Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 79: Pheromone hương bạch nại đông




Editor: Toả Toả

Sáng nay Giang Hành Thâm có đầy tiết, Phó Chu thì ít hơn cậu một tiết, vì vậy đến trưa khi cậu tan học, hắn đã mua sẵn cơm trưa về ký túc xá.

Đó là một phần cơm trộn, không nhiều lắm, cậu ăn được một nửa thì có hơi no, bèn nói: "Tôi không ăn nữa."

"Không ăn nữa?" Phó Chu nhíu mày, tựa hồ không hài lòng: "Chính vì lần nào cậu cũng ăn ít như vậy nên mới ốm đi nhiều thế."

"Tôi ăn no rồi." Giang Hành Thâm lắc đầu.

Phó Chu cầm lấy thìa, nhất quyết đòi đút cậu ăn thêm vài miếng: "Ngoan, nghe lời có được không? Chỉ cần ăn thêm chút nữa thôi, còn lại để tôi ăn."

Giang Hành Thâm bị hắn dịu dàng dỗ dành, cuối cùng vì sợ cơm nguội, đành thoả hiệp, lại nhét thêm hai miếng.

Cậu ăn chậm nhai kỹ từng chút một, Phó Chu nhìn thấy, không hiểu sao lại thấy dễ thương, ghé lại rồi hôn một cái lên đôi má hơi phồng lên của cậu.

Đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Chung Khúc Nguyện bước vào, bất ngờ không kịp chuẩn bị thấy cảnh này, thần kinh bỗng chốc có chút rối loạn.

Phải một lúc sau cậu ta mới phản ứng lại, giả vờ mình rất bận rộn, móc điện thoại từ trong túi ra: "Alo? À, chuyện của phòng ban, để đến lúc họp rồi nói sau đi."

......

Giang Hành Thâm ho khan, lặng lẽ ngồi cách xa Phó Chu một chút.

______

Vì mọi người thường thấy bóng dáng của Phó Chu ở bên ngoài lớp học và phòng thí nghiệm của Giang Hành Thâm, cộng thêm bình thường hai người cũng không có ý che giấu, nên tin tức bọn họ đang yêu nhau lan truyền rất nhanh.

Nhiều người nói bọn họ rất xứng đôi, cũng có người nói Giang Hành Thâm là Beta, đẹp thì đẹp, nhưng vẫn là Omega với Alpha xứng đôi hơn, AO sánh đôi mới phù hợp với quy luật bình thường.

Những cuộc thảo luận này đều có trên diễn đàn trường, Phó Chu rảnh rỗi không có gì làm lướt thấy, tức giận đến mức báo cáo tất cả các bài đăng đó: "Toàn nói bậy bạ!"

"Cậu tức giận với bọn họ làm gì?" Giang Hành Thâm nhìn hắn một cái, tiếp tục giải đề trên tay.

Phó Chu tức đến mức mũi cũng sắp lệch: "Tôi yêu ai liên quan gì đến bọn họ? Nhất định là bọn họ ghen tị với tôi!"

Giang Hành Thâm cũng thấy rất nhiều bài về chủ đề giới tính ABO, tự suy nghĩ một lúc, đắn đo nhưng vẫn quyết định nói ra, gọi hắn một tiếng: "Phó Chu."

"Sao thế cục cưng?" Phó Chu thuận tay ôm cậu vào lòng, còn thừa cơ hôn lên tai cậu.

Giang Hành Thâm đặt bút xuống, giờ đã có thể nói chuyện này một cách bình thản: "Cậu có biết tôi vốn sẽ phân hoá thành giới tính nào không?"

Tuy Phó Chu có hơi tò mò, nhưng cũng không để ý, xoa đầu cậu: "Không sao, cậu không muốn nhắc thì đừng nhắc, dù sao cậu phân hoá thành giới tính nào thì với tôi cũng đều như nhau."

"Tôi sẽ không phân hoá thành Omega." Cậu nói câu này trước, sau đó mới tiếp tục nói: "Hồi đó trường học kiểm tra sức khoẻ định kỳ, trong báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi có ghi xu hướng phân hoá."

