Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 78




Đêm tối còn chưa đến, ráng chiều đỏ rực treo bên chân trời.

Nhà lão Dương khói bếp lượn lờ.

Sau khi từ đường bị sập, lão Dương đã tạm buông tha cho cái ý nghĩ cúng tế, dưới sự khiển trách mãnh liệt của ba người, lão cuối cùng cũng chịu mang cá ra chia sẻ.

Giờ cơm tối đến, Hứa Tri Ngôn ăn một miếng cá mà nhăn hết cả mặt.

Cậu còn chưa kịp nói gì thì Giang Hòe Gia đã xắn tay áo lên nói lời độc ác: “Ông là vua muối hả? Cái thôn này dùng muối mà không cần phải bỏ tiền ra mua sao?”

Lão Dương ngơ ngác, gắp thử một đũa: “Ăn cũng được mà.”

Kim Thịnh gắp đầu cá đưa cho Tiểu Nhất, chú chó thường ngày vẫn luôn tung tăng dạo quanh phó bản nay lại vểnh mỏ sủa gâu gâu bất mãn.

“Chó cũng không ăn.” Kim Thịnh nói.

Hứa Tri Ngôn nhìn sang lão Dương đang bị chê bai tay nghề, trong lòng cậu hiểu rõ là do đám trùng đó nên đối phương mới mất đi vị giác, cũng giống như đám người bạn câu đã ăn trùng ở nhiệm vụ tiên quyết vậy.

Sau cùng, Giang Hòe Gia đã nấu lại bữa tối.

Không biết có phải là do bọn họ đã tìm được manh mối rồi hay không mà anh ta vớt hẳn tám con cá lên nấu ba món một canh, tựa như ăn bữa nay không cần để ý đến ngày mai nữa.

Điều này khiến cho lão Dương luôn dè xẻn, tiết kiệm đau lòng ch.ết luôn!

Nhìn những món ăn đẹp mắt được bày ra trước mặt, lão hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm: “Mấy món này đáng lý ra nên cung phụng cho Xà Thần trước, tôi làm sao xứng để ăn mấy món này chứ…”

Hứa Tri Ngôn nghe xong, mặt không biểu cảm gắp một miếng Cá Mỹ Vị.

Những thôn dân này vì lòng tham nên mới bị Xà Thần nguyền rủa, nhưng lại bởi vì tham lam không đủ, tham không tới nên lòng mang sợ hãi.

Cá Mỹ Vị sau khi trải qua quá trình nấu nướng tinh tế thì cho dù cả thôn đều không có gia vị nấu ăn cao cấp cũng ngon đến khó cưỡng, phảng phất có thể khiến cho người ta nuốt luôn cả lưỡi.

Chẳng trách ở phần giới thiệu Cá Mỹ Vị có viết, nếu người chơi thích thì có thể đóng gói mang về trước khi rời phó bản.

Ba người chơi ăn đến hoàn toàn hài lòng.

Đây có lẽ là món ăn ngon nhất mà bọn họ được ăn kể từ khi vào phó bản đến giờ.

Trời dần tối, bốn người chia nhau đi nghỉ ngơi.

Lão Dương vừa về phòng thì cánh cửa đã bị Hứa Tri Ngôn gõ vang.

“Lão Dương, mở cửa đi, có chuyện muốn hỏi ông.” Giọng nói của Hứa Tri Ngôn có vẻ rất sốt ruột.

“Chuyện gì?” Lão Dương mở cửa, cho người vào trong.

Hứa Tri Ngôn cũng không khách sáo, cậu kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng sang bên mình, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hình như sáng nay có người ch.ết ở trong thôn.”

Người mà cậu nói đến chính là người chơi đã cố ý không đóng nắp giếng vào ngày hôm qua.

Dựa theo sự việc xảy ra ngày hôm mà suy luận, thì ác linh bò từ dưới giếng lên sẽ chỉ gi.ết thôn dân chứ không gi.ết người chơi, nhưng trưa nay lại có hai xác ch.ết được kéo ra từ căn nhà đó.

Một cái là xác của thôn dân, cái còn lại là của người chơi.

Cả hai cái xác đều nát vụn, giống như từng bị thứ gì đó cắn xé qua.

