Editor: Toả Toả
Đi đến trạm xe buýt bên ngoài trường học, chuyến xe buýt số 9 đang từ từ chạy đến, trước khi lên xe, Giang Hành Thâm nhìn Phó Chu, vẫn kiên nhẫn hỏi: "Lúc nãy trước khi đi, cậu định nói gì?"
Nhiệt độ trên mặt Phó Chu vốn đã hạ xuống lại bất ngờ tăng lên, hắn lắc đầu điên cuồng: "Không, không có chuyện gì đâu."
Giang Hành Thâm nghiêng đầu, thấy hắn không muốn nói thêm nữa thì gật đầu, chào tạm biệt mọi người rồi lên xe buýt đi trước.
Thật ra Phó Chu cũng không biết mình định nói gì, lúc đó, hắn chỉ có một cơn bốc đồng chưa từng có, nhưng sau khi bị cắt ngang và bình tĩnh lại, hắn đã hoàn toàn quên mất.
Trong nhóm người còn ở lại, Trình Kiệt Văn ngáp một cái: "Ngô Tưởng, giờ cậu định về nhà hả?"
"Không biết nữa, tôi sao cũng được." Ngô Tưởng đáp: "Các cậu định làm gì?"
"Bây giờ vẫn còn khá sớm, chúng ta đi chơi game một lát nhé?"
"Anh Phó, mày có đi cùng không? Cũng lâu rồi không chơi với mày ——"
Lê Bình quay sang Phó Chu, vẻ mặt trở nên nghi hoặc: "Anh Phó, mày nóng lắm à?"
Phó Chu đang kéo áo để quạt cho mình, nghe vậy liền khựng lại, gật đầu: "Đúng vậy, tối nay sau khi mất điện thì thấy nóng lắm, tụi mày không thấy vậy sao?"
"Cũng bình thường thôi." Trình Kiệt Văn mở điện thoại ra xem thời tiết, nhiệt độ cũng không nóng đến mức đó.
"Tụi mày đi chơi đi, tao không đi đâu." Phó Chu nói: "Hôm nay tao còn chưa làm xong bài tập."
"Chậc, lúc nãy đáng lẽ nên rủ cả học sinh giỏi, như vậy chắc chắn mày sẽ đồng ý."
"Đợi lát nữa đợi lát nữa." Trình Kiệt Văn khẩn cấp kêu đình, "Các ngươi đề tài này thiên, không biết còn tưởng rằng Phó ca muốn cùng học bá yêu đương đâu."
"Đến, vừa mới hẳn là đem học bá cũng kêu thượng, như vậy ngươi chỉ định có thể đáp ứng."
"Vậy thì lúc đó mày cứ dẫn nó ra ngoài chơi đi, dù sao ngày nào bọn mình cũng ở cùng nhau, thiếu hai ngày đó cũng không sao."
"Vậy ngươi đến lúc đó dẫn hắn đi ra ngoài chơi bái, dù sao chúng ta ca mấy cái mỗi ngày đãi một khối, lại không để bụng kia hai ngày."
"Vậy nên, nếu các cậu thật sự thích nhau thì nên nói cho rõ ràng, đừng có chơi mập mờ làm gì."
"Ừm, tự nhiên cậu hét gì vậy?" Vẻ mặt Giang Hành Thâm không vui, bị tiếng lét kinh ngạc của hắn làm phiền.
"Trời đất ơi."
"Ta thiên đâu."
"Ta mẹ nói đêm nay trong nhà thân thích đưa tới một cái tiểu hài tử muốn ở vài ngày, làm ta cuối tuần dẫn hắn đi ra ngoài chơi." Phó Chu ninh khởi mi, hiển nhiên cảm thấy này đuổi đến không khéo.
"Phó ca ngươi tới cùng nhau sao, cũng rất lâu không cùng ngươi đánh ——"
"Ồ." Ngô Tưởng vẫn giữ thái độ nghi ngờ kỳ lạ.
"Nhưng nếu thử tưởng tượng thật thì......" Trình Kiệt Văn vừa mới mở miệng đã bị bàn tay sắt tàn nhẫn của Lê Bình bịt lại.
"Nguyên lai là như thế này sao?" Phó Chu như suy tư gì.
