*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Wattpad tui chặn đường truyền cả mấy ngày rồi và nhiều bạn đọc khác cũng vậy, nên mấy bà hãy follow thêm cái page tui mới tạo bên dưới giúp tôi.
1. Tui sẽ thông báo trên đó thay vì thông báo trên đây loãng cảm xúc truyện.
2. Yêu cầu ra chương của tui là sao trên wp và hổm rài tụt sao và lượt xem rất nhiều do wp chặn đường truyền, tui sẽ up yêu cầu ra chương mới ở page mới tạo, ai còn vào đc thì nhấn sao như bình thường nhé.
3. Bình thường nghe mấy bà 8 nhảm tui quen r, lỗi cái im ru tui chán vc.
4. Đây là page thông báo và phòng hờ wp lỗi luôn chúng ta còn biết đường mà tìm nhau hoặc là khi tui có thông báo chuyển nhà gì gì đó.
5. Ai không vào được wp thì tải vpn về chuyển vùng là được nhé.
https://www.facebook.com/profile.php?id=61557941518089&mibextid=ZbWKwL
Hoặc search Ổ Nhà Di- Nhi Di Di là ra à
Tui rất thích đăng wattpad vì có thể cmt ở từng đoạn văn, ko vào được tui suy xụp vãi ra...
Vẫn up truyện trên wattpad và tyt như thường, nhưng nếu lỗi nặng hơn hoặc hoài ko hết thì tính sau hoặc có thể tui sẽ chuyển nhà.
Trong trường hợp ko đủ like hoặc sao tui sẽ không ra truyện, bộ nào cũng thế.
PAT >= 30~ 40 SAO
Quái Vật >15 SAO
Nuôi Đại Tà Thần >20 SAO
Ổ Phản Diện >10 SAO
SỐ SAO THAY ĐỔI THEO TỪNG THỜI ĐIỂM.
~~
Trên đường phố của Sa Thành Tuyệt Vọng Ibis, đám người chơi đang ẩn nấp ở nơi cư trú mà bản thân tìm được.
Là khu vực trung tâm của phó bản Sa Chi Thành, nơi này quanh năm thiếu nước, các loại quái vật được hình thành từ cát sỏi sẽ chui ra khỏi các ngóc ngách khi đêm đến.
Mà thân phận của người chơi lại rất thấp hèn, họ là những nô lệ sẽ bị thành chủ ném ra ngoài vào nửa đêm để xử lý đám quái vật đó.
Khó khăn lớn nhất của bọn họ là phải tìm được cách sinh tồn trong đêm tối.
Bởi vì đã nhiều ngày không mang về đủ số lượng xác ch.ết của quái vật mà họ đều không được phát thức ăn, nước cũng không còn lại bao nhiêu.
Sa Quái không phải loại quái vật khó đối phó gì cho cam.
*Sa quái: quái vật cát.
Nhược điểm của bọn chúng rất rõ ràng, đó chính là nước.
Nhưng người chơi vốn dĩ không biết được bản thân sẽ tiến vào loại trò chơi nào, nên cũng sẽ không thể chuẩn bị được các vật phẩm cần thiết, huống chi là một lượng lớn nước!
Ai vào phó bản mà lại tốn tích phân để mua nước cơ chứ?
Vì vậy việc trốn thoát khỏi lũ Sa Quái còn khó hơn cả lên trời chứ đừng nói gì đến việc gi.ết vài con đem về.
Trước mắt, tất cả người chơi đều có hai sự lựa chọn.
Một là tập trung tất cả lượng nước uống lại, được ăn cả ngã về không; hai là gi.ết c.hết một người chơi mới, chọn ra người nhìn có vẻ yếu ớt, không có khả năng thoát khỏi phó bản, rồi dùng máu của đối phương thay cho nước để đối phó với Sa Quái.