Nếu như cái ch.ết của NPC cũng sẽ dẫn đến cái chết của người chơi thì có nghĩa là trước mắt NPC chủ nhân của ngôi nhà và người chơi sẽ ở trong trạng thái ràng buộc, như vậy thì bọn họ sẽ không dám đi ăn trộm thêm hai cái nắp giếng khác nữa đâu.

Lão Dương mím môi, cầm chiếc cốc đã vỡ một góc trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi xua tay nói: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta không phạm vào mấy điều kiêng kị kia là được.”

“Kiêng kị?” Hứa Tri Ngôn sờ đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Kiêng kị gì cơ?”

“Đương nhiên là mấy cái tôi đã nói với cậu rồi! Đêm đến đừng ra khỏi thôn, mặt trời xuống núi thì phải đậy miệng giếng lại…” Lão Dương lặp lại lời đã nói lúc trước thêm một lần.

Hệ thống đã đưa ra rất nhiều nội dung rối loạn, thật giả lẫn lộn, nếu như người chơi thật sự đi thử từng thứ một thì sẽ hao phí lượng lớn thời gian.

Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cười cười gượng gạo: “Tôi… hình như tôi quên đập nắp gi.ếng rồi.”

Lão Dương căng cứng người rồi lập tức thả lỏng.

“Không sao, trời tối là tôi đã đi kiểm tra, đều đóng cả rồi.”

“Ý của tôi là, vừa nãy ăn cơm xong trở về, tôi đã đi lấy chút nước…” Giọng của Hứa Tri Ngôn càng lúc càng nhỏ.

“Cậu? Giờ này mà cậu đi lấy nước?”

Nói xong, lão Dương không kịp trách mắng, ném ly nước xuống rồi xông ra ngoài, miệng thì không ngừng khuyên giải bản thân: “Không sao đâu không sao đâu, mới quên có một lúc, không có chuyện gì xảy ra đâu…”

Tuy nhiên, sự việc xảy ra lại trái với mong đợi.

Có một cái bóng đen mông lung xuất hiện ở trong sân vườn, hai mắt sáng rực, lượn lờ bên cạnh giếng.

Lão Dương thắng gấp cạnh sân vườn, cả người đều khờ rồi.

Tốc độ của cái bóng đen đó không hề nhanh, nhưng thân hình nó cao lớn, cao còn hơn tất cả những bóng đen mà họ đã từng thấy, ông ta sợ đến sắp vỡ cả mật, run cầm cập quỳ xuống, liên tục dập đầu, miệng không ngừng tuồng ra chữ.

“Huhuhuhu, mong ngài đây nguôi giận.”

“Tôi không phải muốn giết cậu đâu… tôi chỉ là muốn sống mà thôi, nếu không giết các người thì tôi cũng không sống nổi.”

“Các người đều là người đã từng làm việc ác, chúng tôi cũng là…”

Hứa Tri Ngôn chậm rãi xuất hiện, trong lòng không khỏi nghĩ tại sao còn chưa cầu cứu.

Khoảng chừng hai phút sau khi cái bóng áp sát đến trước mặt, thấy lão Dương đã bị bóng đen dọa sợ đến vỡ mật, mất đi năng lực hành động, thì cậu mới từ đằng sau kéo lão Dương một cái, nghiêm giọng nói: “Cần tôi giúp đỡ không?”

Lúc này lão Dương mới phản ứng lại, ôm đầu ngồi xổm nấp sau lưng Hứa Tri Ngôn, gật đầu liên hồi: “Cần cần cần, chỉ cần cậu giúp tôi thì tôi sẽ cho cậu bảo vật tổ truyền trong nhà tôi!”

Lúc Lão Dương nói ra từ then chốt thì giao diện trò chơi cũng liên tục hiện ra.

【Cập nhật nhiệm vụ chủ tuyến】

【Nhiệm vụ chủ tuyến [Hạ]: Bí Mật Của Thôn Bạch Sơn】

【Nhiệm vụ 5: Ở Lại Nơi Này Qua Đêm】

【Tiến độ: Đã Hoàn Thành】

【Nhiệm vụ 6: Bảo Vật】

【Tiến độ: 0%】

【Ghi chú: Giúp thôn dân xua đuổi ác linh, bảo vệ thôn dân thì sẽ nhận được bảo vật của thôn dân.】

【Nhắc nhở: Mỗi nhà dân chỉ có một món bảo vật.】

Cuối cùng cũng soát ra được nhiệm vụ, lòng Hứa Tri Ngôn vui vẻ, cậu tốt bụng an ủi lão Dương: “Đừng sợ, tôi giỏi đuổi mấy thứ này đi lắm! Ông xem đây này.”

