Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 46: Trường Học Khiếm Thị




Edit by: Nhi ([email protected])
Kế hoạch vĩnh viễn đuổi không kịp biến hóa.
Lúc vừa ngủ dậy Hứa Tri Ngôn còn ngơ ngác lười biếng, nghĩ rằng hôm nay chỉ cần làm hết mấy việc định làm buổi chiều cho xong là được.
Vậy mà nhiệm vụ lại cập nhật làm cậu không kịp đề phòng.
Nhiệm vụ 2 thành Nhiệm vụ 4, người chơi cần phải đi theo lớp học của mình làm kiểm tra thể chất, hơn nữa còn đặc biệt nhắc nhở độ hòa nhập càng cao thì tỷ lệ sống sót càng cao.
Còn giao diện nhiệm vụ của Hứa Tri Ngôn thì, độ hòa nhập 0%.
"Nhiệm vụ này có phải xuất hiện quá đột ngột rồi không? Tại sao lại tự dưng cập nhật vậy?"
Đứng dưới tòa nhà ký túc xá, cậu không hài lòng mà cong ngón tay gõ gõ lên màn hình.
【Nhắc nhở: Các phó bản có độ khó trên ★★ sẽ căn cứ vào trạng thái của các người chơi mà gia tăng hạn chế ẩn về thời gian. Do đã có 50% người chơi hoàn thành Nhiệm vụ 2 rồi, cho nên hy vọng những người chơi khác cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nha~】
Đó cũng là lý do tại sao mà phó bản người mới cao nhất chỉ có một sao rưỡi★☆.
Những con chữ màu đỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như đang chế nhạo một số người chơi nào đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ lại lơ là nhiệm vụ chủ tuyến.
"So theo phần trăm sao?" Hứa Tri Ngôn chau mày nói.
Vậy cũng là nói, vừa rồi đúng lúc có 5 người chơi đã hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ hòa nhập.
Cậu nhìn thời gian, tình huống có vẻ không được lạc quan.
Thức dậy lúc 10 giờ 30 phút, rề rà xuống lầu còn đi ăn thêm bữa sáng, lãng phí gần 1 tiếng đồng hồ, sắp 11 giờ rưỡi rồi.
Hiện giờ có hai con đường bày ra trước mặt cậu.
Con đường thứ nhất, hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ hòa nhập, trực tiếp đi kiểm tra thể chất với tỷ lệ 0%.
Chỉ là con đường này vừa nhảy ra liền bị Hứa Tri Ngôn phủ định ngay.
Nếu trực tiếp chọn cái này thì quá khờ rồi, hệ thống có nhắc nhở độ hòa nhập cao thì tỷ lệ sống sót mới cao, giả dụ độ hòa nhập 100% thì tỷ lệ sống là 100%, vậy những người có độ hòa nhập 0% đi vào chẳng khác nào sẽ bị chơi chết.
Nhưng bây giờ có chạy vội đến lớp thì tiết học cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi, thông thường các học sinh đều rất ghét bị dạy lố giờ, nhất là vào tiết học thứ tư trong ngày.
Bây giờ cậu mà vào lớp học, đến cuối giờ bị giáo viên giữ lại giới thiệu với mọi người, thì chỉ dẫn đến kết quả không mong muốn mà thôi.
Còn chưa đợi Hứa Tri Ngôn nghĩ ra con đường thứ ba, giao diện thấy cậu chậm chạp không cử động gì, liền hiện ra ô cửa sổ mới, cho cậu lời nhắc nhở.
【Nhắc nhở: Kiểm tra thấy tiết học thứ tư trong lớp học của người chơi là tiết thể dục, cho dù tan học thì cũng không tập họp đầy đủ người được đâu!】
"... Vậy tôi thật sự phải cảm ơn cậu."
【Người chơi không cần phải khách sáo, hãy nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ đi.】
【Trò chơi sinh tồn luôn yêu cầu phải giữ được cảm giác căng thẳng cho người chơi, đây là điều cậu vốn xứng đáng có được.】
Hứa Tri Ngôn bị chọc cho tức cười rồi.
Cái trò chơi này đang muốn ép cậu đi kiểm tra thể chất với độ hòa nhập 0%.
Hiện tại có đến lớp thì cũng không còn trò gì có thể làm, đừng nói là làm quen bạn học, một tiết cậu cũng không đến học, ngay cả cửa phòng của Lớp 10 nằm ở đâu cậu cũng không biết, vẫn nên tìm cách khác thì hơn.
