Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 40: Trường học khiếm thị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị bao trùm toàn bộ mật thất.
Thiếu niên bị nhốt trong lồng dường như ý thức được điều gì đó, lập tức nhắm mắt lại, rụt rè nói mở miệng.
"Tôi, tôi không cố ý nhìn thấy đâu..."
Thiếu niên không hiểu tại sao người vừa rồi còn ôn hòa nói chuyện với cậu ta, cho cậu ta đồ ăn ngon, bây giờ lại có phản ứng lớn đến như vậy, nhưng nghĩ đến những lần bị mắng chửi trước đây, cậu ta cắn chặt môi, cúi thấp đầu xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi! Anh đừng có giận mà được không, sau này tôi sẽ không dùng đôi mắt này nhìn anh nữa."
"......Sẽ không, sẽ không bị nguyền rủa đâu, anh yên tâm, tôi xin thề đôi mắt của tôi chỉ là không nhìn thấy được, chứ sẽ không mang lại điều gì không may đâu."
Thiếu niên trong lồng gấp gáp giải thích, trong lòng cảm thấy sợ hãi, niềm hy vọng yếu ớt vừa trỗi dậy trong lòng dường như lại bị dập tắt.
Hứa Tri Ngôn sờ sờ cổ mình, rồi nhìn vào thiếu niên trước mặt.
Hóa ra là một người mù......
Vậy thì cảm xúc cậu nhìn thấy trong đôi mắt đó lúc nãy là giả tưởng sao? Hay là ảo giác?
Khác biệt quá lớn rồi đó, không thể nào liên hệ bé đáng thương trước mặt với tên chó điên suýt bóp chết cậu kia được!
Cảm giác đau vẫn còn, nhưng nhìn bộ dáng tự trách vô lực của đối phương, cậu nhất thời không nói được lời tàn nhẫn nào.
Nếu như dựa theo logic của tuyến thời gian này, thì thiếu niên này đã sống tiếp 10 năm, ở đây chờ cậu thêm 10 năm, đến cuối cùng lại biến thành quái vật, vậy có phải ý là cậu có thể thuận lợi quay trở về không? Sau đó cậu cũng nhất định không có cách nào cứu được người trước mặt này?
Hứa Tri Ngôn là người không thích làm việc vô ích.
Nếu tất cả kết cục đều đã được định đoạt, vậy có phải cậu chỉ cần tìm một nơi an toàn nằm đó đến khi thuận lợi trở về là được rồi?
Vì để tìm kiếm đáp án, cậu mở giao diện trò chơi ra.
【Thân là đạo cụ cấp S, những thay đổi trong quá khứ sẽ ảnh hưởng đến tương lai.】
【Xin người chơi đừng tưởng rằng chỉ cần nằm không là có thể tự quay trở về.】
"Nếu quá khứ bị thay đổi, thì phó bản sẽ như thế nào? Tương lai đã định sẵn cũng sẽ bị sửa đổi sao? Vậy người chơi sẽ ra sao?"
【Phó bản sẽ được điều chỉnh lại độ khó thích hợp, xin người chơi yên tâm!】
Xem xong giao diện, Hứa Tri Ngôn thở dài một hơi, hạ quyết tâm.
"Tôi không tức giận, cậu tên là gì?"
Cậu trở về bên cạnh chiếc lồng, hơi khom người nhìn về phía thiếu niên bên trong.
"Bạch Tẫn, sau này tôi sẽ không mở mắt ra nữa đâu, anh đừng sợ tôi." Bạch Tẫn cầu khẩn nói.
Hứa Tri Ngôn đưa tay vào trong lồng, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc khô khốc của thiếu niên, tận lực thả nhẹ ngữ khí: "Tôi không có sợ hãi mà, mắt của cậu rất đẹp, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy."
"Ơ?" Bạch Tẫn sững sờ ngay tại chỗ, đã rất lâu rồi cậu ta không có tiếp xúc thân thể với người khác.
"Nào, trước tiên nói cho tôi biết những việc về cậu đi, còn có những hiểu biết của cậu về Trường học khiếm thị này nữa." Hứa Tri Ngôn rút tay về.
Làm gì có cách nào có thể tìm hiểu tin tức phù hợp hơn là hỏi thẳng người bản địa chứ?
Hơn nữa dựa vào lời nhắc nhở của trò chơi, thì nơi này không có nhiệm vụ gì cả, vậy có phải quái vật sẽ ít hơn không? Nếu tất cả đều là người bình thường, cậu nghĩ phần thắng của mình sẽ lớn hơn.
Bạch Tẫn nghĩ ngợi một lúc, rồi bắt đầu nói về bản thân mình trước.
Cậu ta không có ký ức lúc còn nhỏ.
Đôi mắt không nhìn thấy gì, lại mang theo vẻ quỷ dị cổ quái này bị người trong trấn đồn là điềm không may mắn.
Bạch Tẫn từ nhỏ đã bị cha mẹ bán đi, khi được 10 tuổi thì bị cha mẹ nuôi đưa vào một ngôi trường dành cho người mù.
Lúc bắt đầu thì mọi thứ rất bình thường, chỉ cần nhắm mắt lại thì cậu ta không có gì khác biệt so với mọi người cả, lên lớp đi học như bình thường, không xuất chúng cũng không gây khó chịu cho ai, đây là Trường học khiếm thị, tất cả mọi người đều giống y như nhau, cậu ta chỉ là một hạt cát trong đó.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào 4 năm về trước.
Cậu ta đã mở mắt trong một cuộc kiểm tra sức khỏe, để lộ đôi mắt vàng kim sáng ngời bên trong, hơn nữa cậu ta phát hiện cho dù bản thân không nhìn thấy người trước mắt là ai, nhưng lại có thể dự đoán được đối phương sắp gặp phải một mối tai họa.
Thiếu niên 11 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc từ trong đôi mắt, màu đỏ như máu, đẹp đến nghẹt thở.
Cậu ta có ý tốt nhắc nhở, nhưng hiệu y lại không đem việc này để trong lòng.
Sau khi buổi kiểm tra sức khỏe kết thúc được vài tiếng đồng hồ, hiệu y đi trên đường gặp phải đám côn đồ, bị ngộ thương dẫn đến tử vong.
Hồi ấy thiếu niên vốn không biết năng lực này rốt cuộc có công dụng gì, hoặc là đến bây giờ cậu ta cũng không biết.
Một cuộc điều tra đã được diễn ra, rất nhanh sự việc đã truyền đến tai hiệu trưởng.
"Bọn họ để tôi đi nhìn rất nhiều người, dần dần tôi đã hiểu được cách sử dụng nguồn sức mạnh này."
"Nhưng tôi không thể cứ nhìn liên tục được, thế là bọn họ cho tôi ăn một loại thức ăn, rất kì lạ, chỉ cần ăn những thức ăn đó là mắt tôi lại có thể nhìn tiếp được."
"Nhưng mà những thức ăn đó rất khó ăn, rất gớm ghiết giống như đồ sống vậy, tôi không muốn ăn."
"Sau đó nữa, tôi thấy được rất nhiều 'tương lai'."