"Ngươi nghe được!"
"Người lớp khác, tôi không biết."
"Ngươi làm sao vậy?" Giang Hành Thâm ra tiếng, "Xem ngươi sắc mặt có chút kỳ quái."
"Ngươi cùng cho ngươi đệ thư tình Omega nói có yêu thích người, vậy ngươi đối với ngươi thích người lại tính cái gì tình cảm? Chẳng lẽ không nên cùng những cái đó Omega là tương đồng sao."
"Ngươi cái này cách khác cũng quá cách khác đi!" Lê Bình mãn nhãn khiếp sợ, vỗ vỗ ngực thuận khí.
"Nga." Ngô tưởng còn kiềm giữ một ít kỳ kỳ quái quái hoài nghi thái độ.
"Mẹ tao nói tối nay có họ hàng gửi một đứa nhỏ đến ở vài ngày, bảo tao cuối tuần dẫn nó ra ngoài chơi." Phó Chu cau mày, rõ ràng cảm thấy việc này thật không đúng lúc.
"Mày ví dụ như ví dụ ấy!" Lê Bình tràn ngập khiếp sợ, vỗ ngực thông khí.
"Lăn một bên đi." Phó Chu cười mắng một câu.
"Không đánh, bất quá có thể chờ này cuối tuần chơi một lát."
"Không sao." Giang Hành Thâm ho khẽ, cái tai chưa bị đụng vào bên kia không biết có phải là do bị hơi nóng ngoài cửa sổ chiếu vào hay không, vậy mà cũng bắt đầu nóng lên.
"Không có việc gì." Giang Hành Thâm không rõ ràng mà khụ khụ, bên kia không có đụng tới lỗ tai không biết có phải hay không bị ngoài cửa sổ thấu tới nhiệt ý phơi, thế nhưng cũng bắt đầu nóng lên.
"Không chơi đâu, nhưng cuối tuần này có thể chơi một chút."
"Không biết nữa, chắc cũng cỡ mười mấy tuổi, biết điều rồi." Phó Chu cảm thấy đau đầu vì đột nhiên bị giao phó nhiệm vụ quan trọng: "Tao phải về nhà xem mới biết được."
"Không biết, ta hẳn là đều được." Ngô tưởng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Không biết, giống như mười mấy tuổi hiểu chuyện đi." Phó Chu đối chính mình đột nhiên bị ủy lấy trọng trách cảm thấy đau đầu, "Ta phải trở về nhìn xem mới biết được."
"Khoan đã, khoan đã." Trình Kiệt Văn vội vàng hô dừng lại: "Hai người lạc đề rồi, người không biết còn tưởng anh Phó đang hẹn hò với học sinh giỏi đấy."
"Khác ban, không quen biết."
"Hoá ra là vậy à?" Phó Chu có chút đăm chiêu.
"Hở?" Trình Kiệt Văn nhìn biểu cảm khác nhau của ba người, không hiểu gì hết, vội vàng giải thích: "Tụi mày làm gì vậy? Tao chỉ đang đưa ra một ví dụ thôi mà!"
"Hiện tại không phải còn rất sớm sao, chúng ta mấy cái đi đánh một lát trò chơi bái."
"Hai người thích nhau, có thể ở bên nhau mỗi ngày chẳng phải là được rồi sao?" Phó Chu có hơi khó hiểu.
"Hai người cho nhau thích, có thể mỗi ngày đều đãi ở một khối không phải hảo." Phó Chu lược có khó hiểu.
"Hả?" Phó Chu lập tức trở nên căng thẳng, đứng thẳng dậy hỏi: "Cậu ấy cũng sẽ cảm thấy tôi như vậy là không tốt sao?"
"Hả?"
"Hả? Là đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi hả?" Trình Kiệt Văn hỏi.
"Còn hảo đi." Trình Kiệt Văn click mở di động xem thời tiết, nhiệt độ không khí cũng không có nhiệt thành như vậy.
"Cho nên các ngươi nếu là cho nhau thích nói liền đều nói ra, đừng xả cái gì mơ hồ không rõ."
"Cậu sao vậy?" Giang Hành Thâm lên tiếng: "Sắc mặt của cậu trông hơi lạ."