"Phần lớn khả năng là Alpha."

Trên mặt Phó Chu không có vẻ bất ngờ, ngược lại còn có chút hài lòng: "Alpha thì sao chứ? Như vậy càng hay, chúng ta càng thêm xứng đôi."

Giang Hành Thâm cảm thấy hắn vẫn ngốc như mọi khi, làm gì có chuyện Alpha với Alpha lại xứng đôi hơn. Nhưng chỉ vài giây sau, trên mặt cậu cũng nở một nụ cười nhẹ.

"Hèn chi trước đây tôi cứ nói sao trên người cậu thơm quá, mà không tìm ra được ngọn nguồn." Phó Chu đã có suy đoán liên quan từ lâu, khẽ hỏi: "Có phải là mùi Pheromone của cậu không?"

"Ừm." Sắc mặt cậu không thay đổi rõ rệt, nhưng khoé miệng thì hơi căng ra. Chỉ là cũng không còn tác dụng gì nữa, nó đã không còn được gọi là Pheromone, đã trở thành một mùi hương bình thường, cũng sẽ không khiến cậu có phản ứng sinh lý nào của Alpha nữa.

Nhưng Phó Chu dường như lại coi cậu như một Alpha bình thường, tiếp tục hỏi: "Nó có mùi gì vậy?"

Giang Hành Thâm không biết vì sao, hỏi ngược lại: "Của cậu thì sao?"

Không ngờ Phó Chu lại rất thẳng thắng vô tư, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường: "Đã kiểm tra từ lâu rồi, mùi cây tùng và rượu." Chóp mũi của hắn cọ cọ lên mặt Giang Hành Thâm, cười nói: "Chẳng phải cậu đã ngửi mấy lần rồi sao?"

Hình như đúng là vậy.

Giang Hành Thâm không biết vì sao mình lại có cảm giác như thế này, có lẽ trong tiềm thức, cậu luôn thấy khó mở lời đối với giới tính của mình, giống như nói thế nào cũng không hợp lý.

Nhưng lúc này, cảm giác căng thẳng của cậu dần dần thả lỏng, nhớ lại một chốc rồi nói: "Bạch nại đông*, một loại hoa cỏ."

(*) Bạch nại đông (白耐冬), mình không tìm ra được đây là cây gì, không biết có phải do tác giả bịa ra không, bạn nào biết đây là cây gì thì comment giúp mình nha.

Thật ra, đối với một Alpha mà nói, Pheromone có mùi hoa thì thật sự chẳng có chút uy lực nào, trông quá ôn hoà mềm mại.

Phó Chu nghe vậy, ngửi ngửi chỗ gần gáy cậu, không hề để ý hơi thở ấm áp của mình phả lên làn da đó: "Sao tôi còn ngửi thấy mùi gỗ nhỉ?"

"Cậu ——" Vai Giang Hành Thâm khẽ run lên, cậu giả vờ bình tĩnh bổ sung: "Bởi vì vẫn chưa phân hoá hoàn toàn, kết quả kiểm tra chưa ổn định, có lẽ còn lẫn mùi khác."

Phó Chu nói: "Thế để tôi ngửi lại xem."

Cậu nhíu mày dừng lại, lùi người ra sau, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Rốt cuộc cậu có biết không vậy? Không thể tuỳ tiện ngửi Pheromone của người khác." Mặc dù vô dụng, nhưng suy cho cùng vẫn là một phần riêng tư.

"Nhưng cậu đâu phải người khác đâu." Phó Chu vừa đáng thương vừa cây ngay không sợ chết đứng: "Cậu là bạn trai của tôi mà."

"Vậy lúc trước khi cậu không phải bạn trai của tôi thì sao?" Giang Hành Thâm vẫn không quên, ngay từ đầu, Phó Chu đã hay hỏi cậu mùi hương trên người cậu là gì, không ngừng lải nhải.