Cứ cách 3 tháng Trường học khiếm thị sẽ tổ chức một đợt nghi thức.
Có người bắt cậu ta nhìn sinh tử, có người bắt cậu ta đoán xem phương hướng vận thế, có người bắt nhìn xem quy hoạch của thành phố trong tương lai, còn có người muốn cậu ta nhìn xem khi nào thì người nào đó sẽ chết...
Năng lực của cậu ta đã trở thành cây rung tiền của hiệu trưởng, rất nhiều người có địa vị lũ lượt kéo nhau đến nơi này.
Mà quy mô tổng thể của Trường học khiếm thị cũng đã tăng lên gấp mấy lần chỉ trong vài năm ngắn ngủi, từ lúc ban đầu chỉ có hai tòa nhà rách cho đến hiện tại đã có đến mấy tòa nhà san sát nhau.
Hứa Tri Ngôn nghe rất thản nhiên, không có phát biểu cảm tưởng gì.
Cậu đứng hẳn dậy, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, nhưng mà có thể cậu sẽ phải tự mình rời khỏi thành phố này."
Những gì Bạch Tẫn đã trải qua trong cuộc đời quả thật rất thê thảm, đó không phải sức mạnh thuộc về con người, không chỉ không giúp cho cuộc sống của thiếu niên tốt đẹp hơn, trái lại nó còn mang đến tai họa ngập đầu cho cậu ta.
Bây giờ xem ra tính cách đơn thuần có chút không được khỏe mạnh này cũng đều do bọn họ ban cho, rõ ràng đã 15 tuổi nhưng bất kể là tâm trí hay sự phát dục của cơ thể, dường như đều dừng lại ở 4 năm trước.
Chỉ cần tỏ ra một chút xíu ôn hòa thì đã hoàn toàn ỷ lại vào đối phương, thậm chí tự động cho đi sự giúp đỡ, giúp cậu nhìn được thứ muốn tìm.
Nhưng Hứa Tri Ngôn biết rất rõ ràng, bản thân đang ở trong trò chơi.
Cậu còn phải trở về 'điểm thời gian chính xác'.
Biện pháp tốt nhất là đưa người ra ngoài, nếu có thể kiếm thêm chút tiền thì còn tốt hơn nữa.
Sau khi vỗ về Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn xoa xoa mu bàn tay phải của mình, xương tay của Quỷ Thần to hơn tay cậu rất nhiều, bao phủ lên cả đầu ngón tay.
Một nửa xương trắng lộ ra rất cộm còn rất cứng nữa.
Tuy Quỷ Thần đã từng nói vào thời khắc nguy hiểm có thể sử dụng xương tay này để chống đỡ, nhưng Hứa Tri Ngôn nghĩ đến việc trò chơi có phát sóng trực tiếp, nên không dám tùy tiện sử dụng để tránh thông tin của bản thân bị bộc lộ quá nhiều.
Bây giờ đã có Phòng An Toàn, nếu như có thể đi vào, thì có thể sử dụng Phòng An Toàn làm cái cớ, xem bàn tay phải là phần thưởng bổ sung mà biểu thị ra với bên ngoài.
Xương trắng nóng lên, Phòng An Toàn đang ở gần đây.
Thuận theo phương hướng mà Bạch Tẫn chỉ ra, Hứa Tri Ngôn đi dến phía mặt sàn ở tận cùng của mật thất, cậu tìm được một cánh cửa ẩn.
Sau khi cậu cố gắng hết sức kéo gạch lót sàn lên thì một cái thang xuất hiện ở lối ra vào.
Đạp lên thang đi xuống phòng bên dưới, bên trong ánh lên nguồn ánh sáng ấm áp, Hệ Thống Phòng An Toàn đồng thời xuất hiện.
[Chúc mừng ngài tìm được Phòng An Toàn của phó bản (hình thức quá khứ) ]
"Hình thức quá khứ?"
[Không sai! Bởi vì Phòng An Toàn có thể dung nạp người chơi, mà bây giờ không phải điểm thời gian chính xác, ngoại trừ ngài ra thì không còn người chơi nào khác! Nên có chút kê lặc á!]
Giống như sợ ký chủ khó chịu, Hệ Thống Phòng An Toàn lại bổ sung thêm một chút tin tức.
[Nhưng mà tiến độ tìm kiếm đã đạt 50%, tuy rằng không thể giải phóng các chức năng để tự do sử dụng, nhưng ký chủ có thể tạm thời xem đây như một nơi ẩn nấp hoặc nhà kho để tránh sự đuổi giết của quái vật.]
Hứa Tri Ngôn nhìn căn mật thất Matryoshka đại khái chỉ có vài mét vuông này, không thể tránh khỏi bắt đầu hoài niệm tòa nhà cổ 2 tầng nhỏ nhắn của mình.
*Matryoshka: Búp bê Matryoska (tiếng Nga: матрёшка) hay Búp bê Nga hay Búp bê babushka (Búp bê lồng nhau, Búp bê làm tổ, búp bê xếp chồng, búp bê trà Nga) là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được chứa đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, đến lượt mình con búp bê lớn được chứa trong một con búp bê khác lớn hơn, và cứ thế cho đến con lớn nhất sẽ chứa tất cả những con búp bê còn lại trong bộ. Tất cả những con búp bê này đều không có chân.
Ý Ngôn Ngôn là Phòng An Toàn của cậu ở đây giống như búp bê Nga vậy, lột bỏ từng lớp càng ngày càng nhỏ.
Đều là Phòng An Toàn mà lại có khác biệt lớn đến như vậy!
"Vị trí của Phòng An Toàn sẽ di động chứ?"
Nếu như không di động được, đợi cậu trở về thời gian hiện thực, là có thể lập tức tìm được Phòn An Toàn, vậy cũng không có lỗ?
[Đương nhiên là sẽ di động rồi, vị trí của Phòng An Toàn thường sẽ xuất hiện xung quanh nơi nguy hiểm nhất của phó bản.]
"Nguy hiểm? Là bé đáng thương bên ngoài sao?"
Hứa Tri Ngôn cảm thấy rất mắc cười.
Nếu không phải cậu còn có chút lương tâm, thì đã có thể trực tiếp chơi chết quả trứng xui xẻo đó, bé đáng thương làm sao lại được xem là mối nguy hiểm được chứ?
[......Ngoài việc đó ra, người chơi có thể lựa chọn đổi 50% tiến trình tìm kiếm Phòng An Toàn này thành kỹ năng.]
Có lẽ Hệ Thống Phòng An Toàn cũng không nhận ra nơi này có nguy hiểm gì, vội vàng thay đổi chủ đề, tránh để ký chủ nghi ngờ phán đoán của nó!
Nghe đến đây, Hứa Tri Ngôn đã lấy lại được chút tinh thần.
Nếu cậu từ chối sử dụng Phòng An Toàn hình thức quá khứ, vậy thì Phòng An Toàn này sẽ có thể đổi thành kỹ năng.
Nơi này xa xôi chật hẹp, không có người chơi để thu phí bảo vệ, sau khi xác định sẽ không có nguy hiểm nào ập đến với mình, Hứa Tri Ngôn nghĩ cũng không nghĩ, lựa chọn chuyển đổi thành kỹ năng.
