Kẻ Tình Nghi Số Một

Chương 27




Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Cùng thời gian, trong phòng thẩm vấn bên cạnh Thời Dã, Diêm Thập Nhị đang thẩm vấn Phương Đức.

“Tại sao lại bắt cóc Lương Tiểu Bảo?”

Sắc mặt Diêm Thập Nhị lạnh lẽo, nghĩ đến Thời Dã bị thương, trái tim lại quặn thắt, tay đặt trên đùi cũng niết cực tàn nhẫn.

Sau khi Phương Đức bị bắt, người đã phát điên.

Ánh mắt gã hung ác, tròng mắt gần như lồi ra, khóe miệng run rẩy: “Bà già Lương gia kia hại chết em rể và cháu trai tao, cả nhà bọn họ đều đáng chết, đều đáng chết.”

Diêm Thập Nhị nhíu mày, lạnh giọng mắng: “Làm sao ông có thể chắc chắn là Tưởng Lệ Hoa hại chết, ông có chứng cứ sao? Ngay cả khi là sự thật, cũng sẽ có luật pháp trừng trị, các người tự ý bắt cóc, là trái pháp luật. Nếu mỗi người đều giống các người thì cần cảnh sát làm gì?”

Phương Đức lại cười lạnh, mắng ngược: “Nếu cảnh sát bọn bây thật sự hữu dụng, cũng không mất nửa năm chưa tra ra chân tướng. Mày biết có bao nhiêu người không? Thêm cả cháu trai tao, tổng cộng mười bốn người.”

Cảm xúc của Phương Đức càng thêm kích động: “Đó là mười bốn con người sống sờ sờ, thậm chí còn có hai thai phụ, nhiều người chết như vậy, đều là tại Tưởng Lệ Hoa, nếu không phải ả cướp tay lái cũng sẽ không xảy ra sự cố này. Đến bây giờ bọn mày còn muốn lên tiếng giúp hung thủ giết người, bọn mày có khác gì kẻ sát nhân không?”

Đặc biệt một trong số đó là cháu trai gã.

Thời trẻ gã liệt dương, trung niên không con.

Đứa bé kia thích tranh đua, thành tích tốt, tính cách tốt. Từ nhỏ gã đã thích đứa cháu trai này, sau này cháu đi học, vẫn luôn ở tại nhà gã, cơ bản tương đương với gã nuôi lớn.

Đứa bé còn nói, sau này sẽ dưỡng lão cho bác.

Nhưng vì Tưởng Lệ Hoa, lúc ấy cướp lái bất chấp an nguy của người trên xe, hại chết cháu trai chí thân của gã.

Gã làm sao không tức, làm sao không bực, làm sao không giận!

“Tại sao báo lên chỉ có mười ba người?” Diêm Thập Nhị nghiêm giọng hỏi gã.

Phương Đức bình tĩnh lại, trả lời: “Tôi không biết.”

Cháu trai của gã, cũng chính là con trai của tài xế Lý Hoa, Lý Trình Anh, lúc đấy đi đón cha tan tầm, vừa vặn lên chuyến xe cuối cùng của cha, chuẩn bị đến trạm sau, về nhà với cha.

Nhưng ai biết được, nửa đường gặp tai nạn, táng mạng sông Nile.

Diêm Thập Nhị kích gã: “Cho nên vì cái này, ông liền mưu đồ giết hại một nhà già trẻ Tưởng Lệ Hoa, cuối cùng còn bắt cóc Lương Tiểu Bảo?”

Phương Đức hoàn toàn không bình tĩnh: “Không có, tôi không có. Tôi chỉ bắt cóc Lương Tiểu Bảo, nhà bọn họ chết không liên quan đến tôi.”

“Vậy thì em gái ông làm?”

“Không, không, em gái tôi làm sao dám làm như thế, hơn nữa chúng tôi cũng không có năng lực lớn đến thế.”

Nói đến đây, Phương Đức cụp mắt xuống, dáng vẻ dường như rất mất mát.

Nếu bọn họ có tư bản đi đấu tranh, họ đã sớm đi, sẽ còn đến lượt tự mình đi bắt cóc một đứa trẻ sao?