[Phòng An Toàn của phó bản 【Sa Chi Thành】đã được làm mới]
[Không hạn chế danh ngạch tiến vào, người chơi có nhu cầu xin hãy nhanh chân lên!]
Tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay, họ khó tin mà trừng to hai mắt, sau khi kinh hỷ qua đi, bọn họ không còn do dự xem phải gi.ết ai nữa mà chạy đi như bay để tìm kiếm Phòng An Toàn trong phó bản.
Bên trong nhà cổ, Hứa Tri Ngôn đang cổ vũ tinh thần cho Khúc Quý.
"Hít sâu vào, thả lỏng ra!"
"Sau này lúc tôi không có ở đây thì Phòng An Toàn của nhà cổ Vân Sơn sẽ do cậu phụ trách, bây giờ cứ xem như là làm quen tình huống trước đi."
Nói xong, Hứa Tri Ngôn lấy ra một cái nón bảo hộ màu vàng đội lên đầu đối phương.
Trên nón bảo hộ có in một chú vịt vàng tay cầm lá cờ nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, nhưng bởi vì màu sắc của chúng gần giống như nhau nên nhìn từ xa chỉ thấy được hai lá cờ treo lơ lửng trên không.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Hứa Tri Ngôn chỉ nói một mặt, mặt khác nguyên nhân khiến cậu không muốn ra mặt là bởi vì số tích phân 1 triệu dùng để đặt cược lần trước quá mức phách lối rồi, khiến cho ai cũng biết đến có một người mới như cậu đây.
Nếu như có người chơi từng xem phát sóng tiến vào Phòng An Toàn rồi nhận ra cậu thì sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết, dù sao thì cậu cũng cảm thấy bản thân mình là một thương nhân thành tín nhưng có vẻ như mọi người đều không công nhận điều này?
Cái gì mà thổ phỉ? Cái gì mà bóc lột người ta đến không còn cọng lông? Cậu là người như vậy sao?
Đây rõ ràng là vu khống!
Lúc đó khi tính tiền cho Quỷ Thần cậu còn đặc biệt để lại cho anh ta 10 nghìn tích phân tiền lời, thổ phỉ thì ngay cả 1 hào cũng không bỏ ra đâu có biết không?
Nghĩ như vậy, Hứa Tri Ngôn dường như sắp bị sự rộng lượng và chính trực của mình làm cho cảm động.
Khúc Quý mím chặt môi gật gật đầu.
Cậu ta thử hít thật sâu, nhưng càng cố thả lỏng thì càng căng thẳng.
Còn chưa đến 3 giây thì cậu ta đã ỉu xỉu cúi đầu nói: "Tôi... tôi không được, sao bọn họ có thể nghe lời tôi được chứ?"
"Cậu chính là quái vật của Phòng An Toàn! Mau vực dậy tinh thần cho tôi!" Hứa Tri Ngôn hận bản thân rèn sắt không thành.
Cậu thuộc về phần tử xã giao khủng bố, đám người chơi này y chang mấy miếng thịt mỡ trong mắt cậu vậy, nên cậu không thể hiểu được tại sao Khúc Quý lại e sợ đám người đó như vậy.
Nhưng nghĩ đến những gì thiếu niên đã trải qua trong quá khứ, cậu thử cổ vũ đối phương thêm lần nữa.
"Cậu nghĩ như vầy đi, hiện giờ các cậu đều đã có phòng ngủ thoải mái cho riêng mình rồi nhưng tôi không phải quái vật, một mình tôi phải ngủ ở một căn phòng vừa cũ nát vừa lạnh lẽo lại còn sơ sài..." Càng nói Hứa Tri Ngôn càng cảm thấy bản thân quả thật rất đáng thương!
Khúc Quý rất đơn thuần, cậu ta nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy hình như đúng là như vậy.
Người trước mặt này đối xử với cậu ta rất tốt, vừa kéo cậu ta ra khỏi phó bản vừa cho cậu ta chỗ ở, cậu ta sao có thể không báo đáp đối phương được chứ.