Phó Chu chu môi, âm lượng giảm xuống: "Xin lỗi, lúc đó tôi không biết, cứ tưởng cậu dùng sữa tắm gì thơm lắm."

Giang Hành Thâm có chút cố chấp: "Tại sao người khác không ngửi thấy mà chỉ có cậu cứ hỏi mãi?"

"Chắc chắn là do hai ta định mệnh đã sắp đặt, trời sinh một cặp." Phó Chu nghiêm túc nói: "Cho nên chỉ có tôi mới ngửi thấy."

Quả đúng như vậy, hắn và Giang Hành Thâm chính là cặp đôi xứng nhất trên đời.

Giang Hành Thâm phút chốc im bặt, cậu dừng lại một lúc không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đáp lại mà không còn khí thế như trước: "Được rồi."

Bởi vì Giang Hành Thâm và Phó Chu đều ở trong trường, mỗi ngày xem như chỉ đi lại giữa hai điểm, thêm vào đó thời gian có tiết học của mỗi người lại không giống nhau, thế nên thời gian có thể ở cùng nhau trong ký túc xá vốn dĩ chỉ có buổi tối.

Nhưng thời gian buổi tối quý giá ấy cũng không được tự do.

Khi Phó Chu lần thứ ba muốn hôn Giang Hành Thâm nhưng lại bị bạn cùng phòng bất ngờ trở về cắt ngang, cuối cùng hắn không nhịn được nữa mà đề nghị: "Thâm Thâm, hay là chúng ta chuyển ra ngoài ở đi, có được không?"

Dù mọi người trong ký túc xá đều biết bọn họ đang yêu nhau, nhưng Phó Chu vẫn cảm thấy không được tự do, đến việc ôm hôn cũng phải chọn lúc không có ai.

Giang Hành Thâm vốn định từ chối, bởi vì nếu ở trong trường thì sẽ gần phòng thí nghiệm và toà nhà dạy học hơn, bình thường cũng khá thuận tiện.

Nhưng khi cậu đối diện với ánh mắt cầu xin của Phó Chu, lời từ chối lại chẳng thể nào thốt ra, không tỉnh táo mà đồng ý: "...... Ừm."

Chuyển ra ngoài ở thì chắc chắn phải thuê nhà, Giang Hành Thâm bỗng nhiên vì đó mà nhớ đến căn nhà của mình, có chút hoảng hốt khó hiểu. Trước đây, để tránh gặp phải Phó Chu, suốt hơn hai năm cậu đã không về một lần nào.

"Vậy ngày mai chúng ta đi xem nhà." Phó Chu như biết được cậu đang suy nghĩ gì, chủ động nói: "Tiện thể về nhà cậu xem xem."

"Được."

Gần đại học có rất nhiều hộ dân cho thuê nhà, tìm nhà rất dễ dàng, không mất nhiều thời gian đã xem xong nhà ở.

Tuy nhiên, Đại học A cách nhà Giang Hành Thâm vẫn khá xa, đi xe mất bốn mươi phút mới đến.

Bọn họ đi tới cổng khu chung cư, bác bảo vệ đã được thay bằng một chú khác, đang ngồi trong chốt bảo vệ đọc báo, thấy bọn họ đi vào cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái.

Bên trong khu chung cư ngược lại không có gì thay đổi, bên cạnh những thiết bị công viên cũ kỹ vẫn là mấy ông bà lớn tuổi kia, vừa thong thả đi dạo vừa trò chuyện với nhau.

Giang Hành Thâm phải tìm khá lâu mới tìm ra được chìa khoá cửa, khi mở cửa, cậu cứ ngỡ sẽ phải đối mặt với một mớ bừa bộn, nhưng bên trong lại sạch sẽ tinh tươm, ngoài việc thiếu hơi người thì chẳng khác gì một căn phòng bình thường.

Suy nghĩ một chút là có thể đoán được có lẽ Phó Chu đã nhờ người đến dọn dẹp định kỳ.

"Cảm ơn." Cậu có chút không nói nên lời, chỉ có thể nói lời cảm ơn một cách gượng gạo và nhạt nhẽo.