Sự việc đã xảy ra lâu như vậy, nhưng chân tướng là việc trước sau chẳng tra ra.

Người nhà bọn họ thống khổ vạn phần, rồi nhận được gì? Nhận được chỉ là đám người một nhà không biết hối cải kia.

Nếu không phải gã vô tình phát hiện video kia biết được chân tướng, sợ là còn vẫn chẳng hay biết gì.

Diêm Thập Nhị lại hỏi: “Làm sao anh biết nội dung video trên xe buýt?”

“Tôi nhìn thấy nó ở cục cảnh sát.”

Diêm Thập Nhị nhíu mày.

Nói cách khác, nội dung video này sớm đã không phải bí mật, các cơ quan tương quan đã có được, hơn nữa biết nội dung video.

Nhưng vì sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa điều tra ra kết quả?

Đáy lòng Diêm Thập Nhị khó hiểu vô cùng, trên mặt vẫn lạnh lùng một mảnh.

“Lúc ấy tôi chất vấn những cảnh sát đó, vì sao có chứng cứ chứng minh Tưởng Lệ Hoa là kẻ hại chết cả xe mà còn không khởi tố, còn không trả cho người nhà chúng tôi một cái công đạo. Nhưng cậu biết lũ cảnh sát đó nói gì không? Bọn họ nói, đây không thể làm bằng chứng trực tiếp, bởi vì nội dung video chỉ có một nửa, phần sau hư hại, bọn họ phải sửa hoàn chỉnh, điều tra rõ toàn bộ chân tướng mới có thể đưa ra kết luận…”

Phương Đức kích động đứng lên, đôi tay vỗ mạnh lên bàn: “Còn cần chân tướng mẹ gì nữa, những thứ kia còn chưa đủ rõ sao? Rõ ràng chính là vì bà già kia, chính ả hại chết nhiều người như vậy.”

“Ngay cả khi là vì Tưởng Lệ Hoa thì đó cũng không thể trở thành lý do ông bắt cóc Lương Tiểu Bảo.” Giọng điệu Diêm Thập Nhị thập phần nghiêm túc, thái độ càng lạnh buốt, “Đất nước chúng ta là một xã hội pháp quyền, nếu điều tra rõ chân tướng thật sự là việc làm của Tưởng Lệ Hoa, tự nhiên có pháp luật trừng trị bà ta, chứ không phải ông và em gái ông tự tiện bắt cóc con cháu của họ!”

Diêm Thập Nhị lười nhiều lời với gã, dặn dò cánh sát bên cạnh một tiếng: “Để ông ta khai rõ ràng chứng cứ ngoại phạm của những vụ án trước đó và toàn bộ quá trình bắt cóc lần này.” Sau đó liền ra phòng thẩm vấn.

Bên kia, Lâm Hạc cũng vừa ra tới.

“Phương Mai nói như thế nào?”

Lâm Hạc nhăn mày thật sâu, thấp giọng đáp lại: “Phương Mai chỉ thừa nhận bắt cóc Lương Tiểu Bảo, còn những vụ án giết người trước đó, bà ta kiên quyết không thừa nhận mình và Phương Đức làm.”

Trong lòng Diêm Thập Nhị hiểu rõ, vụ án trước đó không phải do anh anh em này làm: “Làm kiểm tra so sánh DNA cho Phương Đức.”

“Rõ.”

Khi Tần Lệ Lệ chết, hung thủ vô tình để lại DNA, thực tế điều này khác với hành vi bình tĩnh lý trí không để lại dấu vết gì của hung thủ trước đó, có lẽ, cho đến nay bọn họ đã điều tra sai hướng?

Diêm Thập Nhị đi đến ngoài cửa phòng thẩm vấn bên cạnh, nhìn vào trong qua cửa sổ.

Anh hiện tại, càng lo lắng nhóc con bên trong hơn.

Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn vẫn sáng ngời như cũ, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Thời Dã.

Thiên Phàm cũng rất có kiên nhẫn, cứ chờ như vậy.

Qua hồi lâu, mới nghe Thời Dã trả lời: “Con đường đặc thù.”

“Con đường đặc thù gì, con đường đặc thù ở đâu?”

Vấn đề của Thiên Phàm làm Thời Dã im lặng thật lâu, im lặng đến sự kiên nhẫn của anh cũng phải khô kiệt.