Dường như cậu ta đột nhiên đã có can đảm đối diện với người chơi rồi!
Lúc này, màn hình hiện ra trước mặt Hứa Tri Ngôn, nhắc nhở người chơi đã đến gần rồi.
【Đã đăng nhập vào phó bản Sa Chi Thành】
【Cấp sao của phó bản: ★☆】
【Đã khởi động phát sóng Phòng An Toàn】
【Kiểm tra cho thấy đã có người chơi xuất hiện cách đây 100m...】
"Cố lên!" Nói rồi Hứa Tri Ngôn nhét bản thiết kế vào trong tay Khúc Quý, rồi trở vào bên trong nhà cổ.
Hôm nay cậu đã bận rộn suốt cả một ngày.
Ngoài mua đồ trang trí, vật liệu xây dựng ra, cậu còn mua thêm rất nhiều đồ điện gia dụng, nội thất.
Theo như cách nói của Hệ Thống thì nhà cổ Vân Sơn là điểm nối liền giữa hiện thực và trò chơi, người bình thường một khi bước vào thì sẽ bị kéo vào phó bản.
Vì vậy để bảo đảm an toàn cho mấy anh trai shipper mà Hứa Tri Ngôn không dám để cho ai vào đây, ngay cả việc đo lường hoặc những công việc kế tiếp đều do đích thân cậu chỉ đạo lũ quỷ quái kia làm.
La hét suốt cả một ngày khiến cổ họng cậu muốn tắt tiếng luôn, cậu cần phải được nghỉ ngơi cho thật tốt.
Đại sảnh không có bật đèn, Hứa Tri Ngôn ngồi trên bàn dài lặng lẽ quan sát động tĩnh trong sân vườn.
Nếu như Khúc Quý thật sự không thích hợp đối diện với người chơi hoặc thật sự không nguyện ý thì cậu sẽ tìm việc gì khác để cậu ta làm.
Hệ Thống có chút lo lắng.
[Ký chủ! Ngài không đích thân đi giám sát thật sự có ổn không?] Nó cứ luôn cảm thấy tính cách của nhân viên mới này có chút nhu nhược, không quá thích hợp.
Hứa Tri Ngôn lắc đầu: "Đây đã là phó bản 1 sao rưỡi rồi, đám người chơi đó cũng không phải ngốc nghếch gì."
Cậu thật sự không tin có người lại ngu như heo, nhìn mặt mà đoán người, trông thấy Khúc Quý dễ ức hiếp thì được nước lấn tới.
[Nhưng mà ký chủ, chẳng phải trong thế giới thực cậu cũng thường xuyên gặp phải những nhân loại không mọc não đó hay sao? Hơn nữa cấp độ của phó bản này cũng không cao, ngài không thể lúc nào cũng dùng tư duy của mình để đi so với người khác.] Hệ Thống đã gặp qua rất nhiều người chơi rồi, loại người không mọc não cũng có không ít đâu.
"Tao không tin lại có người ngu đến như vậy."
Cậu thuận miệng nói: "Đánh cược đi."
[Được thôi! Nếu tôi thắng thì chúng ta sẽ lắp một cái hòm thư màu đỏ!]
"Không thành vấn đề."
Khúc Quý đầu đội nón bảo hộ màu vàng đứng trong sân vườn, cậu ta nghe thấy những tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Cốp cốp cốp!"
"Có ai không? Làm ơn cho chúng tôi vào đi!"
"Đáng ghét, sao vẫn còn khóa thế này, tôi có thể trèo tường vào không..."
"Không được, Phòng An Toàn nhất định phải vào bằng cửa."
"Sao cậu lại biết?"
"Lúc nãy tôi đã thử trèo tường rồi."