【Tên kỹ năng: Thời gian an toàn tuyệt đối (sơ cấp) 】
【Tiêu hao: Không có 】
【Chi tiết kỹ năng: Sau khi người chơi sử dụng Thời gian an toàn tuyệt đối, thì không gian trước mắt sẽ tồn tại dưới hình thức Phòng An Toàn, tạo thành khu vực an toàn tuyệt đối, giới hạn 1 phút.】
【Lưu ý: Kỹ năng này là kỹ năng đặc thù, mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần, không thể sao chép, giao dịch.】
Tương đương với việc sẽ trở nên vô địch trong vòng 1 phút.
Thu hồi giao diện kỹ năng, Hứa Tri Ngôn thoải mái hơn một chút.
Phòng An Toàn không thể thu phí bảo vệ của người chơi so với miếng xá xíu thì có gì khác biệt chứ?
*Xá xíu được người Quảng Đông dùng để chửi người, xá xíu là heo thường chửi ngu đần như heo, mập mạp nhiều mỡ. Ý nói Phòng An Toàn thời điểm này nhìn được mà không có lợi ích gì. Còn cách chửi khác nữa nhưng không liên quan nên mình sẽ không đề cập.
Cậu vẫn mong đợi Phòng An Toàn ở điểm thời gian chính xác hơn.
Đã quá nửa đêm, vì cứu Bạch Tẫn cũng như cứu bản thân không bị siết cổ chết trong tương lai, Hứa Tri Ngôn cần phải ra ngoài tìm chìa khóa.
Cậu lại lấy ra 2 bọc bánh quy đưa cho Bạch Tẫn, rồi hẹn tối mai sẽ quay lại gặp đối phương.
Trước khi rời đi, Bạch Tẫn vươn tay túm chặt ống quần của Hứa Tri Ngôn, ngẩng đầu hỏi: "Anh có thể nhìn thấy, đúng không?"
"Ừm."
"Ngôi trường này là chuẩn bị cho những người không có thị lực, lúc trước tôi ngẫu nhiên nghe được hiệu trưởng nói, sau khi đến giờ ông ta sẽ lập tức tan làm, người bình thường không thể ở lại nơi này."
"Được rồi, tôi sẽ chú ý."
Đợi đến khi ra khỏi thông đạo, phong cách trong và ngoài khác nhau cực lớn khiến Hứa Tri Ngôn xém chút nữa nghĩ là bản thân lại du hành xuyên thời gian thêm lần nữa.
Đóng lại cửa vào mật thất, cậu nhìn phòng hiệu trưởng đầy ắp tư liệu trước mặt, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Ngày kỷ niệm thành lập trường, hội thao, tổ chức cho học sinh thực hiện các hoạt động......
Phần lớn văn kiện ở dây đều là văn kiện bình thường, những thứ liên quan đến giao dịch xám của trường học đều không có ở đây, còn lại đều là thư riêng của hiệu trưởng.
*Giao dịch xám: Là những giao dịch không có công văn cấm đoán của pháp luật nhưng lại không phù hợp quy phạm về đạo đức.
Không có thứ gì tương tự như chìa khóa của lồng sắt cả.
Thứ được tìm thấy toàn là chìa khóa dự phòng của các phòng ban bên trong tòa nhà, bên trên còn dán nhãn của các phòng.
Chắc hẳn hiệu trưởng sẽ không để đồ vật quan trọng như vậy ở văn phòng.
Hơn nữa Bạch Tẫn đã nói ngoại trừ lúc cử hành nghi thức ra, cậu ta chưa từng được cho ra ngoài, vậy thì chưa chắc chìa khóa sẽ ở trên người hiệu trưởng, có thể còn có người khác thao túng chuyện này.
Trong một đống tài liệu quá hạn lộn xộn, Hứa Tri Ngôn tìm thấy một số thông báo tuyển dụng.
Đáng tiếc thời gian tuyển dụng là của tháng trước, hiện tại đã tuyển đủ rồi, hơn nữa nhìn yêu cầu tuyển dụng, Hứa Tri Ngôn cảm thấy khá kì lạ.
"Chỉ tuyển những người khuyết tật? Ưu tiên người mù?"
Bất kể là nhân viên hay giáo viên, thì yêu cầu tuyển dụng của Trường học khiếm thị tư thục này đều là chỉ tuyển người khuyết tật.
"Phải tạo cho bản thân một thân phận khác mới được."
Cậu bỏ xuống thông báo tuyển dụng trong tay, cau mày suy nghĩ, cách ngày cử hành nghi thức 3 tháng 1 lần còn 3 ngày, phải nắm chắc thời gian.
Chẳng qua suy nghĩ thì suy nghĩ, động tác trên tay cậu không ngừng lại chút nào.
Thư của hiệu trưởng bị cậu xé ra một bàn, dù sao cái trường học này điện thoại cũng không có, thì chắc chắn sẽ không có camera giám sát.
Cuối cùng, cậu đã tìm thấy thông tin hữu ích trong bức thư.
Người gửi thư là vợ của hiệu trưởng, nét chữ được viết bằng bút máy rất đẹp.
Thì ra hiệu trưởng vốn không phải người của trấn nhỏ.
Ông ta được điều tới từ một thành phố rất xa từ 3 năm trước, ban đầu người vợ không hiểu tại sao ông ta lại đi đến nơi xa xôi ngay cả điện thoại cũng không có này, nhưng tình cảm giữa hai người rất tốt, người vợ ủng hộ quyết định của ông ta.
Thời gian càng trở về trước, càng thấy rõ tình cảm như keo sơn của hai người qua những bức thư.
Đại khái khoảng 1 năm trước, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Người vợ lợi dụng dãy số mà hiệu trưởng cho đi mua vé số ở thành phố lớn, thắng được giải thưởng lớn, điều kiện của cả nhà cũng có thay đổi đáng kể, một bước trở thành người giàu có, bà ta cho rằng người chồng nên về nhà rồi, không cứ suốt ngày làm việc ở bên ngoài.
Từ đó về sau, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng nhiều.
【Anh Lai, em không hiểu tại sao anh không trở về, bây giờ chúng ta đã có tiền rồi, em đã lên kế hoạch mua nhà mới, chúng ta có thể trải qua cuộc sống tốt hơn, tại sao anh lại không chịu về nhà......】
【Lúc anh nhận chức đã ký hợp đồng gì? Cho dù phải đền tiền thì bây giờ chúng ta cũng có tiền mà, anh không nhất thiết phải ra ngoài làm việc cực khổ, em đã rất nhiều năm rồi không được nhìn thấy anh, nơi đó của các anh đến điện thoại cũng không có, tại sao phải cách ly thông tin với bên ngoài......】
Khoảng nửa năm nay, vợ ông ta luôn viết thư khuyên ông ta trở về, mặc dù không nhìn thấy thư hồi âm của hiệu trưởng, nhưng Hứa Tri Ngôn dùng ngón tay suy nghĩ cũng biết hiệu trưởng không lựa chọn quay về.
Lần tranh cãi gần đây nhất phát sinh vào 2 tuần trước.