Diêm Thập Nhị rốt cuộc nhịn không được, đẩy cửa đi vào.

“Mọi người ra ngoài hết, tôi đến hỏi.”

Người đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Diêm Thập Nhị tắt ánh đèn chói mắt đối diện Thời Dã, căn phòng tức khắc tối hơn nhiều.

Diêm Thập Nhị khoanh tay, ánh mắt thật lạnh, hơi hiện nghiêm túc: “Thời Dã, cậu cần phải nói thật.”

Biểu cảm của Thời Dã cũng lạnh lẽo không kém, mặt không cảm xúc, không giống dáng vẻ tùy tiện thích cười dĩ vãng, tựa như thay đổi người khác.

Nhưng Diêm Thập Nhị biết, đây mới là con người thật của cậu.

“Cảnh sát Diêm, anh không cần hỏi, tôi không thể nói.”

Giọng điệu của cậu thật nhẹ, thanh âm cũng khàn khàn: “Tôi chỉ có thể nói, tôi không liên quan đến án này, Đường Kiến Lộc cũng không giết người.”

Diêm Thập Nhị bày bằng bằng chứng mình tra được ra: “Nhưng Đường Kiến Lộc quen biết Phương Điềm Điềm, cũng biết Đàm Minh Nhiên, càng biết Đường Đình Châu lâu, và cả, cô ấy cũng là người nhà nạn nhân vụ án xe buýt rơi sông 212, cậu cảm thấy cô ấy vô tội sao?”

Thời Dã kiên định đáp: “Tôi biết cô ấy muốn điều tra chân tướng, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không giết người.”

Diêm Thập Nhị nhíu mày, hỏi cậu: “Làm sao cậu lại tin tưởng Đường Kiến Lộc?”

“Cảnh sát Diêm, tôi cảm thấy rằng anh có công phu đi nghi ngờ cô ấy, không bằng đi tra Đàm Minh Nhiên, anh ta có khả năng giết người hơn…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang, Thiên Phàm gõ cửa tiến vào, đi đến bên Diêm Thập Nhị nói nhỏ vào tai anh: “Lão đại, phía trên lên tiếng, bảo chúng ta thả Thời Dã và Đường Kiến Lộc.”

Ánh mắt Diêm Thập Nhị thay đổi mấy lần, ánh mắt dò xét dừng trên người Thời Dã, sắc mặt âm tình bất định.

Diêm Thập Nhị trực tiếp ra phòng thẩm vấn: “Vì sao?”

Thiên Phàm lắc đầu: “Không nói.”

“Lão đại, thật sự muốn thả người sao? Tuy nói Thời Dã không có bằng chứng trực tiếp chứng minh có liên quan đến vụ án, nhưng Đường Kiến Lộc…”

Thời Dã nhiều nhất là theo dõi được Phương Đức, dù cậu có dùng thủ đoạn gì tra được, cũng không cách nào ấn cho cậu tội danh gì cả.

Nhưng Đường Kiến Lộc…

Cô ấy đích xác có hiềm nghi, thế mà phía trên muốn thả người, tóm lại Thiên Phàm hơi không hài lòng.

Diêm Thập Nhị trầm mặc: “Hứa Cục nói?”

“Đúng vậy.”

“Tôi đi tìm Hứa Cục, trước cậu đừng thả người, chờ tôi trở lại.”

“Hiểu rồi, lão đại.”

Trong văn phòng của Hứa Cục, ngoài Hứa Cục, còn một người đang ngồi đưa lưng về phía anh.

Diêm Thập Nhị gõ cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên thấy là người đàn ông đó.

“Hứa Cục, vì sao ông  muốn chúng tôi thả người, vụ án này…”

Diêm Thập Nhị vừa vào cửa liền chất vấn, thái độ có phần hung hãn.

Đã chết mấy người, vả lại tính chất vụ án này khác nhau, rõ ràng là hành vi trả thù, bọn họ cần thiết mau chóng điều tra rõ chân tướng, còn cho công chúng minh bạch.

Hứa Cục không đợi anh nói xong, trực tiếp ngắt lời: “Tiểu Diêm, cậu tới vừa lúc, giới thiệu với cậu một chút.”