Ngay lúc Hứa Tri Ngôn đang do dự thì có tiếng xào xạc phát ra từ lùm cỏ bên cạnh bồn hoa.
"Gâu!"
Đó là tiếng kêu mềm mại của chó con.
Da gà da vịt trên người Hứa Tri Ngôn dựng đứng hết lên, vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng nghĩ đến việc đang phát sóng trực tiếp nên nhịn lại.
Cậu phải nhân cơ hội xóa đi cái hashtag sợ chó mà hôm qua Kim Thịnh đã gắn cho mình.
Tuy bây giờ không nhất định là có người đang xem livestream, nhưng lỡ sau này có người biết điều này mà đối phó với cậu, thì sẽ rất phiền phức.
"Mày là Tiểu Nhất à?" Cậu mím môi nhìn chó con.
"Gâu!"
Tiểu Nhất lắc lắc cái đuôi nhỏ, có vẻ rất vui khi thấy có người nhớ được tên nó.
Chú chó Golden nhỏ không lớn hơn lòng bàn tay được bao nhiêu, do là đạo cụ Thú Bản Mệnh nên có sự hòa hợp với trạng thái của chủ nhân, tâm ý tương thông, hiểu nhân tính.
Người trước mặt là người chủ nhân tin tưởng, cho nên Tiểu Nhất cũng sẽ thích đối phương.
Chẳng qua Golden nhỏ biết mình là vì nhiệm vụ nên mới đến đây, nó nhịn xuống xúc động muốn xông lên làm nũng, ngậm một tờ giấy lấy từ sau bồn hoa ra, cái đuôi quẩy ngày càng nhanh.
Nó là đến đưa thư đó! Phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã!
Hứa Tri Ngôn hít sâu một hơi, do dự rồi lại do dự, cuối cũng vẫn không thể hoàn thành được động tác lấy tờ giấy từ miệng chó.
"Mày để xuống đất đi."
"Gâu!"
Chó nhỏ ngoan ngoãn há miệng ra, còn rất tinh tế mà lùi về sau vài bước.
Hứa Tri Ngôn an tâm, cẩn thận tỉ mỉ cầm tờ giấy tin tức mà Golden đưa cho.
[12 giờ, gặp ở nhà ăn.]
Chắc là Kim Thịnh cũng đã nhận được tin về buổi kiểm tra thể chất, bọn họ vốn hẹn buổi chiều sau khi tan học tiết thứ tư sẽ gặp nhau.
Xem xong tờ giấy, Hứa Tri Ngôn yên tâm đến lạ.
Suy cho cùng cậu vẫn còn đồng đội hỗ trợ, không đến mức quá thảm.
"Gâu~ wooh wooh!"
Tiểu Nhất thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vui vẻ mà xoay hai vòng, nhỏ giọng wooh wooh, lắc lư cái đầu.
Là một chú chó thực thụ, sau khi làm xong nhiệm vụ, nó muốn có một cái sờ đầu khen thưởng.
Khóe miệng Hứa Tri Ngôn co rút, xua tay nói: "Nhanh trở về đi, coi chừng cảnh vệ bắt bây giờ."
"Gâu gâu!"
Tiểu Nhất dùng đôi mắt tròn đen lay láy của mình nhìn về phía Hứa Tri Ngôn, bên trong mang theo khát vọng được xoa đầu.
"...Không được đâu, cho dù đuôi mày có vẫy thành cánh quạt đi nữa thì cũng vô dụng thôi, trừ khi mày có thể bay lên, nếu không tao sẽ không sờ đầu mày đâu." Hứa Tri Ngôn cầm tờ giấy, lạnh lùng cự tuyệt.
Nhưng Tiểu Nhất là Thú Bản Mệnh, nó không những nghe hiểu mà còn vẫy đuôi nhanh hơn.
Nó thích nhân loại trước mặt này!
Nó muốn được sờ đầu!
Chó con bé nhỏ muốn có được thứ gì thì nhất định phải có được thứ đó!
Chỉ thấy cái đuôi nhỏ chú chó lông vàng mềm mại đó phút chốc tăng tốc, lắc lư điên cuồng trong không trung.
Mấy cành cây cọng cỏ xung quanh chó nhọ bị luồng khí thổi lay.