【Anh Lai, người nhà em nghe nói anh là hiệu trưởng của Trường khiếm thị Thế Minh, mọi người đều rất ngưỡng mộ, đây là Trường học khiếm thị tốt nhất đó! Cho nên họ muốn nhờ em đưa người em họ bên bà con xa vào trong đó. Mắt cậu ta cũng bị mù, em cũng không nhớ cậu ta tên là gì nữa, việc này không quan trọng, em biết cậu ta đã hai mươi mấy tuổi rồi không thể vào đó để đi học được, nhưng có thể hay không sắp xếp cho cậu ta một vị trí nhân viên ở trong trường? Bọn em cũng chỉ là muốn em họ có việc gì đó để làm thôi......】
Nguyên nhân của vụ việc là người vợ muốn đưa em họ ở xa đến đây làm việc, nhưng nhìn lá thư hồi âm chứa đầy phẫn nộ của người vợ, thì e là hiệu trưởng đã từ chối mà không suy nghĩ gì rồi.
Chẳng qua là.......
Ông ta đã biết chuyện gì rồi đúng không?
Khóe môi Hứa Tri Ngôn câu lên một nụ cười, sắp xếp lại thư từ, lấy ra một tờ giấy viết thư mới, bắt đầu viết nội dung mới lên đó.
【Rất xin lỗi, Tiểu Lai, chúng ta cũng không muốn gây rắc rối cho con, nhưng cũng không thể để cho em họ con cứ rảnh rỗi ở nhà được, chúng ta cảm thấy nên để nó đến chỗ của con học hỏi một chút mới tốt, hy vọng con sẽ sắp xếp cho nó một công việc, đi nhà ăn làm việc, hoặc cho nó làm người gác cổng trường cũng được, dì nhỏ biết con là một người tốt bụng, luôn tham gia vào việc giáo dục người mù......】
Vì không thể mô phỏng chữ viết của người vợ một cách tốt nhất, nên cậu chọn dùng giọng điệu dì nhỏ của người vợ để viết thư cho hiệu trưởng.
Viết lưu loát mấy trăm chữ, nói có sách mách có chứng, làm người tin phục.
Hong khô bức thư bỏ vào túi, Hứa Tri Ngôn dọn dẹp bàn làm việc một chút, những thứ bừa bộn đề được dọn sạch.
Bây giờ cậu chuẩn bị đi gõ cửa Phòng thường trực.
Lữ khách từ xa đột ngột đến thăm sẽ không trùng hợp đến ngay ban ngày, bây giờ cậu đến phòng thường trực ngủ một đêm, thì ngày mai tất cả mọi người trong trường đều biết cậu em vợ của hiệu trưởng đã đến đây rồi.
Đến lúc đó việc an bài thân phận sẽ dễ như trở lòng bàn tay.
Trước khi ra khỏi cửa, Hứa Tri Ngôn giống như nghĩ đến việc gì đó, nhìn bàn tay phải đã được tháo xuống găng tay của mình, lại lấy ra chiếc điện thoại đã lâu không gặp, trước mắt bỗng sáng lên.
【Trường học khiếm thị -01- Hứa Tri Ngôn】
【Đã phát hiện lỗi hệ thống, phòng phát sóng hiện đang tiến hành sửa chữa!】
Kế hoạch thông qua!
Quả nhiên, tiến vào Phòng An Toàn thì tín hiệu phát sóng trực tiếp sẽ bị chặn, như vậy thì khi xương tay trên bàn tay phải xuất hiện ở phòng phát sóng thì khán giả sẽ tự mình não bổ, không lo bị bộc lộ thân phận rồi.
*Não bổ: bổ sung nội sọ, ngôn ngữ dùng trên phương diện ACGN. Ngôn ngữ lưu hành trên mạng: ý chỉ việc bộ não đối với sự việc nào đó tiến hành bổ sung nội sọ, trong đầu nảy sinh ảo tưởng về các tình tiết mà bản thân thân hy vọng nhưng không có xảy ra đối với truyện tranh, tiểu thuyết hoặc trong đời thực. Ví dụ: nam chính chưa kịp đẩy ngã nữ chính thì não bộ của bạn đã tự bổ sung tình tiết đó rồi.
**ACGN: Animation(动画)、Comic(漫画)、Game(游戏)、Novel(小说)
Nói ra thì có ai xem kênh của cậu không nhỉ?
Nghĩ đến đây, tay cầm điện thoại của cậu ngưng lại một lúc, có chút ngại ngùng cất vào ba lô hệ thống.
Cậu là người mới mà, không có ai thèm xem đâu.
Cũng không biết kế hoạch nhiều như vậy có phải là tự tìm thêm việc cho bản thân hay không?
(@tuyetnhi0753)
Trong lòng nghĩ như vậy, cậu lợi dụng chìa khóa dự phòng của phòng hiệu trưởng lục lọi được từ trong ngăn tủ, mở ra cánh cửa bị khóa trước mặt, đạp một chân ra ngoài.
Cậu không hề biết rằng ngay khi bước ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đã được sửa chữa thành công.
【Trường học khiếm thị -01- Hứa Tri Ngôn (10 năm trước)】
【Ting! Sửa chữa thành công! Người chơi đã sử dụng đạo cụ sai cách, dẫn đến việc bản thân mắc kẹt vào bug dòng thời gian sai lệch, yêu cầu tất cả người chơi khác đừng bắt chước theo!】
Những khán giả đợi chờ khổ trước màn hình đen nhanh chóng soát bình luận.
【Móa! Trâu bò! Còn có thể sử dụng đạo cụ không đúng cách được sao?】
【....... Tuyệt vời! Tôi xem livestream lâu như vậy, nhìn thấy người ta mắc kẹt vào dị thứ nguyên, ổ cũ của boss, chưa thấy ai bay đến 10 năm trước!】
【Quả thật là được mở rộng tầm mắt!】
【Tiểu Bách Vạn! Khanh còn có kinh hỷ gì mà trẫm chưa biết nữa?】
Vài giây qua đi, màn hình sáng lên.
Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên dừng lại, chỉ để lại một vài bình luận thưa thớt, nhưng nội dung lại chuyển từ giễu cợt sang kinh ngạc.
【Móa! Móa! Móa!】
【Mọe Kiếp! Đây là loại quái quỷ gì?】
【Aaaaaaa đây là ô nhiễm tinh thần đi, giá trị tinh thần của tôi rớt xuống hết rồi!】
【Thở oxi.gif】
【Tôi cảm thấy còn tốt, chỉ có điều xem là muốn nôn.】
Tuy nhiên, so với những người xem luôn giữ điện thoại di động của họ ở xa.
Thì sau khi Hứa Tri Ngôn rời khỏi cửa, cậu cứng đờ tại chỗ.
Hành lang âm u khác hẳn so với cảnh tượng lúc chập tối.
Một mùi hôi thối nồng nặc từ mọi hướng chậm rãi bốc lên, liên tục có tiếng xào xạc, tựa như có sinh vật nhiều chân nào đó đang đi trên trần nhà.
Nhưng Hứa Tri Ngôn không có thời gian quay đầu lại kiểm tra, cậu hiện tại thậm chí không dám động đậy.
