét chói tai.
“Lão đại…” Hắn dồn dập gọi, người đã rút khỏi phòng vệ sinh.
Diêm Thập Nhị đi qua vài bước, dừng chân cạnh cửa.
Tình trạng phòng vệ sinh càng ‘thảm thiết’ hơn, vừa mở cửa ra, một mùi kinh tởm buồn nôn ập đến, mặt đất loang lổ vết máu, một đường lan tràn đến bồn tắm.
Bồn tắm, có một con mèo bị lột dạ, gần như que củi, bề ngoài khô ráp nhăn nheo.
“Lão đại, đây rõ rành rành là một kẻ biến thái.” Sắc mặt Thiên Phàm khó coi, tấm tắc hai tiếng.
Diêm Thập Nhị cũng chỉ nhìn thoáng qua liền lui ra ngoài.
Nhìn thoáng qua phòng tắm đã hiểu rõ, không có manh mối gì đáng giá, hết thảy chỉ chờ Lâm Tây Tẫn kiểm tra xong rồi lại nói!
Ra khỏi nhà, Diêm Thập Nhị nói với Thiên Phàm: “Đi thôi, đi hỏi hàng xóm xung quanh.”
Thiên Phàm cầm sổ ghi chú, rời khỏi nhà Lương Bân cùng Diêm Thập Nhị.
Hộ đầu tiên, tự nhiên là nhà Thời Dã cách vách.
Thiên Phàm gõ cửa, chỉ sau tiếng gõ đầu tiên, cánh cửa lập tức mở ra.
“Còn có việc gì sao?” Thời Dã rất cao, lúc tựa vào cửa còn phải hơi rũ đầu để phòng ngừa đụng đầu.
Diêm Thập Nhị nhìn ra, nhóc con này ước tính cao gần mét chín.
Sau khi vào nhà cậu cởi áo hoodie chỉ mặc chiếc áo đen ngắn tay, có thể thấy vóc dáng rất tốt, thon thả đĩnh bạt.
Chỉ là thật sự hơi gầy quá, khuôn mặt lại trắng trẻo khiến người ta luôn cảm thấy thiếu dinh dưỡng.
Trong lúc nhất thời Diêm Thập Nhị xem thấy hơi hoảng hốt cũng may Thiên Phàm còn nhớ rõ chính sự, vì thế việc công xử theo phép công, nói: “Chúng tôi là cảnh sát thuộc Khoa Điều tra Hình sự của Sở Cảnh sát thành phố Cầm Xuyên, hiện đang điều tra vụ án giết người, hy vọng cậu có thể phối hợp điều tra.”
Thời Dã gật đầu, giòn giã đáp lại: “Được thôi!”
“Cậu có quen biết người trong ảnh không?” Thiên Phàm lấy một bức ảnh Lương Bân ra hỏi.
“Biết, bác Lương, ở phòng 1304.”
“Gần đây nhất có thấy người lạ nào đến tìm người chết không?”
Thời Dã lắc đầu.
Câu hỏi của Thiên Phàm đều là một vài vấn đề cơ bản, trước đó đã hỏi Thời Dã lúc nói chuyện phiếm, hiện tại cùng lắm là để ghi chép lại lần nữa.
Diêm Thập Nhị tranh thủ lúc rảnh đi gõ cửa hai hộ gia đình khác, nhưng hai nhà cũng không có người.
“Tôi có nghe nhãi Lộc nói, có vẻ như bác Lương kia rất thích đi chơi cờ ở đình hóng gió phía tây nam, ở đó hẳn có khá nhiều người biết bác ấy, mấy người có thể đi hỏi thăm.” Cuối cùng, Thời Dã nói như vậy.
Cậu không sống ở đây, hiểu biết cũng không nhiều lắm, thế nên cũng không giúp gì được họ.
Diêm Thập Nhị kiểm tra ở hành lang, thuận miệng hỏi: “Nhóc con, học đại học ở đâu, chuyên ngành gì?”
Thời Dã bị nghẹn lại.
Im hồi lâu mới trả lời: “Học viện điện ảnh, khoa biểu diễn.”
“Yo, trâu bò ha, sau này chuẩn bị làm diễn viên minh tinh à?” Thiên Phàm lập tức tiếp lời, tò mò hỏi cậu.
Thời Dã cười mỉa: “Anh đoán xem…”
Giờ đến lượt Thiên Phàm đau tim.
“Được rồi, đi thôi.” Diêm Thập Nhị gõ Thiên Phàm, chuẩn bị xuống lầu.
Thiên Phàm thu sổ ghi chép, nói với Thời Dã: “Cảm ơn cậu đã phối hợp điều tra, nếu cậu có nhớ đến bất kỳ vấn đề gì, vui lòng liên hệ với chúng tôi.”
“Được.”
Thiên Phàm đuổi kịp bước chân Diêm Thập Nhị, hỏi anh: “Lão đại, giờ chúng ta đến đình hóng gió sao?”
Diêm Thập Nhị chỉ gật đầu, thang máy đến rất nhanh, trước khi vào trong thang máy, anh quay đầu liếc nhìn Thời Dã một cái, thấy dáng vẻ nhóc con thập phần hứng thú, cuối cùng vẫn không nhịn được ném lại một câu: “Gần đây nơi này sẽ không bình yên, tốt hơn hết cậu đừng ở lại, không an toàn.”
Thời Dã cười xán lạn, kính cho anh cái lễ, bướng bỉnh đáp lại: “Tuân mệnh, trưởng quan.”
Trở lại trong nhà, đóng cửa lại, tươi cười trên mặt Thời Dã nháy mắt biến mất, vẻ mặt vô cảm nhìn qua lạnh lẽo đôi chút.
Cậu ngồi vào trước máy tính, màn hình đầy những cột số liệu lập lòe chạy nhanh.
Nhấn nhẹ vào bàn phím, giao diện nhanh chóng được chuyển đổi, giám sát nhiều màn hình được hiển thị lên.
Nhân vật trên màn hình góc trên bên phải, đúng lúc là hai người vừa rời khỏi thang máy.
Bỗng chốc, người đàn ông đang đi phía trước dừng lại, trong giây tiếp theo, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn về vị trí theo dõi.
Một ánh mắt kia, thâm trầm khó dò, thật giống như xuyên qua máy giám sát nhìn thẳng cậu.
Tim Thời Dã nhảy dựng lên hai cái, không dám tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình giám sát.
“Lão đại, làm sao vậy?”
======