"Cậu nói với Omega đã đưa thư tình cho cậu rằng cậu có người mình thích, vậy cảm xúc của cậu dành cho người mà cậu thích là gì? Chẳng lẽ nó cũng giống với cảm xúc của cậu đối với những Omega khác sao?"
"Cậu nghe thấy!"
"Các ngươi đi chơi, ta liền không đi." Phó Chu nói: "Ta hôm nay tác nghiệp còn không có viết xong."
"Biến lẹ đi." Phó Chu cười mắng một câu.
"Bất quá nếu là thật tưởng tượng một chút......" Trình Kiệt Văn mới vừa mở miệng, đã bị Lê Bình vô tình thiết thủ bưng kín miệng.
"Ân, ngươi đột nhiên kêu cái gì?" Giang Hành Thâm biểu tình không vui, bị hắn lúc kinh lúc rống sảo đến.
"Ai viết vậy?" Phó Chu còn luống cuống hơn lúc nãy, đột nhiên cảm thấy có một mối nguy mạnh mẽ, khiến hắn có linh cảm không lành.
"Ai viết?" Phó Chu so vừa rồi còn muốn hoảng, tức khắc có mãnh liệt nguy cơ ý thức, làm hắn dự cảm không ổn.
"Ai?" Trình Kiệt Văn nhìn biểu tình khác nhau ba người, không hiểu ra sao, vội vàng giải thích: "Các ngươi làm gì, ta chỉ là đánh cái cách khác a!"
"A?" Phó Chu tức khắc khẩn trương lên, một chút đứng thẳng hỏi: "Hắn cũng sẽ cảm thấy ta như vậy không tốt?"
"A?"
"A? Bảy tám tuổi như vậy tiểu hài tử?" Trình Kiệt Văn nói.
Đi đến giáo ngoại giao thông công cộng trạm, chín lộ giao thông công cộng chính chậm rãi sử tới, Giang Hành Thâm ở lên xe phía trước nhìn nhìn Phó Chu, vẫn duy trì kiên nhẫn: "Ngươi vừa mới đi phía trước, muốn nói chính là cái gì?"
Đề cập đến vấn đề tình cảm, cả ba người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Đề cập đến tình cảm vấn đề, ba người động tác nhất trí mà triều hắn nhìn qua đi.
Đại khái Giang Hành Thâm vẫn là ngượng ngùng, bằng không hắn rõ ràng có thể mặt đối mặt đối chính mình nói.
Yêu đương cũng không phải không được, Giang Hành Thâm nội liễm lời nói thiếu, chính mình chủ động một chút cũng là hẳn là, này thực bình thường, rốt cuộc về sau là phải làm Giang Hành Thâm bạn trai.
Yêu đương?! Ai cùng ai??!!
Yêu đương!
Vừa định tìm chỗ để đặt xuống thì Phó Chu đúng lúc bước vào lớp, thấy cảnh này, bước chân bỗng khựng lại, có chút luống cuống.
Vừa mới đồng ý với bọn Trình Kiệt Văn cuối tuần này chơi game, cũng không thể dẫn cả nó theo luôn, nhỡ nó học xấu thì chết dở.
Vừa mới mới đáp ứng Trình Kiệt Văn bọn họ cuối tuần chơi game, tổng không thể đem nhân gia cũng mang lên đi, học hư nhiều không tốt.
Về đến nhà, đầu óc Phó Chu như một mớ bòng bong, sau khi tắm rửa xong, hắn nằm trên giường, gần như dán chặt mắt vào trần nhà, suy nghĩ về lời của Ngô Tưởng.
Về đến nhà, Phó Chu trong đầu một mảnh hồ nhão, tắm rửa xong nằm ở trên giường, liền kém không đem trần nhà cấp nhìn chằm chằm xuyên, nhớ tới Ngô tưởng nói.
Vẻ mặt Lê Bình kinh hãi.
Vậy có lẽ hắn nên thử theo đuổi Giang Hành Thâm, rồi... Rồi... Hai người sẽ hẹn hò gì đó?
Tưởng tượng không bao lâu, biểu cảm của hắn nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Trước đây, hắn chưa từng, chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Trong tình huống Phó Chu đã có người trong lòng, Ngô Tưởng suy nghĩ xem khoảng cách giữa hắn và Giang Hành Thâm có phải là quá không có ranh giới rồi không?