Hứa Cục chỉ vào người trước mặt, giới thiệu: “Không phải cậu vẫn luôn tò mò L là ai sao? Vị này chính là lãnh đạo của L, Khương tiên sinh.”

Lãnh đạo của L?

“Như vậy, L không phải một người?”

Khương tiên sinh đứng dậy, nhìn Diêm Thập Nhị, vươn tay phải, nở nụ cười ấm áp, nói: “Xin chào cảnh sát Diêm, quả thật L không phải một người, mà là một tổ chức.”

Diêm Thập Nhị vẫn luôn muốn tìm được người L kia, anh sớm đã đoán được tài liệu Hứa Cục đưa cho anh là L tra được, mà anh muốn biết thêm càng nhiều về nội dung tài liệu kia.

Nhưng anh không ngờ rằng, thực chất L là một tổ chức tạo thành từ rất nhiều người.

Diêm Thập Nhị cũng duỗi tay, bắt tay với ông, nhàn nhạt đáp: “Xin chào, Khương tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.”

* Cửu ngưỡng đại danh: ngưỡng mộ đối phương đã lâu, lời nói khách sáo khi gặp lần đầu.

Khương tiên sinh trông thập phần nho nhã, thập phần thân thiện.

Ông đại khái khoảng bốn mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, đeo một cặp kính gọng vàng, tóc không dài, lất phất mềm mại, trông như giáo sư đại học.

Nhưng ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trắng ngà, tăng thêm vài phần tiên phong đạo cốt, cũng lộ vẻ tao nhã tột cùng.

“Thực ra hôm nay tôi tới đây, cũng có chuyện làm phiền cảnh sát Diêm.” Khương tiên sinh cười nhẹ, dáng vẻ rõ ràng hiền lành, rồi lại cho người ta một loại cảm giác áp lực, “Nghe nói hai đứa nhỏ nhà tôi gây rắc rối gì đó, được cảnh sát Diêm mời đến Đội Điều tra Hình sự các cậu, tôi không ý tứ đến chuộc người, chỉ là không biết cảnh sát Diêm có thể chừa cho tôi chút mặt mũi không.”

Diêm Thập Nhị lập tức hiểu ra.

Hóa ra, Thời Dã và Đường Kiến Lộc đều là thành viên tổ chức L.

Tổ chức L là gì, bắt đầu từ ba năm trước, phàm là đại án trọng án nan án, chỉ cần có tổ chức L ra tay hỗ trợ, nhất định có thể tra ra rất nhiều tư liệu và chứng cứ bí ẩn, cũng có thể tăng năng suất hiệu quả phá án, trong ba năm đã trợ giúp các đồn cảnh sát lớn ở thành phố Cầm Xuyên vô số án kiện.

Ngay cả vụ án bắt cóc trẻ em, lừa bán, giết người cực lớn kéo dài mười mấy năm, nay cũng đã mời tổ chức L ra tay tương trợ.

Thành niên một tổ chức như vậy, nếu muốn phạm tội, đích xác sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, cũng nhất định không để bọn họ điều tra đến bất cứ thứ gì.

Nhưng…

Ngay cả khi họ là thành viên tổ chức L, Diêm Thập Nhị cũng có nguyên tắc riêng của mình.

“Xin lỗi, Khương tiên sinh. Tôi có thể thả Thời Dã, nhưng Đường Kiến Lộc trước mắt vẫn còn trong diện tình nghi, tôi tạm thời không thể thả người.”

“Tiểu Diêm!” Hứa Cục nóng nảy, gọi anh một tiếng.

Nhưng Diêm Thập Nhị kiên trì, đến mặt mũi Hứa Cục cũng không cho.

“Không sao.” Khương tiên sinh lại cười khẽ xoa dịu cảm xúc của Hứa Cục, sau đó nhìn Diêm Thập Nhị, lại gây thêm áp lực, “Có thể, nhưng tôi hy vọng người của chúng tôi có thể hiệp trợ cảnh sát Diêm điều tra án này, Thời Dã rất không tồi, năng lực của nó xuất chúng, tôi tin tưởng nó có thể trợ giúp cảnh sát Diêm phá án càng mau.”

======