Tiếp đó, cậu giơ tay lên, dùng một ngón chỉ chỉ vào cái bóng đen cao to mờ ảo đang tụ thành hình kia nói: “Cút!”

Lời vừa dứt bóng đen lập tức lùi về phía sau, giống như đang bị âm thanh công kích mà rúc vào trong góc tường.

Sắc mặt lão Dương tái nhợt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”

Hứa Tri Ngôn nhếch khóe miệng, lắc đầu, đổi chủ đề: “Tôi khá là hứng thú với bảo vật của ông đấy.”

Lão Dương run rẩy đứng dậy, nhìn sang cái giếng chưa được đậy nắp, lão không nói gì mà dắt theo Hứa Tri Ngôn đi về phòng mình.

Hai người vừa đi thì trong góc tường chỗ bóng đen đang nấp kín bỗng vang lên tiếng chó sủa.

Lúc Kim Thịnh đi qua đây thì Giang Hòe Gia đang bận rộn tháo cái giá phun sương trên người Tiểu Nhất xuống, cậu ta xoay người kéo tấm vải trên miệng giếng ra, để lộ cái nắp gỗ đậy miệng giếng bên dưới.

Thì ra những gì xảy ra ban nãy đều là kế hoạch diễn xuất của ba người họ.

Nghĩ đến việc bóng đen trong lúc đuổi giết dân làng, nếu ngộ nhỡ nó giết chết thôn dân, thì bọn họ cũng rất có thể sẽ bị sự ràng buộc hai bên phản phệ, dẫn đến tử vong.

Tính chắc chắn trong chuyện này không quá cao. Cho nên, vì để bảo vệ sự an toàn cho lão Dương và cả bản thân, Hứa Tri Ngôn đã phất tay lấy ra đạo cụ kê lặc thần kỳ cấp A – Thuốc Nhả Sương Đen

từ trong kho đạo cụ oan nghiệt của mình.

【Tên: Thuốc Nhả Sương Đen】

【Cấp độ: Cấp A】

【Loại hình: Đặc thù】

【Giản lược: Có thể biến bạn thành một màn sương đen xinh đẹp, ngọt ngào, có thể sử dụng vào những hoạt động tiệc tùng đặc thù.】

【Lưu ý khi sử dụng: Nhả sương rất tốt nhưng sẽ có mùi như bánh kem.】

Loại thuốc này sẽ rơi ra ở các phó bản đặc thù có liên quan đến các buổi tiệc hoặc họp mặt, trông như một loại đạo cụ dùng để ngụy trang nhưng bởi vì mùi vị mà để lại rất nhiều sơ hở cho lớp ngụy trang, hơn nữa giá thành còn rất cao, mua một lọ cần đến 5000 tích phân, cho nên ngoài những người chơi nhấn nhầm ra thì dường như không có ai mua cả.

Vậy mà Hứa Tri Ngôn không chỉ có màu đen của loại đạo cụ vô tích sự này mà cậu còn có cả màu vàng, màu trắng, màu đỏ… quỷ mới biết được tại sao trong kho của Phòng An Toàn lại có nhiều đạo cụ rác đến như vậy!

Ba người một chó phân công việc làm rất rõ ràng.

Giang Hòe Gia phụ trách treo giá phun sương đen, Tiểu Nhất phụ trách diễn vai quái vật trong màn sương, Kim Thịnh phụ trách sử dụng đạo cụ che khuất nắp giếng, còn Hứa Tri Ngôn thì phụ trách lừa lão Dương.

Để phòng ngừa lão Dương ngửi ra mùi gì khác thường, lúc làm cơm tối Giang Hòe Gia còn cố ý bỏ thêm một ít sương đen vào trong canh của lão Dương, nhưng đối phương lại hoàn toàn không nếm ra được gì.

Mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, đợi đến khi Hứa Tri Ngôn lén vào phòng của Kim Thịnh thì trong tay cậu đã nắm được ‘bảo vật’.

Đó là một cái ná cao su và một túi xác Bạch Bảo Trùng.

Đặt túi xác lên bàn, bảng nhiệm vụ của ba người đồng loạt được làm mới.