Hứa Tri Ngôn chịu không được lùi về sau hai bước, ngơ ngác nhìn Golden nhỏ cứ như vậy, bay lên...
Vừa rồi còn diễn vẻ mặt lãnh khốc vô tình, giờ đây cậu cúi đầu xoa xoa đôi mắt, lại ngẩng đầu lên, phát hiện chó con vẫn đang lơ lửng trong không trung, bắt đầu nghi ngờ có phải trạng thái tinh thần của bản thân có vấn đề hay không.
Hình như cậu nhìn thấy chó bay trên trời?
"Gâu gâu! Gâu!"
Chó nhỏ liếm liếm miệng, nó muốn được sờ đầu.
Khán giả xem livestream được mở mang tầm mắt.
【???】
【Đây là loại robot chó bay gì đây?】
【Hahahahah cứu mạng, sao chó lại bay lên trời vậy?】
【Tôi sắp cười đến hy sinh luôn rồi!】
【Phòng livestream có người anh em nào có thuộc tính Hệ động vật không? Phổ cập cho tôi một chút tình hình hiện tại đi hahahahahaha.】
【Hệ động vật tôi đây chỉ có thể tự mình biến ra, không có nuôi Thú Bản Mệnh.】
【Không phải tất cả người chơi Hệ động vật đều nuôi Thú Bản Mệnh, phải nuôi lớn rồi tự kích hoạt cách sử dụng, rất phiền.】
【Hahaha vậy tôi cảm thấy Kim Thịnh nên cho Tiểu Bách Vạn một cái khấu đầu, chó của cậu ta lúc trước chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đây có lẽ là kỹ năng đầu tiên được kích hoạt đó!】
【Má, tôi qua phòng livestream của Khuyển Sư xem rồi, sau khi nhận được thông báo nhắc nhở thì cậu ta ngu người luôn rồi, hahahahahaha.】
Như trong phòng phát sóng đã nói, Hứa Tri quả thật dưới tình huống không biết gì, mà đã giúp cho Thú Bản Mệnh của đồng đội Kim Thịnh kích hoạt kỹ năng đầu tiên: Phi Hành.
Hôm nay thời tiết không được tốt cho lắm, mây đen kéo đến, khuôn viên trường cũng trở nên âm trầm hơn.
Hứa Tri Ngôn sờ chó xong thì cả người cũng mềm luôn.
Sau khi đuổi được Tiểu Nhất đi, cậu vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi nộp tiền bồi thường, rồi lại đi báo mất sẵn lấy luôn thẻ học sinh mới.
Tiền tệ ở nơi này 10 năm qua vẫn không thay đổi, cậu trở về đó một vòng, lúc cần thu thì thu, lúc cần chi thì chi, hiện nay tiền trong túi chỉ còn lại 600 đồng nhỏ lẻ, không nhiều nhưng cũng không tính là ít.
Đợi đến khi đến được nhà ăn, thì nhìn thấy Kim Thịnh đang ngồi chờ ở chỗ cũ.
May là cậu có đồng đội, Hứa Tri Ngôn đột nhiên phát hiện, thì ra làm người tốt việc tốt thì sẽ được đền đáp, nếu như lúc trước không ra tay cứu chó, nhìn Kim Thịnh bị giết, thì bây giờ đến một người bạn để chia sẻ thông tin cậu cũng không có.
Nhưng Hứa Tri Ngôn còn chưa kịp cảm động, vì sau khi Kim Thịnh nói xong câu đầu tiên, cậu đã muốn đấm người đối diện vài cái.
"Vừa rồi tiến độ hòa nhập của đã tôi đạt 100%, hệ thống hình như đã cập nhật nhiệt vụ mới,..." Kim Thịnh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, giọng nói của cậu ta dần nhỏ đi nhiều.
Hứa Tri Ngôn điều chỉnh lại cảm xúc, quyết định làm lơ vấn đề này.
Cậu dò hỏi thứ khác: "Độ hòa nhập đạt đến 100% thì có nhận được lợi ích gì không?"
"Lợi ích?" Kim Thịnh nhăn mày, nhớ lại một chút, lắc lắc đầu nói: "Hình như chỉ là không có chống đối như trước nữa, trừ việc đó ra thì đôi lúc bạn học còn cung cấp thêm một số thông tin."
Thì ra, kể từ ngày đầu tiên cậu ta đến lớp thì đã bị bài xích.
