Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 25: Trường học khiếm thị




【Tiểu Bách Vạn tài lớn khí thô, cứng rồi!】
* ý là nhiều tiền mà vận may còn tốt nữa ấy.
【Cứng của lầu trên có phải cái mà tôi đang nghĩ đến không? 】
【Mẹ ơi, đúng là có tiền thì sai khiến quỷ cũng được, thì ra quỷ trong trò chơi đều cần tiền như vậy! 】
【Ký túc xá 2 người? Có khi nào xài tiền rồi lại vớ phải cục kít không? 】
【Không biết nữa, để xem xem.】
【Tôi không nghĩ vậy, các giao dịch ẩn trong phó bản thường mang lại lợi nhuận, nhưng rất hiếm khi mở ra nhánh nhiệm vụ đặc biệt. 】
Kim Thịnh cũng đã nhanh chóng hoàn tất đăng ký ký túc xá.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Không giàu có được như Hứa Tri Ngôn, cậu ta chọn phòng 8 người.
Làm xong thủ tục đã là buổi trưa.
Nếu trong trò chơi không có đạo cụ truyền tin đặc thù thì hai người chơi ở khoảng cách xa sẽ không thể liên lạc với nhau, hai người vào nhà ăn qua loa giải quyết bữa trưa rồi hẹn nhau tối nay gặp mặt trước cửa nhà ăn.
Trước khi rời khỏi nhà ăn, Hứa Tri Ngôn đột nhiên gọi Kim Thịnh, dẫn cậu ta đến chỗ bán nước, mua hai ly coca.
"Tôi mời cậu. "Cậu đem ly còn lại đưa qua, khắp mặt tràn đầy ấm áp và nụ cười.
Kim Thịnh nhìn nụ cười này mà vô thức lạnh gáy.
Tuy tiếp xúc với nhau thời gian không lâu, nhưng mỗi lần Hứa Tri Ngôn cười thì đều có người gặp xui xẻo!
Nhà ăn không có người chơi, NPC cũng chỉ có vài người.
Cậu ta bối rối nhận lấy, não không nghĩ được gì, một hơi hút hết nửa ly.
Học sinh chuyển trường tại nhà ăn ngoài việc mua cơm, thì không thể dùng thẻ cơm để mua những thứ khác.
Vì mua một ly coca mà tốn tiền tiêu vặt có thích hợp không?
Nghi hoặc cuốn theo dòng nước ngọt trôi vào bụng, Kim Thịnh ợ hơi một cái, muốn hỏi mà không dám lên tiếng, đồng đội trước mặt tuy nhìn yếu đuối vô lực, nhưng lúc cần động thủ là không nhẹ tay chút nào, nói lấy dao là lấy dao.
Rốt cuộc, sau khi uống xong coca Kim Thịnh mới phát hiện sai sai.
Đồng đội cậu ta cầm coca, vừa lúc đứng cạnh máy kiểm tra sức khỏe có thu phí của trường, máy móc cũ kĩ có dựng một cây thước đo cao cao, bắt đầu bằng số 0.
Thị lực tốt khiến cậu ta nhìn một cái là thấy rõ số trên thước.
177cm!
Yes! Đã tìm được vấn đề!
Thì ra trước đó bị nói là lùn mà tức giận sao?!
Tuy rằng đối với Kim Thịnh có chiều cao gần 1m9 mà nói, thì 177cm quả thực không cao, nhưng dục vọng sống mãnh liệt đã khiến cậu ta không dám nói những lời này ra ngoài, thay vào đó cậu ta lại nói đến những việc không liên quan.
"Diêu Tiên Tiên quả thật quá cao rồi, cái vóc dáng này còn cao hơn tụi con trai bình thường nữa!"
Hứa Tri Ngôn nghe xong, nụ cười nhạt đi, gật đầu tán thành.
Một thằng đàn ông cao 1m8 đi giả dạng thành em gái yểu điệu làm gì? Diêu Tiên Tiên có phải có bệnh không! Tại sao đứng cạnh người khác thì co ro rụt rè thu người lại, còn đứng cạnh cậu thì lại thẳng lưng chứ?
"Quả thật là lớp ngụy trang kém cỏi, về nghỉ ngơi đi, tối gặp."
"Được."
Kim Thịnh thở dài một hơi, hoàn toàn không dám phản bác rằng, Diêu Tiên Tiên ngoại trừ chiều cao ra thì chỗ nào cũng ngụy trang rất hoàn hảo.