Trước mặt cậu, một khối huyết quản và cơ bắp giống như khối u sarcoma được nối với một nhãn cầu có kích thước bằng một cái đầu người, nó đang nhìn thẳng vào cậu, thỉnh thoảng còn chớp chớp mắt.
**Sarcoma là một thuật ngữ chung để chỉ một loại ung thư được tìm thấy trong các tế bào mô liên kết. Mặc dù có nhiều loại Sarcoma vì các tế bào này có thể phát triển xâm lấn tế bào xương, sụn, mạch máu và tế bào gốc, loại ung thư này được nhóm thành 2 loại chính là Sarcoma xương và Sarcoma mô mềm.
Bone Sarcoma xương là gì?
Như tên bệnh cho thấy, loại ung thư này diễn ra trong xương. Bệnh nhân thường bị đau ở xương bị ảnh hưởng, và có thể đau hơn vào ban đêm. Sưng và đau cơ thể có thể là những triệu chứng khác.
Sarcoma mô mềm là gì?
Có hơn 50 kiểu sarcoma mô mềm khác nhau, vì có nhiều kiểu và dạng thức mô mềm, từ cơ bắp đến dây thần kinh và mạch máu. Bệnh nhân có thể nhận thấy khối u lồi lên (đau hoặc không đau), hoặc không có triệu chứng gì. Tuy nhiên, đối với trường hợp ung thư hệ tiêu hóa, thường có báo cáo về sự đau và khó chịu trong bụng.
Từ khóe mắt có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang được bao bọc bởi thịt thối, bên trong có vô số nhãn cầu lớn nhỏ, dưới ánh trăng trông cực kỳ quái dị, khiến người ta tê cả da đầu.
Mà lúc này, những ánh mắt này tựa hồ bị hấp dẫn, đều nhìn về phía này.
Tưởng chừng như rất lâu nhưng thực tế chỉ mới có vài giây.
Đầu óc của Hứa Tri Ngôn điên cuồng nhanh chóng nhảy số.
Trách không được Phòng An Toàn lại ở gần đây!
Hóa ra nguy hiểm không đến từ Bạch Tẫn bên trong chiếc lồng, mà đến từ những quái vật ngoài này.
Màn hình không có hiện lên, trò chơi lúc này cũng chưa bắt đầu, nói cách khác, những quái vật này không phải do hệ thống trò chơi tạo ra, mà vốn dĩ đã ở đây?
Cậu không kịp suy nghĩ gì cả, bàn tay phải với xương trắng nắm thành quyền rồi lại buông ra.
Nhiều quá rồi......
Mắt của những quái vật hình thù kỳ dị này quá nhiều rồi!
Thay vì nói đây là hành lang thì nói nó là sào huyệt quái vật thì đúng hơn, những con mắt được liên kết với nhau bằng tổ chức thần kinh này khiến cậu nhớ đến đôi mắt được ngâm trong dung dịch formalin ở Hiệu Y Viện.
Khi cậu đang trằn trọc suy nghĩ nên dùng thủ đoạn nào để tấn công, thì bên tai truyền đến tiếng đối thoại của quái vật.
"Con người! Con người!"
"Đôi mắt của nhân loại này rất đẹp."
"Ăn cậu ta! Ăn cậu ta! Ăn cậu ta!"
"Cậu ta nhìn thấy được......Cậu ta có thể nhìn thấy."
"Tôi nhìn thấy đôi mắt cậu ta chuyển động rồi! Ăn cậu ta!"
Hứa Tri Ngôn giật mình, chợt nhớ tới lời Bạch Tẫn vừa nói với mình khi nãy.
'Ngôi trường này được chuẩn bị cho những người không có thị lực.'
'Người bình thường không được ở lại đây.'
Tại sao sau khi trời tối thì hiệu trưởng phải lập tức rời đi, mang cơm vào nhưng lại không nhìn xem đối phương có ăn hay không? Thì ra là vì ngôi trường này vào buổi tối sẽ xuất hiện rất nhiều quái vật.
Âm thanh của lũ quái vật càng lúc càng lớn, một số huyết quản bật ra từ thành thịt và chậm rãi bò đến hướng này.
Hứa Tri Ngôn vẫn giữ nguyên động tác trước đó, như không hề nhìn thấy sợi huyết quản sắp bám vào mu bàn chân mình.
Cậu nhấc tay lên, nhãn cầu dừng lại một lúc, rồi càng trở nên điên cuồng hơn.
"Cậu ta nhìn thấy! Cậu ta nhìn thấy!"
"Nhanh ăn cậu ta thôi! Ăn cậu ta!"
"Hãy để đôi mắt đẹp đẽ này gia nhập với chúng ta."
"Cậu ta- -"
Tiếng quái vật thì thầm thảo luận đột ngột dừng lại.
Bởi vì con người trước mặt chúng nó không hề có ý định tấn công, cậu ta chỉ...duỗi người thôi.
"Ể? Máy... máy trợ thính của tôi đâu rồi?"
"Kỳ lạ quá, sao bên tai lại có tiếng ù ù thế này?"
"Mùi gì thế này? Lạ quá."
Hứa Tri Ngôn không biết bây giờ có nên nghe thấy hay không, nhưng để cho an toàn, cậu quyết định vừa giả mù vừa giả điếc.
Chớp chớp mắt, cậu đưa tay lên sờ đầu mình tìm kiếm một hồi, không có gì cả, sau đó lại chậm chạp đưa tay vào túi, moi móc cả buổi, vẫn không tìm được gì.
Những đôi mắt dày đặc trong hành lang cũng không dám nói chuyện nữa, tất cả đều yên lặng quan sát nhân loại trước mặt.
"Có khi nào làm rơi trong phòng làm việc rồi không?"
Hứa Tri Ngôn lẩm bẩm, không dám cử động quá nhiều, đầu tiên lùi về sau nửa bước, vịn vào khung cửa, sau đó mới chậm rãi lui vào trong phòng làm việc.
Xem ra chỉ có thể cố chịu đựng trong phòng làm việc cho đến sáng thôi!
Nhưng ngay khi cậu dự định đóng cửa lại, mấy sợi huyết quản đã bò lên trên cánh cửa phòng hiệu trưởng đem cửa phòng chặn lại.
Hứa Tri Ngôn lặng lẽ dùng lực, đẩy hết mấy cái mà vẫn không đóng lại được, cậu đành trơ mắt nhìn mấy đôi mắt đó theo mình vào phòng.
Cậu thở dài nặng nề, mắng lũ quái vật ghê tởm này trong lòng, nhưng động tác trên tay không dám chậm chút nào, từ từ đi đến trước bàn làm việc của phòng hiệu trưởng.
May mắn thay vừa nãy cậu đã lục tung nơi này một lần, tuy không lấy được vật tư có ích nào, nhưng mấy cái máy trợ thính bám đầy bụi bặm được dùng làm phần thưởng bị bỏ trong ngăn tủ thì cậu lại tìm được một ít.
Cho đến khi cậu đeo máy trợ thính lên, thì lũ quái vật bên ngoài mới buông lỏng một tia cảnh giác.