【Cập nhật nhiện vụ thưởng】

【Nhiệm vụ thưởng: Tiêu Diệt Ác Linh Trong Hồ Chứa Núi Hổ Phách】

【Số lượng tiêu diệt: 0】

【Thời gian: 6:00 – 12:00 ngày mai】

【Ghi chú: Số lượng lớn ác linh trong hồ chứa đã ảnh hưởng đến môi trường sinh thái xung quanh, nên ngày mai sẽ khởi động nhiệm vụ tiêu trừ ác linh.】

【Nhắc nhở 1: Phó bản này sẽ không tính điểm tích phân cho nhiệm vụ chủ tuyến/ nhiệm vụ nhánh mà tích phân sẽ được quy đổi dựa trên số lượng ác linh mà người chơi tiêu diệt được.】

【Nhắc nhở 2: Bảo vật của thôn dân có thể trực tiếp tiêu trừ ác linh, nhưng người chơi cũng có thể lựa chọn sử dụng những cách khác để làm giảm bớt số lượng ác linh, nhưng bắt buộc mỗi người phải diệt được ít nhất từ 10 con trở lên thì mới có thể thuận lợi rời khỏi phó bản.】

【Nhắc nhở 3: Mỗi ác linh trị giá 500 tích phân】

【Cảnh cáo: Phó bản này không cho phép sử dụng bất kỳ loại đạo cụ nổ nào.】

Hứa Tri Ngôn đọc từ trên xuống dưới, chau chặt mày, cười lạnh nói: “Trò chơi rác rưởi bọn mày có phải chơi đéo nổi rồi không?”

Giao diện trò chơi không có trả lời, cũng không biến mất.

Nhưng lại giống như đang âm thầm cười nhạo cậu.

Sau khi nhiệm vụ xuất hiện thì người xem phát sóng điên cuồng bình luận.

【Đù đù đù, chẳng lẽ Tiểu Bách Vạn lại là quả trứng xui xẻo nhất đời này.】

【… Mẹ nó! Đây chắc chắc là đang chỉnh đốn cậu ta rồi!】

【Nghĩ cũng đúng, trò chơi là nhà cái, nhưng Tiểu Bách Vạn và vị đại lão đứng sau chắc chắn đã thông đồng với nahu từ trước là sẽ đặt cược kích sát ít hơn ba con quái, nếu không thì tại sao trong bao nhiêu hạng mục bọn họ lại chọn cược cái này?】

【Vậy là trò chơi đã điều chỉnh lại nội dung phó bản sau khi phát hiện bọn họ lựa chọn đặt cược hạng mục này để moi tiền?】

【Đù! 666666!】

【Nhờ vào sức của một mình mà khiến trò chơi thay đổi quy tắc luôn! Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao?!】

Người xem không hề biết rằng Hứa Tri Ngôn chỉ có thể chọn hạng mục này để kiếm tiền.

Sau khi tài khoản bên A của cậu kiếm được 9 triệu từ bên phía hệ thống thì cậu đã hoàn toàn bị nó nhắm đến.

Hứa Tri Ngôn hít sâu một hơi, bắt đầu cân nhắc xem nên làm như thế nào.

Ước chừng một túi như vậy sẽ có khoảng 20 xác trùng, có thể đủ cho hai người tiêu trừ ác linh sau đó rời khỏi phó bản.

Giang Hòe Gia và Kim Thịnh nhìn nhau, rồi bày tỏ rằng lúc sáng bọn họ đã lập sẵn mục tiêu rồi, lát nữa sẽ dắt Tiểu Nhất đi tìm thêm một món bảo vật về, thấy bộ mặt thê lương của Hứa Tri Ngôn, cộng thêm độ khó đã giảm bớt nhờ sương đen nên hai người họ bảo cậu về nghỉ ngơi trước, 5 giờ sáng ngày mai gặp lại.

Vừa rồi bị hệ thống chống đối cũng khiến cho đầu óc Hứa Tri Ngôn trở nên rối loạn, cậu gật đầu, dặn hai người họ phải chú ý an toàn rồi một mình quay trở về phòng.

Phải từ bỏ 1 triệu tiền gốc đó sao?

★★ Đặt cược, quay lại mấy chương đầu, mẻ đặt pb nì sẽ giết dưới 3 con quái, nếu mẻ giết tới con thứ 4 thì mẻ sẽ thua cuộc, thua thì mất tiền, như mấy bà đánh bài thôi.