Phó Chu cười cười: "Nói cảm ơn với tôi gì chứ."

Thật ra Giang Hành Thâm cũng không có lý do gì phải tới căn nhà này, mặc dù là nhà của cậu, nhưng trên thực tế đối với cậu mà nói nó chỉ là một chỗ để dừng chân nghỉ ngơi.

Nếu nói có điều gì còn khiến cậu lưu luyến, thì đó chính là mấy tháng ngắn ngủi ở đây cùng với Phó Chu.

Đồ đạc và những thứ khác trong phòng hầu như không bị đụng đến, kéo rèm cửa phủ bụi ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào có chút chói mắt, làm cho căn phòng đã yên tĩnh từ lâu trở nên sáng sủa hơn đôi chút.

Phó Chu lục lọi lấy thứ gì đó trong túi ra, bước tới trước: "Thâm Thâm, đưa tay ra."

Giang Hành Thâm không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, sau đó thấy đối phương đeo một sợi dây đeo tay đỏ quen thuộc lên cổ tay cậu, thắt chặt lại.

Sợi dây đỏ rực rỡ cùng cổ tay trắng ngần tôn lên lẫn nhau, hạt gỗ đen ở chính giữa dưới ánh nắng phản chiếu những vòng sáng vàng óng, bên dưới làn da mỏng manh trắng trẻo hiện rõ những mạch máu mờ nhạt.

Phó Chu rất hài lòng với việc này, nhìn kiểu gì cũng thấy thích: "Tôi đã mua dây mới và chỉnh lại một chút, xem ra kích thước vừa vặn thật."

"Cái này ——" Cậu có chút ngơ ngác, sợi dây đeo tay đỏ này khi ấy cậu thật sự không nỡ vứt đi, chỉ cất vào một ngăn kéo nhỏ không mấy nổi bật trong phòng ngủ của mình.

Cậu còn tưởng sẽ không bị phát hiện.

Phó Chu nắm lấy tay cậu hôn một cái, đắc ý hừ hừ nói: "Không nhìn xem tôi là ai chứ, tôi đã tìm thấy từ lâu rồi."

Giang Hành Thâm cụp mắt xuống, thấy trên cổ tay Phó Chu cũng đeo một sợi dây đỏ giống hệt, trông như đồ đôi với cái của cậu.

"Ngày mai chẳng phải là cuối tuần sao, tối nay ở lại đây nhé?" Phó Chu đi tới tủ lạnh trong bếp xem xét: "Nhà bếp sạch sẽ cả rồi, chúng ta cùng ra siêu thị mua đồ ăn, sau đó về để tôi nấu ăn."

Giang Hành Thâm nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt loé lên: "Cậu đi đi, tôi ở lại đây dọn dẹp bát đĩa."

"Cũng được." Hắn đồng ý không cần suy nghĩ: "Ngoài trời nóng lắm."

Đợi hắn ra khỏi nhà, sau khi tiếng khoá cửa lạch cạch vang lên, Giang Hành Thâm trầm mặc một lát, đi vào phòng ngủ, ngồi trước bàn học, tìm ra chiếc thẻ SIM điện thoại cũ của mình trong ngăn kéo nhỏ nhất.

Số điện thoại lúc đó đã bị cậu huỷ bỏ, nhưng nếu Phó Chu có thể tìm ra sợi dây đỏ, vậy chắc chắn cũng đã nhìn thấy chiếc thẻ này.

Cậu cầm chiếc thẻ do dự một lúc, khẽ hít một hơi, sau đó lắp thẻ lại vào điện thoại, khởi động máy lần nữa.

Không quá bất ngờ, chiếc thẻ này vẫn có thể sử dụng bình thường, có lẽ là do Phó Chu đã tìm ra nó và huỷ bỏ trạng thái huỷ, hơn nữa còn liên tục nạp tiền điện thoại vào đó.

Sau vài giây chờ điện thoại khởi động, hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nối đuôi nhau không ngừng.