Nhìn thấy thùng đựng ô ở cửa phòng hiệu trưởng có đựng vài cây gậy chống, lúc đi ngang qua Hứa Tri Ngôn mò mẫm lấy một cây, vài phút sau, rốt cuộc cậu cũng khóa cửa lại đi vào hành lang.
Không biết cơ chế tấn công của mấy con quái vật này là như thế nào nữa.
Nhưng cậu cảm giác rất rõ, sau khi cậu chê bai mùi hành lang khi vừa đi qua lúc nãy, thì bây giờ khi đi vào lần nữa, mùi ở đây đã bớt đi rất nhiều.
Đến cả xác thịt thối rữa phủ đầy đất vừa rồi cũng đã ít đi rồi, dường như chừa cho cậu một thông đạo chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
"Cạch! Cạch cạch!"
Cây gậy Hứa Tri Ngôn lấy vừa nãy gõ trên mặt đất vang lên từng nhịp, nhìn cũng không nhìn con đường được nhường ra trước mặt, mà xoay người đi về phía cửa sổ.
"Nhân viên vệ sinh chắc đã đóng cửa sổ lại rồi, mùi ở đây nồng quá!"
Cậu dường như cực kì bất mãn với mùi lạ trong hành lang này, mò mẫm đi đến gần cửa gần sổ, đem gậy chống quăng vào góc tường, không để ý chút nào tới những khối cơ thịt thối rữa ở đó, đưa tay ra mò mẫm tìm cửa sổ.
Đáng thương cho lũ quái vật nhãn cầu ở đó, không kịp phản ứng đã bị đập vào mặt một gậy.
Nhưng mà chúng nó không có phản kháng, ngược lại còn nhanh chóng tản ra.
Đợi đến lúc Hứa Tri Ngôn quay lại tìm gậy chống, thì bức tường đã sạch sẽ như lúc ban ngày vậy.
Thấy quái vật thật sự không có công kích, còn chủ động lui lại nhường đường, Hứa Tri Ngôn nhẹ nhõm một chút.
Tiếp sau đó, Hứa Tri Ngôn học theo bộ dáng của người mù, làm như hoàn toàn không nhìn thấy những bướu thịt thối rữa trước mặt, chống gậy đi một mạch.
Cậu đi đến đâu, lũ quái vật đều tránh xa đến đó.
Trong phòng phát sóng, khán giả đã vui vẻ trở lại.
【Tiểu Bách Vạn đã hóa thân thành bé câm điếc rồi! Đây là rốt cuộc là sự suy thoái của đạo đức hay là sự trầm luân của nhân tính đây!!!】
【Hahahahahaha các người đừng nói nữa, cậu ta giả bộ y như thật luôn!】
【Đám mắt đó bị hành ngu luôn, cười chết!】
【Mẹ ơi! Sao các người hồi phục nhanh thế, tôi vẫn còn buồn nôn đây!】
【Không phải chứ, lầu trên là người mới à? Chút sóng gió như vậy cũng chưa gặp qua? Cậu còn phản ứng không nhanh bằng Tiểu Bách Vạn.】
【Hehehehehe các người nghĩ Tiểu Bách Vạn không sợ à? Nhìn kỹ đi, bắp chân cậu ta run lên rồi kìa!】
【Hahahaha móa nó thật kìa!】
【Hứa gan lớn cậu cũng có ngày hôm nay hahahahhaha tôi còn tưởng cậu ta chẳng sợ gì cả!】
Khán giả bình luận được một vòng, Hứa Tri Ngôn mới xuống tới tầng 3.
Quái vật ở dưới này chỉ nhiều thêm chứ không ít hơn tầng trên.
Thậm chí còn nhìn ra được màu trắng trắng vàng vàng, không biết là mỡ hay dịch não chất thành một đống, cứ dâng lên rồi xẹp xuống, thỉnh thoảng còn rỉ ra chất lỏng màu nâu.
Hình ảnh này thật sự rất ghê tởm, cho dù sức chịu đựng tâm lý của Hứa Tri Ngôn rất cao, cũng khó mà chịu nỗi, còn phải giả vờ không thấy gì, cứ tiếp tục di thẳng.
Cũng may tòa nhà hành chính này vào 10 năm trước vẫn chưa có bị khóa lại từ bên ngoài, chìa khóa mà cậu lấy được từ phòng hiệu trưởng có thể mở được cửa từ bên trong.
Hứa Tri Ngôn rốt cuộc rời khỏi tòa nhà hành chính, cậu đứng ở trước cánh cửa lớn, tắm mình trong ánh trắng nhàn nhạt, cả tấm lưng ướt sũng mồ hôi, chân mềm đến nỗi đứng không vững.
Lũ quái vật phía sau không có đuổi theo ra ngoài này, bị ngăn ở phía bên trong cửa.
Cậu rất muốn trực tiếp chạy đi, nhưng cửa vẫn chưa khóa, chỉ đành hít một hơi bầu không khí tươi mới, rồi xoay người trở lại khóa cửa.
Nhưng ngay khi cậu khóa cửa, thì chuyện ngoài ý muốn phát sinh!
Một sợi huyết quản mảnh như tơ từ bên trong cửa thò ra ngoài, lấy mất chìa khóa trên tay cậu.
Hứa Tri Ngôn vô thức đưa tay ra để với theo chiếc chìa khóa, kết quả còn chưa đợi cậu với được chìa khóa, thì một giây sau trên cửa kính trước mặt đã bám đầy những đôi mắt.
Mắt to mắt nhỏ dường như chưa chịu bỏ cuộc, cứ nhìn chằm chằm vào cậu.
"......Hửm?" Hứa Tri Ngôn trong lòng lo sợ, thuận thế với vào không khí vài cái, giả vờ rằng chiếc chìa khóa đang bị treo ở đâu đó.
"Chìa khóa đâu? Sao tự nhiên lại mất rồi...kỳ lạ quá."
Cậu nghiến răng tiếp tục diễn xuất với đám mắt này.
"Cạch!"
Chìa khóa bị vứt trên mặt đất, có vẻ cách chỗ Hứa Tri Ngôn không xa.
Cậu không trực tiếp đi nhặt chìa khóa, mà dựa theo tiếng động ngồi xuống, tay mò từng tấc từng tấc tiến đến hướng đó.
Đám mắt bên trong cửa tụ thành một đoàn theo hành động của cậu, có mấy con mắt vì quá nhỏ mà bị đè bể, để lại mấy vết dịch nhớp nháp trên cửa.
Hứa Tri Ngôn không nhìn chúng nó, nhặt được chìa khóa liền nhanh, chuẩn, tàn nhẫn mà khóa cửa lại, chỉ để lại một bóng lưng.
Cậu nhanh chân đạp lên ánh trăng rời khỏi tòa nhà hành chính.
Hứa Tri Ngôn đi ra khỏi đó một khoảng khá xa mới dựa vào bồn hoa nghỉ ngơi, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn khỏi cơ thể.
Ghê tởm quá!
Lũ quái vật đó đúng là gớm ghiết!