"Lớp học này tà môn lắm, không được mượn sách giáo khoa, các câu hỏi trong giờ học không được trả lời sai, yêu cầu của giáo viên đối với học sinh cao đến vô lý."
Nói đến đây, Kim Thịnh vẫn còn chút sợ hãi.
Cậu ta còn tưởng rằng học sinh Lớp 9 không tuân thủ quy định như vậy, thì lúc lên lớp cũng không cần phải quá nghe lời.
"Lớp học phân chia rất lợi hại, lúc không có tiết thì không một ai ngoan cả, nhưng một khi đã vào tiết thì lại im như thóc, ai cũng ngoan ngoãn thành thật, đều lo sợ sẽ bị phạt đứng."
Vừa nói Kim Thịnh vừa hoảng hốt nhận ra.
"Những học sinh bị phạt đứng, đều không quay trở về nữa."
"Cho nên trong hành lang nhất dịnh có thứ gì ghê gớm lắm." Hứa Tri Ngôn gật gật đầu.
Do đó, nếu muốn đến lớp học thì phải đi một con đường khác.
Rồi hai người lại nói về buổi kiểm tra thể chất chiều nay.
Đây có thể là bước ngoặt quan trọng, mà phần thưởng chính là lời nhắc nhở về manh mối.
"Tôi nghe bạn cùng lớp nói, mỗi lớp khi kiểm tra thể chất đều có danh ngạch, mỗi lần đại khái chỉ có một nửa lớp đi làm kiểm tra, nửa còn lại thì chờ đến đợt sau." Kim Thịnh cố gắng liệt kê một số thông tin.
Hứa Tri Ngôn gõ bàn vài cái, suy nghĩ.
Cho nên chỉ khi hoa nhập vào lớp học thì mới có thể lấy được danh ngạch?
Việc này quả thật có chút khó giải quyết, nếu mỗi củ cà rốt một cái hố, thì những người không hòa hợp được với lớp học rất khó lấy được tư cách kiểm tra thể chất trong đợt thứ nhất.
*Mỗi củ cà rốt một cái hố là tục ngữ: ví như một người có một vị trí, không có nhiều hơn, người nào việc ấy; đèn nhà ai nấy sáng (mỗi người đảm nhiệm một chức vụ hoặc giữ một vai trò).
Vẫn may bọn họ là học sinh của hai lớp cuối, có thể đi ngó xem những người của lớp trước làm thế nào.
Hai người nói là làm, đi đến gần Hiệu Y Viện, dưới sự che đậy của đạo cụ ẩn thân do Kim Thịnh cung cấp, mà quan sát quá trình kiểm tra thể chất của Lớp 1.
Diêu Tiên Tiên quá cao, anh ta nhô lên giữa dòng người, ngoan ngoãn mặc đồng phục đứng ở cuối hàng.
Một lớp chắc có khoảng ba bốn mươi người, nhưng đội ngũ xếp hàng này ít đến đáng thương, chỉ có tám người.
Cảnh vệ xa lạ đứng canh trước cửa Hiệu Y Viện.
Ngay khi Hứa Tri Ngôn định dùng tiền tiêu vặt đổi lấy danh ngạch, thì một hiệu y trẻ tuổi mặc áo blouse trắng xuất hiện.
Mặt anh ta nổi những bọng nước làm người ta ớn lạnh, cơ thể xuất hiện màu xám trắng cứ như sắp chết vậy, anh ta cười hi hi nói: "Vì vấn đề thời gian, lớp các cậu chỉ có 7 danh ngạch kiểm tra thể chất."
Các học sinh ồ lên, bắt đầu ầm ĩ.
Ngay sau đó, hiệu y trẻ tuổi yêu cầu tám học sinh ở đây bầu một người để loại ra, nói: "Các cậu tốt nhất nên nhanh lên, chúng tôi đều là giáo viên đến từ bên ngoài, đến thời gian thì phải rời đi."
Nhìn sắc mặt Diêu Tiên Tiên thì biết, tình huống rất không tốt.
Hứa Tri Ngôn Và Kim Thịnh đối mắt, hiểu được tại sao phải hòa nhập với lớp học.
Chỉ khi độ hòa nhập cao thì mới không bị bầu ra.
Diêu Tiên Tiên không có bị bầu ra, nhưng anh ta và người bị chọn chỉ cách nhau có một phiếu, thật là hữu kinh vô hiểm.