Ngoài những tin nhắn và cuộc gọi của những người khác gửi cho cậu lúc ban đầu, về sau dần dần chỉ còn lại những cuộc gọi tới từ Phó Chu.

Đầu ngón tay Giang Hành Thâm không ổn định, không kiềm chế được mà bắt đầu run lên.

Cậu lần lượt đối chiếu từng cuộc gọi nhỡ theo ngày, mới phát hiện rằng trong suốt hai năm mất liên lạc, mỗi ngày Phó Chu đều gọi vào số điện thoại đã định sẽ không kết nối được này.

Rõ ràng biết sẽ không có kết quả, nhưng vẫn cố chấp không bỏ cuộc.

Cùng một số điện thoại, địa chỉ chuyển từ trong nước ra nước ngoài, cho đến nửa tháng trước mới dừng lại.

______

Phó Chu đã mua đồ ăn trở lại rất nhanh, Giang Hành Thâm đang xếp đĩa vào tủ chén, thấy hắn đang rửa rau, bèn đứng trong bếp định phụ giúp vài việc lặt vặt.

"Sao cậu lại làm mấy việc này?" Phó Chu lau khô nước trên tay, bóp bóp má cậu: "Nếu đói bụng thì ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước đi, cơm sắp xong rồi."

Giang Hành Thâm nghĩ ngợi một chút: "Tôi không đói."

"Không đói thì chơi điện thoại một lát đi, chơi của cậu hay của tôi đều được, mật khẩu là sinh nhật của cậu."

Mấy ngày trước Giang Hành Thâm bị Phó Chu quấn lấy hỏi ngày sinh, từ lúc đó, Phó Chu đã thay đổi mật khẩu.

Giang Hành Thâm nhất thời nghẹn lời, đành quay lại phòng khách.

Ăn xong bữa tối, hai người làm ổ trên sofa xem TV, trên TV đang chiếu một chương trình giải trí, không quá hài hước nhưng vào lúc rảnh rỗi thế này xem cũng không nhàm chán.

Chương trình chiếu được nửa chừng, có lẽ là do không gian xung quanh quá khiến người ta yên tâm và thoải mái, mí mắt Giang Hành Thâm khép hờ, lim dim muốn ngủ.

Phó Chu không để ý rằng cậu đã buồn ngủ, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Thâm Thâm, thấy tôi vào được Đại học A, cậu có bất ngờ không?" Suy cho cùng ai cũng sẽ không nghĩ đến, một học sinh từng xếp hạng bét trong lớp lại có thể đậu vào một trong những trường đại học hàng đầu của cả nước.

Cậu tỉnh táo lại, thành thật lắc đầu: "Cũng bình thường thôi, vì cậu vốn dĩ rất thông minh, chỉ là không thích nghe giảng, nhưng điểm số của cậu tiến bộ rất nhanh."

Phó Chu mỉm cười, nghiêng mặt hôn lên môi cậu một cái, cứ như vậy im lặng nhìn cậu hai giây, sau đó cúi người xuống ôm lấy cậu, giọng nói trở nên rất nghẹn ngào và nặng nề, như thể đang kìm nén tiếng khóc.

"Tôi chẳng thông minh chút nào, tôi ra nước ngoài không hiểu bọn họ nói gì, cũng chẳng học được những gì thầy cô giảng, tôi không thích học, suốt hai năm qua chỉ nghĩ về cậu."

Tim Giang Hành Thâm tê dại như từng lớp tơ bị gỡ ra, đưa tay ôm lấy lưng hắn: "Tôi biết mà, Phó Chu, tôi biết."

Phó Chu dường như muốn nhét cậu vào trong lòng, ôm thật chặt, đôi mắt đỏ hoe, con ngươi đen nhánh đến mức u ám, nỉ non nói: "Giang Hành Thâm, đừng rời xa tôi nữa."

"Xin lỗi." Cậu nghĩ đến hơn bảy trăm cuộc gọi không ai bắt máy của Phó Chu, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Sẽ không nữa, sau này sẽ không nữa."