Sau khi hồi phục lại tinh thần, cậu cất máy trợ thính vào túi, giấu chiếc gậy chống vào bên cạnh bồn hoa, nhìn về phí phòng thường trực còn đang sáng đèn.
......
Ngày hôm sau, vào sáng sớm.
Hiệu trưởng Vương Lai vừa đến trường đã thấy rất nhiều người tụ tập quanh cổng trường, nói chuyện không ngừng.
Còn chưa kịp chen vào, thì tim ông ta lộp cộp một tiếng khi nghe tiếng mọi người nói.
"Thì ra là em vợ của hiệu trưởng, không nghĩ rằng lớn lên lại dễ nhìn như vậy!"
"Đúng vậy, hiệu trưởng cũng không nói trước với chúng ta một tiếng."
"Sao lại đến phòng thường trực chờ cả một đêm chứ..."
Vương Lai chen vào dòng người đi vào bên trong, bên trong là một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc, khuôn mặt tinh tế, tay chân luống cuống đứng ở đó, dường như rất căng thẳng, trên tay còn cầm một lá thư bị vò đến nhăn nhúm.
Người bên cạnh nói gì cậu ta cũng cúi đầu cười cười, cả người tỏa ra nét ôn hòa vô hại, chỉ là ánh mắt vô thần, nhìn là biết đây là một người mù.
Mọi người thấy ông ta đến thì liền kể rõ mọi chuyện cho ông ta nghe.
Rất nhanh, Vương Lai đã hiểu rõ ngọn ngành.
Thì ra đây là em họ mà lần trước ông ta đã từ chối với vợ, không ngờ người đã tự mình đến đây rồi! Thật đáng ghét...
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu bây giờ ông ta đuổi người đi, thì ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp cả trấn.
"Anh rể, anh không cần khó xử quá, em chỉ muốn đến đây để giúp đỡ anh." Hứa Tri Ngôn nhìn ra được hiệu trưởng đang khó xử, cậu nhìn vào mấy cô dì chú bác mà nói, dù gì bây giờ cậu là người mù, nhìn ai nói cũng vậy thôi.
"Nếu anh cảm thấy bây giờ không có công việc gì cho em làm, thì cho em làm công ích cũng được..." Vừa nói cậu vừa gãi tóc, bộ dạng xấu hổ không dám nói tiếp.
"Em, lúc em đến đây thì bị mất hành lý, bây giờ trên người không có gì cả, em có thể làm việc, anh cho em một bữa cơm là được, em ăn ít lắm..."
Vương Lai còn chưa kịp nói gì, thì các cô chú anh chị bên cạnh đã đau lòng không thôi, biểu thị rằng nếu không thể làm việc trong trường thì có thể đến nhà họ làm, còn không được nữa thì sẽ cho cậu lộ phí để cậu trở về.
Những lời này nói trước mặt Vương Lai, làm ônh ta thấy xấu hổ, thấy thanh niên mù trước mặt là người thành thật, miễn cưỡng nói có thể làm nhân viên tạp vụ, làm mấy việc lặt vặt trong trường.
Tạm biệt mấy cô dì chú bác đi ngang qua cổng trường, Hứa Tri Ngôn lấy ra cành cây mà bác bảo vệ nhặt cho cậu, theo sau Vương Lai, lấy thân phận làm việc chính thức tiến vào trường học.
Thị trấn xa xôi này dường như đang ẩn giấu điều gì đó, rõ ràng cơ sở hạ tầng khá tốt, nhưng cứ mãi không kết nối đường dây điện thoại, giống như đang cố gắng cách ly toàn bộ người ở đây với các hình thức liên hệ bên ngoài.
Cậu đã hỏi người gác cổng, cứ mỗi tuần thì sẽ gửi và nhận thư một lần.
Bức thư lần trước người vợ giận dữ gửi đến là vào 2 ngày trước, cũng là nói khoảng cách Vương Lai gửi thư đi và người vợ lại gửi thư trả lời lại là khoảng tầm 12 ngày nữa.
12 ngày... nếu cậu nhớ không nhầm dựa theo thời gian phó bản tương lai mà tính toán, thời gian cao nhất chơi trò chơi ký túc là 16 ngày, ngày cậu đến đây là ngày thứ 2 tiến hành trò chơi ký túc xá, cho dù mấy ngày sau như thế nào thì qua 2 tuần nữa cũng sẽ có nhiệm vụ mới.
Phải nhắm chắc thời gian mới được!
Vương Lai vốn không ưa người em vợ từ đâu đến này, ông ta đem người đến bộ phận liên quan rồi vứt ở đó, nhìn cũng không thèm nhìn liền rời đi.
Đây lại quá đúng ý của Hứa Tri Ngôn.
Cậu ở phòng nhân sự ngồi cả sáng để làm mấy thủ tục liên quan đến công việc.
Buổi trưa trước khi rời đi, cậu ghé ngang qua phòng tài vụ, mang theo nụ cười không tranh với đời trên mặt, nói chuyện với hai nhân viên công tác trung niên.
"Chuyện đó, cháu muốn biết tiền lương ở đây sẽ phát vào ngày mấy ạ?... Mọi người cũng biết đó,.... đồ đạc của cháu đều mất hết trên đường khi đến đây." Cậu giả vờ bối rối cúi đầu, tính toán xem có thể thấu chi bao nhiêu tháng lương ở đây.
"Cháu không muốn mượn tiền của anh rể, cháu biết nếu cháu đi mượn thì anh rể sẽ không cho cháu trả lại." Mới lạ đó, tên hiệu trưởng đó hận không thể mau chóng đuổi cậu đi, ở đó mà cho cậu mượn tiền.
"Nhưng mà cháu muốn tự lực cánh sinh, có thể dự chi trước cho cháu một ít tiền lương không ạ..."
Dù sao nếu không quay về được thì là chết, cậu không thể nào làm việc ở đây mấy tháng được, bây giờ không lấy thì xem như không lấy được gì cả.
Các giáo viên phụ trách việc phân phát tiền lương nhìn nhau, việc người thân của hiệu trưởng nhậm chức bọn họ đều biết, chỉ không ngờ người này nghèo như vậy lại có chí hướng lớn đến vậy.
Một lúc sau, Hứa Tri Ngôn cầm một phong bì dày dày từ phòng tài vụ đi ra, bên trong có khoảng hơn 3000 đồng.
Người xem trong phòng phát sóng hét to vô liêm sỉ, mặt dày.
【666666! Lần lấy tiền tiêu vặt này còn hấp dẫn hơn lần trước nữa!】
*666 là ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, dùng để khen ngợi ai đó rất giỏi khiến người khác phải bất ngờ và vỗ tay thán phục. 666 được dùng rộng rãi trong cuộc sống và trên các nền tảng mạng xã hội như Weibo, Doyin,...
Lý giải về ý nghĩa này của 666, nhiều người cho rằng 666 được viết là "六六六", đọc là "/liùliùliù/", có cách phát âm khá giống với 牛 (/niú/). Mà 牛 trong tiếng Trung có nghĩa là tài giỏi, giỏi giang.