*Hữu kinh vô hiểm: chỉ sự việc có lúc gặp trắc trở nhưng lại ổn định ngay sau đó.
Lúc này, không chỉ Hứa Tri Ngôn cảm thấy không xong, mà ngay cả Kim Thịnh cũng không còn tự tin như trước.
Danh ngạch vào Hiệu Y Viện dần dần giảm bớt đi.
Ai có thể đảm bảo được bản thân không phải là người kế tiếp bị bầu ra chứ.
Kim Thịnh vẫn đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh truyền đến.
Cậu ta nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt rực cháy của Hứa Tri Ngôn.
"Sao...sao vậy?"
"Tôi đã nghĩ ra cách rồi, chỉ là lát nữa cậu phải phối hợp với tôi một chút." Hứa Tri Ngôn nói.
Kim Thịnh gật rồi: "Được thôi."
......
Nửa tiếng sau, Kim Thịnh bối rối xếp ở hàng cuối của Lớp 9.
Lúc nãy Hứa Tri Ngôn bảo cậu ta phối hợp, nhưng lại không nói nên phối hợp như thế nào, nên cậu ta chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đây.
Rất nhanh, Lớp 9 đã bỏ phiếu xong, Kim Thịnh dựa vào độ hòa nhập 100% mà vào được cổng lớn Hiệu Y Viện.
Ngay khi cậu ta đang do dự đi một bước quay đầu ba lần, thì một chiếc xe bán tải có dán nhãn nhà ăn của trường học từ từ lọt vào tầm mắt, rồi chầm chậm đỗ lại trước cổng Hiệu Y Viện.
Chỉ thấy ông chủ căn tin cười hihi từ trên xe đi xuống, từ thùng xe phía sau lấy ra vài thùng nước uống, cùng với Hứa Tri Ngôn ngồi ở ghế phó lái đi về hướng cảnh vệ.
Lúc này Hứa Tri Ngôn đã hóa trang thay đổi cách ăn mặc, không mặc đồng phục nữa, tay xách một cái túi.
Sau khi cậu và ông chủ căn tin cùng nhau đi vào, liền bắt tay với cảnh vệ đang ngây ngốc chưa hiểu gì, rồi cảm kích nói.
"Aiz ya, mọi người đã cực khổ rồi, tôi nghe chủ nhiệm lớp của con tôi nói buổi kiểm tra thể chất của bọn nó, đều là do những giáo viên từ bên ngoài cực khổ đến đây thực hiện."
"Đúng lúc tôi đến đây đưa đồ cho nó, sẵn tiện mua nhiều một chút tặng cho các bác sĩ và giáo viên luôn."
Hiệu Y Viện bình thường không có người canh giữ, cũng là nói những cảnh vệ và hiệu y ở đây đều là tạm thời được điều động tới, không hề quen thuộc với những thứ trong trường.
Mà ông chủ căn tin lại là người làm công trong trường, kéo ông ta cùng xuất hiện thì sẽ tăng khả năng thành công hơn.
Quả nhiên, cảnh vệ không lập tức đuổi cậu đi, mà chỉ nghi ngờ hỏi: "Anh thật sự là phụ huynh của học sinh trong này à?"
"Đương nhiên." Hứa Tri Ngôn đứng ngoài cửa, vẫy tay với Kim Thịnh.
"Con trai, mau đến giải thích với thầy giáo một chút, ba đi vào đưa đồ cho mọi người rồi ra ngay."
"......"
Kim Thịnh khờ ngang tại chỗ.
Qua một lúc lâu, cậu ta mới dùng giọng điệu có chút yếu ớt mà gọi: "Ba... ba ơi."
Đám cảnh vệ xác nhận thông tin xong, nhận lấy chai nước từ tay Hứa Tri Ngôn, chỉ dặn bọn họ đi nhanh về nhanh, đừng làm cản trở công việc của các thầy giáo trong đó.
Hứa Tri Ngôn gật đầu, cùng ông chủ căn tin bê mấy thùng đồ đi vào.
Kim Thịnh còn đang ngơ ngác đứng xếp hàng ngoài sân, nhìn Hứa Tri Ngôn đi lên tầng hai, tiến độ phó bản nhanh hơn người khác một bậc.
- ---------
Không KY, Không so sánh, không nhắc đến nhân vật hoặc truyện khác trong mấy bộ truyện mà mình edit.