Không, không thể nào.

Bảo cậu từ bỏ 1 triệu đó thì cứ gi.ết cậu đi còn hơn…

“Kẽo kẹt —”

Cửa gỗ mục nát được đẩy ra.

Hứa Tri Ngôn đứng ở trước cửa phòng, hoài nghi xem có phải bản thân bị hoa mắt rồi hay không.

Tại sao cậu lại nhìn thấy cảnh hai con rắn đang đánh nhau ở trên giường?

Không, là một con rắn đen đang tự mình solo với Đại Bạch Xà…

Nghe thấy tiếng cửa mở, con rắn đen vừa nãy còn đang đấm lộn với Đại Bạch Xà bỗng ưỡn thẳng người.

Một giây sau, Xà Thần đã khôi phục ký ức cùng với hình thể khổng lồ liền xuất hiện ngay trước mặt Hứa Tri Ngôn.

Nó chán nản nắn bóp mặt con rắn trắng: ” Em vậy mà lại thật sự lén lút tìm một con rắn khác sau lưng ta?”

“? “

Hứa Tri Ngôn nghiên nghiêng đầu, dường như cậu chưa hiểu rõ tình huống trước mắt lắm.

Đại Bạch Xà giãy dụa, trong đôi mắt nhỏ là sự kinh hoàng cùng sợ hãi.

Nó đang ngủ rất là ngoan trong túi nhựa luôn! Đột nhiên, có một con rắn nhỏ xíu không biết từ đâu tới nhào vô đánh nó, còn biến hình bóp nó nữa, nó quả là con rắn thảm nhất thế giới mà!

Hứa Tri Ngôn nhìn Đại Bạch Xà sắp bị bóp nghẹn, đầu đầy chấm hỏi.

Một câu ‘anh có bệnh đúng không’ sắp ra khỏi miệng thì lại vì cố kị thân phận của đối phương, đành nuốt xuống.

Bên trong nhà cổ Vân Sơn.

Khung cảnh Xà Thần và mãnh thú tranh sủng được phát sóng trực tiếp nhưng trái với sự vui vẻ trong khu bình luận thì toàn bộ đại sảnh bên này lại chìm trong bầu không khí căng thẳng.

Cái bàn bày điện thờ bị thứ gì đó phát tiết đến thủng một lỗ lớn.

Khúc Quý rúc vào trong góc, bị uy áp của Quỷ Thần chèn ép đến không dám đi lên lầu.

Mà lũ quỷ quái vừa trở về từ các Phòng An Toàn khác suýt nữa đã bị uy áp nghiền nát.

Ngay cả Hệ Thống cũng yên tĩnh dị thường, một câu cũng không dám nói.

Cuối cùng vẫn là con quỷ quái sưng tấy, bán trong suốt có lý lịch lâu đời nhất bò ra đất, chậm rãi cất lời.

“Đại nhân, ngài đã nhớ ra gì rồi sao?”

Miệng thì hỏi vậy, nhưng mà nó biết, Quỷ Thần đại nhân nhất định là đã nhớ ra cái gì đó rồi!

Bởi vì bên dưới vạt áo của Quỷ Thần đã xuất hiện một cái đuôi rắn to khỏe nửa trong suốt, cái đuôi này đại khái to như bắp đùi của một nhân loại trưởng thành, bên trên được bao phủ bởi một lớp vảy đen rắn chắc và tương hợp với các bộ phận khác trên cơ thể, tuy vẫn chưa có thực thể nhưng đã có thể đung đưa qua lại trên xích sắt.

Một lúc sau, ngay khi nó nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời thì Quỷ Thần mở miệng.

“… Vì để nâng cao tri giác nên đã cắn nuốt thần cách của Xà Thần Thượng Cổ, mọc ra đuôi rắn, đây có phải là một sự lựa chọn sai lầm hay không?”

Bên trong thanh âm thần tính thấp trầm  có mang theo một tia phẫn hận.

Bây giờ anh đúng là đang hối hận!

Tuy rằng không nhớ được là tại sao, nhưng anh mơ hồ nhớ lại bản thân vì muốn nâng cao khứu giác mà đã không tiếc chém giết Xà Thần, cắn nuốt thần cách.

Chỉ là bây giờ càng nhìn cái đuôi này càng thấy mất mặt…