Âm thanh bên ngoài rất huyên náo, Khúc Quý nghĩ tiêu rồi lúc nãy cậu ta quên mở cửa trước, bây giờ phải ra mở thôi.
"Cót két– –"
Cửa sắt trong sân vườn vừa mở ra thì người chơi đã đua nhau xông vào.
Bởi vì Hứa Tri Ngôn đã thay đổi hạn chế về số lượng người chơi được vào Phòng An Toàn cho nên sau khi tất cả mọi người tiến vào thì Phòng An Toàn không hề đóng lại.
Quy tắc xuất hiện trên màn hình của mỗi người chơi.
【Chào mừng đến với Phòng An Toàn trong phó bản】
Bên trong có nhắc nhở về quy tắc người chơi không được tàn sát lẫn nhau và không được đóng livestream.
【Căn cứ theo độ khó của phó bản thì thời gian người chơi được dừng chân miễn phí tại nơi này là 45 phút, sau khi hết thời gian này yêu cầu người chơi chi trả thêm để có thể dừng lại lâu hơn.】
【Những thứ có thể dùng để chi trả: tích phân, đạo cụ, linh hồn,...】
Ngoại trừ thời gian đã bị chỉnh sửa ra thì trên cơ bản những quy tắc này đều giống hệt lúc trước.
Người chơi sau khi xem xong thông tin trên giao diện của bản thân thì đều bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian chỉ có 45 phút, hoàn toàn không đủ để bọn họ vượt qua đêm dài, nhưng mà cảm giác các số liệu trên cơ thể đang dần dần khôi phục quả thật rất thoải mái, ngay cả cảm giác đói khát cũng đã giảm xuống đáng kể.
Lúc này bọn họ mới bắt đầu xem xét sân trong của Phòng An Toàn.
Sân vườn rộng lớn, cỏ dại mọc đầy.
Tuy hiện tại đang là ban đêm nhưng ánh sáng từ những chiếc đèn được cố ý lắp đặt lại khiến sân vườn trở nên chói sáng như ban ngày.
Có đến mười mấy người chơi đang tập trung tại nơi đây nhưng lại không hề phải chen chúc nhau một chút nào, người mở cửa cho bọn họ là một thiếu niên có sẹo trên mặt, thoạt nhìn giống như một tên mọt sách nhát gan chưa từng hòa nhập vào xã hội.
Mà điều làm bọn họ ngạc nhiên chính là nơi này dường như đang chuẩn bị... sửa chữa?
Từng thùng sơn và xi măng được chất ở góc tường, những dụng cụ như búa, thuổng sắt và xẻng đều có đầy đủ.
Nếu không phải do hệ thống nhắc nhở đây là Phòng An Toàn trong phó bản thì có đánh chế.t bọn họ cũng không tin đây là Phòng An Toàn do Quỷ Thần chưởng quản!
Còn cái tên thấp bé trước mặt này không thể nào là Quỷ Thần được.
Mà lúc này Khúc Quý cũng đã lấy lại được tinh thần.
Cậu ta quét mắt nhìn mười mấy người chơi, có chút căng thẳng mà kéo kéo vạt áo, hắng giọng nói: "Hiện tại người chơi có thể tự do nghỉ ngơi, sau khi hết 45 phút tôi sẽ quay trở lại để thu phí dừng chân."
Cậu ta nhớ rằng Hứa Tri Ngôn đã nói phải cho trâu nghỉ ngơi thật tốt trước rồi hẳn bắt nó làm việc.
Nói xong còn chưa đợi Khúc Quý tìm được lý do chuồn đi thì đã có người chơi giơ tay phát ra âm thanh bất mãn:
"Nhưng mà trên người chúng tôi vốn dĩ không có thứ gì hết."
"Cầu xin ngài có thể cho bọn tôi xin chút nước trước được không? Đã mấy ngày rồi tôi chưa được uống nước..."
Câu nói này dường như đã chạm vào tiếng lòng của những người chơi khác.