【Cái tính cách này của cậu ta ở đâu ra vậy? Tôi phục rồi.】
【Nhạn quá bạt mao ahhahaha】
*Thành ngữ Nhạn quá bạt mao- 雁过拔毛 yàn guò bá máo: ý là khi chim nhạn bay qua sẽ có lông chim rơi xuống, trước đó là mô tả người có võ nghệ cao siêu, sau ẩn dụ những người thích chiếm tiện nghi, khi có cơ hội sẽ tìm kiếm lợi ích ngay. Xuất phát từ《Nhi nữ anh hùng truyện》
【Hahaahahahaha giỏi đấy, đợi hiệu trưởng phản ứng lại thì cậu ta đã đi mất tiêu rồi. 】
Cho đến lúc tan học, Hứa Tri Ngôn cũng không gặp lại anh rể xui xẻo.
Trong lòng đối phương có quỷ, tránh né không gặp cậu.
Nhưng cậu cũng không để ý, chập tối đi dạo một vòng bộ phận bán hàng quen thuộc, chuẩn bị trở về nơi được phân công cho để ngủ một giấc thoải mái, ai cũng không thể bảo cậu làm việc gì nữa.
Chờ đến lúc mặt trời lặn về tây, cả khuôn viên trường lại chìm trong bóng tối tịch mịch lần nữa, Hứa Tri Ngôn từ chỗ bồn hoa lấy ra cây gậy chống, đeo lên một chiếc kính râm mới mua, xách theo một bọc đồ ăn vặt và nước uống, lần nữa đi đến tòa nhà hành chính.
Lúc đi vào rất thuận lợi, dường như vẫn chưa tới thời gian hoạt động của lũ quái vật.
Nhưng những người trong phòng phát sóng đều kêu thảm rồi.
Chỉ cần Hứa Tri Ngôn bước vào phòng hiệu trưởng thì phòng phát sóng sẽ rớt mạng.
Phòng hiệu trưởng vẫn là phòng hiệu trưởng như khi trước, Hứa Tri Ngôn mở cửa mật thất, còn chưa đi đến nơi, thì Bạch Tẫn đã nghe ra tiếng bước chân của cậu.
Chờ khi cậu rẽ vào thì nhìn thấy thiếu niên bên trong lồng đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt vô thần, giọng điệu lại tràn đầy sức sống.
"Anh đến rồi!"
"Ừm, tôi đến rồi."
Chào hỏi ngắn ngủi xong, Hứa Tri Ngôn lấy ra một cái lọ từ đằng sau, đem canh nhãn cầu đổ vào, lại đem đồ ăn vặt và sữa bò để vào trong lồng.
Nhìn thiếu niên vừa ăn vừa kinh ngạc phấn khởi, vô cùng hoạt bát, mắt Hứa Tri Ngôn dần ảm đạm.
Ngày hôm qua bị tình hình trong mật thất làm cho chấn động, nhất thời bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Nhưng sau khi cậu nhìn thấy lũ quái vật ở cửa, lại liên tưởng đến bộ dạng của Bạch Tẫn, bắt đầu hoài nghi thiếu niên này có phải con người hay không...
Nếu giống như giả thiết ban đầu của cậu, thiếu niên bị nhốt trong lồng mấy năm trời không được ra ngoài, thì tại sao chiếc lồng này ngoài việc chật hẹp ra lại không có chút dơ bẩn nào?
Nơi này quá sạch sẽ rồi.
Ngay cả mùi trong mật thất cũng là mùi máu thịt thối rữa, đây không phải là mùi mà một người sống nên có.
Hơn nữa, Bạch Tẫn của 10 năm sau...
Khống chế bóng đen công kích, có thể dễ dàng chặt đứt tay của Diêu Tiên Tiên, đây đã không phải là loại việc mà thiếu niên gà yếu trước mặt này có thể làm!
Đôi mắt đó rất có thần thái, tình cảm phong phú, so với bé đáng thương Bạch Tẫn bây giờ thì vẫn có chút khác biệt.
Ngay lúc đầu óc Hứa Tri Ngôn đang loạn cào cào, thì đột nhiên cảm thấy cánh tay bị chọc một cái, thì ra là Bạch Tẫn đem sữa bò trong tay đưa qua cho cậu.
"Anh, anh cũng uống thử đi, thật sự rất ngon đó!"
Giọng nói của thiếu niên mang theo chút mong đợi.
Nhìn vào đôi mắt sáng sủa mà không có thần của Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn đột nhiên cười nhẹ thành tiếng, đem đồ đẩy vào trong nói: "Cậu uống là được rồi."
Tiếp sau đó, mỗi lần Bạch Tẫn ăn được món gì ngon thì đều sẽ đưa ra ngoài lồng một chút, có lúc Hứa Tri Ngôn sẽ thử một ít, có lúc không, cậu yên lặng nhìn thiếu niên ăn no thỏa mãn, mặt cũng tự nhiên nở nụ cười.
Bạch Tẫn nghe tiếng cậu dọn dẹp rác trước khi đi, ngữ khí mang theo mấy phần mất mát sắp tràn ra ngoài.
"Ngày mai anh còn đến không?"
"Sẽ đến."
"... Anh thật sự sẽ mang tôi ra ngoài sao?"
Câu hỏi này làm Hứa Tri Ngôn trầm mặc rất lâu.
Cho đến khi cậu thu dọn xong rác thì mới xoay người đối diện với chiếc lồng, đưa tay vào vỗ vỗ đầu tóc của thiếu niên.
"Rất xin lỗi, có khả năng tôi đã từng bỏ cuộc với cậu một lần."
Nhìn biểu tình ngơ ngác của Bạch Tẫn trước mặt, Hứa Tri Ngôn thu tay lại.
Nếu cậu đoán không sai.
Nếu quá khứ có thể thay đổi được tương lai.
Vậy thì ngôi trường khiếm thị mà cậu từng vào đó, chính là phó bản phát sinh sau khi cậu từ bỏ Bạch Tẫn.
Nhưng cư dân trên trấn nhỏ không giống với bây giờ, trái lại ai nấy đều giống như bị bệnh vậy, quái vật không mắt thì cứ đi đi lại lại trên đường, trường học quỷ dị màu sắc của tử vong.
Cậu không biết cậu của lúc đó đã gặp phải chuyện gì để mà bản thân lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Hứa Tri Ngôn chỉ nhìn Bạch Tẫn, lần nữa đưa ra đảm bảo.
"Lần này sẽ không."
"Tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây."
Cậu sẽ làm hết những gì cậu có thể.
Tuyệt không nuốt lời.
- --------------
B
ền lề 1: Lý do giờ mới ra chương một phần là do tết bận bịu, một phần là do đây: ( 'Д`)=3, vãi ò dài thòn.

Bên lề 2: Chương trước tui hiểu nhầm ý của bé Ngôn, không phải không gian trong và ngoài phòng hiệu trưởng khác nhau, mà là bé tưởng bé sẽ được xuyên đế thời không khác, không gian song song hay khe hở các kiểu, hoặc nhảy vào không gian trường học khiếm thị của nhiệm vụ chính luôn, nhưng hông bé chỉ xuyên không về 10 năm trước hoy. Nhức não khôn ghê.
Hãy cho tui sao để bồi bổ tinh thần. Mãi keoooo mấy bà.