Bọn họ cũng hùa theo xin nước.
Khúc Quý thấy môi của bọn họ quả thật khô cằn, nứt nẻ trông như thiếu nước nên cậu ta vội vàng lấy ra hai lốc nước khoáng mời mọi người uống, mỗi người một chai.
Những thứ này là do chiều nay Hứa Tri Ngôn đi siêu thị mang về, nói là để cho công nhân sửa chữa... không, là để cho người chơi uống, bây giờ cậu ta lấy ra cho bọn họ uống trước chắc sẽ không có vấn đề gì đâu? Dù sao thì lát nữa cũng phải cho thôi, cậu ta cực kỳ lo lắng đám người chơi này vì khát quá mà làm việc nửa chừng lại lăn ra ngất xỉu.
Mọi người lấy được nước thì đều rất cảm kích, họ lần lượt uống nước và nghỉ ngơi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người chơi lớn mật tiên phong phát ngôn lúc nãy đối mắt nhìn nhau, họ dường như đột nhiên phát hiện người phụ trách Phòng An Toàn này cũng không mạnh lắm.
Bọn họ không hề để dành lại một phần nước như những người chơi khác mà uống cạn cả chai, rồi cầm chai nước rỗng đó đi đến trước mặt Khúc Quý.
"Nhiêu đây nước quá ít rồi, không đủ uống!"
"Có gì ăn hay không? Có thể cho thêm một phần đồ ăn không?"
"Đúng vậy! Cho có nhiêu đây thì chúng tôi căn bản không hồi phục lại được."
Khúc Quý gãi gãi đầu không biết phải xử trí thế nào.
"Nhưng mà, nhưng mà số nước còn lại phải đợi các người làm việc xong mới cho thêm được, ngay cả thức ăn cũng vậy..."
Hứa Tri Ngôn ngồi trên bàn dài, tim đập lộp bộp, cậu cảm thấy có khi sắp tới nhà mới của mình lại có thêm một hòm thư màu đỏ lạc quẻ rồi.
Bầu không khí trong sân vườn trở nên có chút cổ quái.
Những người chơi khác đều yên lặng nhìn hai người kia làm khó làm dễ Khúc Quý, không một ai đứng ra ngăn cản.
Cho dù có người cảm thấy hành động của hai người kia không đúng thì cũng bị đồng đội ngăn lại, không cho tiến lên phía trước.
Phòng An Toàn này giống như một rương bảo vật vậy vừa có thể cung cấp vật tư vừa có thể né tránh quái vật, nếu như không phải vì không có đủ vũ lực để bảo vệ mình thì ai lại không muốn xông lên lấy một chút lợi ích chứ?
*Chức năng của Cung Cấp Phục Hồi: khôi phục chỉ số, giảm nhẹ vết thương, cung cấp vật tư...
Hai tên đó nghe Khúc Quý phát biểu như vậy thì đột nhiên cười lên cứ như vừa tìm được một đại lục mới vậy.
Cái người tuổi tác hơi lớn ngẩng đầu lên nói: "Làm việc? Sơn tường à? Vậy thì tôi không làm đâu, tôi mệt lắm, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi."
Ông ta vẫn hơi lo sợ mà liếc nhìn cửa lớn của sân vườn rồi lại nhìn về phía thiếu niên gầy yếu trước mặt, đoán chừng khi thời gian đến thì đối phương cũng không đuổi mình đi nổi, lòng tin liền tăng mạnh trong nháy mắt.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Khúc Quý không hề biết bản thân đã bị xem thường, cậu ta nhìn thời gian rồi nói: "Thời gian miễn phí còn 6 phút, nếu như ông không muốn làm việc thì lát nữa sẽ phải lấy thứ khác ra chi trả."
Sau khi nói xong câu này, cho dù hai người kia có nói thêm gì đi nữa thì cậu ta cũng không hề mở miệng.
Thời gian từng chút trôi đi, 6 phút này vốn không dài.
Sau khi 45 phút miễn phí đã triệt để kết thúc, Khúc Quý uống một ngụm nước rồi nói phần còn lại của kế hoạch.
"Chỉ cần chi trả tích phân, đạo cụ hoặc linh hồn là sẽ đổi được thêm thời gian dừng chân tại Phòng An Toàn."
"Chẳng qua hiện tại nơi này đang tiến hành tu sửa, nếu như người chơi đồng ý thì có thể dùng công việc để đổi lấy thời gian."
Nói xong, cậu ta lấy ra rất nhiều tờ giấy, bên trên có in giáo trình sửa chữa, trang trí nhà ở mà Hứa Tri Ngôn tìm được trên mạng, ngay cả cách làm thể nào để đào được ao trong sân vườn cũng được in lên luôn.
Một người chơi nữ mặc áo khoác đỏ nghe xong liền đứng dậy, giơ tay nói: "Tôi chọn làm việc!"
Đây chính là Phòng An Toàn trong truyền thuyết đó! Cô không tin thiếu niên trước mặt này lại vô hại như vẻ ngoài của cậu ta đâu.
Hơn nữa nếu như chỉ cần sơn tường và trang trí nhà cửa là có thể đổi được thời gian sống sót, thì cô nguyện làm việc cho đến khi phó bản kết thúc, điều này còn tốt hơn so với đi tìm chết đến 100 lần! Cô yêu sơn tường!
Sau khi cô lên tiếng thì bắt đầu có người lục tục biểu thị bản thân đồng ý làm việc.
Khúc Quý sắp xếp công việc cho bọn họ trước.
Rất nhanh, sân vườn đã bắt đầu khởi công rồi!
Sau khi do dự hồi lâu những người chơi vốn chỉ muốn đứng xem cũng thành thật biểu thị bản thân mình muốn làm việc, bọn họ nhận lấy dụng cụ và bắt đầu sửa chữa dựa theo tờ giáo trình.
Chỉ có hai người lúc vừa tới đã bắt đầu đòi hỏi nhiều thứ là sắc mặt ủ rũ, bọn họ không muốn làm việc cũng chẳng muốn chi trả thù lao, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu bán thảm.
"Chúng tôi không có cái gì hết!"
"Đúng vậy! Cầu xin cậu đó, chúng tôi thật sự cần phải ở lại Phòng An Toàn để nghỉ ngơi."
Những người chơi đang lao động cũng lặng lẽ quan sát tình hình bên này.
Bản năng của con người là tìm lợi tránh hại, mặc dù những công việc này không cực khổ gì cho cam, nhưng nếu có thể thì bọn họ vẫn nguyện ý sờ cá hơn.
*Sờ cá: chỉ hành vi lười biếng, không muốn chăm chỉ làm việc.
"BỐP– –"
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, hai người chơi lớn tuổi vừa rồi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị tát đến xoay một vòng trên không trung.
"Aaaaaaaaaa– – má, aiz yo m.ẹ k.iếp đứa nào đánh tao..." Ông ta nằm trên mặt đất kêu rên nhưng đột nhiên lại phát hiện ra sân vườn vừa nãy còn có chút ồn ào giờ đã hoàn toàn yên tĩnh.
Bị đánh quá đột ngột khiến ông ta quay lưng lại với Khúc Quý.
Ngay khi ông ta vừa ngẩng đầu lên chuẩn bị mắng chửi tiếp, thì lại phát hiện vẻ mặt của những người đang bê thùng đều hết sức ngưng trọng, giống như đã gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ.
Ánh đèn trong sân vườn lập lòe, đã tối hơn ban nãy rất nhiều.
Âm thanh ùng ục quỷ dị và kỳ lạ vang lên sau lưng ông ta.
Một loại cảm giác sợ hãi dần dâng lên, ông ta liếc thấy đồng đội của mình 'bộp' một cái quỳ trên mặt đất.
Giọng nói của thiếu niên vừa nãy cũng thay đổi.
Đó không còn là giọng nói trong trẻo của một cậu bé nữa mà trở nên khàn khàn như âm thanh của đá sỏi.
"Nếu như các người đã không muốn trao đổi thì tôi sẽ lấy lại tiền nước lúc nãy từ trên người các người."
Khúc Quý chậm rãi nói, cậu ta nhớ rằng Hứa Tri Ngôn đã dạy là đối với những người đểu giả, không đáng tin thì phải thu nhiều thù lao hơn.
"Cần phải chi trả 5000ml m.áu cho 500ml nước."
Người chơi bị đánh vừa xoay người lại thì triệt để tê liệt trên mặt đất.
Trước mặt ông ta vẫn là người thiếu niên mềm yếu dễ ức hiếp kia, nhưng trên lưng cậu ta lại mọc ra vô số tứ chi dày đặc và cường tráng trông giống như ác ma quỷ dị, điều này tạo nên sự tương phản mạnh mẽ về mặt thị giác.
Thứ vừa nãy đánh ông ta chính là cánh tay to khỏe mọc ở sau lưng của thiếu niên!
Hai người chơi đang nằm liệt trên đất cũng không chịu được nữa mà lập tức quỳ xuống cầu xin sự thương xót, bọn họ bảo đảm rằng bản thân là kỹ thuật viên chuyên nghiệp, biết cạo tường, quét vôi, còn biết cách tạo ra những đường nối tuyệt đẹp giữa các viên gạch nữa nên cầu xin đối phương đừng gi.ết mình.
Khúc Quý thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Sau khi chứng kiến tất cả mọi việc, những người chơi khác nắm chặt dụng cụ trong tay, họ không tiếp tục hóng chuyện nữa mà bắt đầu vùi đầu miệt mài làm việc, trong lòng lo sợ sẽ bị hai tên kỹ thuật viên kia vượt mặt.
Bên trong nhà cổ, Khúc Quý cầm một xấp giấy in ấn trên tay báo cáo công việc với Hứa Tri Ngôn.
"Công việc tổng thể trong sân vườn đã được sắp xếp xong, hiện tại chỉ còn đợi sửa sang lại nhà cửa nữa thôi!"
Đôi mắt cậu ta sáng lấp lánh, thán phục nói: "Mấy người chơi đó thật sự làm tốt lắm, lúc nãy tôi có đi ngó qua một cái, bọn họ quả thật siêu nỗ lực luôn, lát nữa chúng ta chia cho họ thêm chút nước và thức ăn đi."
"Được, cậu cũng làm tốt lắm." Hứa Tri vốn muốn sờ đầu tán thưởng Khúc Quý nhưng liếc thấy đám tay chân mọc ra chi chít kia cậu lại rụt tay về.
Quả thật là rất dọa người, đừng nói đám người chơi kia ngay cả cậu cũng xém chịu không nổi.
Lần đầu đảm nhận chức vụ giám sát mà đã được công nhận, Khúc Quý vui vẻ cười lên, mỗi khi kích động thì những chi phía sau sẽ lung lay theo.
"Vậy bây giờ tôi sẽ ra ngoài giám sát bọn họ! Đảm bảo họ sẽ làm việc vừa nhanh vừa tốt!" Nói xong Khúc Quý lần nữa quay trở lại sân vường.
Nhìn thấy Khúc Quý đã tự tin hơn không ít cùng với đám người chơi đang run lẩy bẩy mà làm việc, hiếm có khi nào mà lương tâm ít ỏi của Hứa Tri Ngôn lại dao động như lúc này, vì thế cậu quyết định lát nữa sẽ cho những công nhân sửa chữa nhà mình thêm một cây xúc xích.
KHÔNG REUP! KHÔNG KY!