Trong không khí dưới ánh mặt trời bụi bặm đều tĩnh một giây.
Trình Kiệt Văn vẫn cố gắng mời mọc: "Chơi vài ván đi, cùng lắm chỉ mất nửa tiếng thôi, mày vẫn kịp làm bài mà."
Trình Kiệt Văn còn ở cực lực mời: "Đánh mấy cục bái, nhiều lắm nửa giờ, ngươi tác nghiệp đều tới kịp."
Thứ sáu buổi sáng, Giang Hành Thâm đi vào phòng học, ngoài ý muốn ở chính mình trên bàn thấy được một cái hồng nhạt phong thư, phong khẩu còn dán tình yêu giấy dán, không cần tưởng đều biết là cái gì.
Thật ra, hắn không phân biệt được những cảm xúc hỗn độn và đa dạng đó, hắn chỉ biết mình muốn ở bên cạnh Giang Hành Thâm, hắn thực sự rất thích Giang Hành Thâm.
Sau một khoảng im lặng ngắn giữa cả nhóm, cậu ta lại tiếp tục nói: "Chẳng phải cậu có một Omega mà cậu thích từ nhỏ sao? Mấy hôm trước có nói đến chuyện này, Lê Bình còn hỏi cậu đấy, nhưng lúc đó hình như anh Giang đã đi mất rồi."
Sau khi tung ra sự ngầu lòi, Ngô Tưởng đưa ra lời kết luận cuối cùng: "Cũng may là bây giờ anh Giang không ở đây, nếu không chắc cậu ấy cũng chẳng buồn để ý đến cậu."
Sáng thứ sáu, Giang Hành Thâm đến lớp, bất ngờ thấy một phong thư màu hồng trên bàn của mình, miệng phong thư còn dán một sticker hình trái tim, không cần nghĩ cũng biết là gì.
Sắc mặt Ngô Tưởng đờ đẫn.
Rốt cuộc Giang Hành Thâm liền đối hắn một người hảo, đối bình thường bằng hữu đều không như vậy, hơn nữa khác nhau đối đãi phi thường rõ ràng.
Quá chủ động luôn!
Phó Chu đem đầu chôn ở trong chăn, dùng sức gãi gãi tóc, hai người thích không bình đẳng, như vậy xem ra xác thật thực không công bằng.
Phó Chu đầu óc nhanh chóng vận chuyển đến liền kém đãng cơ.
Phó Chu đang nói, điện thoại trong túi bỗng reo lên, hắn lấy ra nhìn người gọi, hất cằm ra hiệu: "Mẹ tao gọi, chờ chút."
Phó Chu xụ mặt đứng đắn mà công đạo: "Ngươi hiện tại lập tức muốn cao tam, nhưng ngàn vạn không thể cùng người khác yêu đương."
Phó Chu xem người khác liền không chính mình như vậy mơ hồ, hắn từ đoán được Giang Hành Thâm thích hắn thời điểm, cũng đã cảm thấy là vượt quá bằng hữu cái loại này thích.
Phó Chu vùi đầu vào chăn, ra sức cào tóc, sự khác biệt trong cách thích của hai người khiến hắn cảm thấy thật sự rất không công bằng.
Phó Chu trì độn mà bước ra chân đi tới, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Phó Chu trên mặt nguyên bản đã giáng xuống độ ấm tức khắc lại thăng lên, điên cuồng lắc đầu: "Không có, cũng không phải chuyện gì."
Phó Chu nói, trong túi di động đột nhiên vang lên tới, hắn lấy ra tới nhìn đến điện báo người, nâng nâng cằm ý bảo, "Ta mẹ điện thoại, chờ một chút."
Phó Chu nhìn chính mình đầu ngón tay, tựa hồ còn tàn lưu mới vừa rồi xúc cảm.
Phó Chu nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, dường như vẫn còn sót lại cảm giác từ lúc nãy.
Phó Chu nhẹ nhàng khụ khụ, bên tai nóng lên.
Phó Chu màu da lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến hồng, thiếu chút nữa bị chính mình nước miếng sặc đến.
Phó Chu làm mặt nghiêm túc dặn dò: "Cậu sắp lên lớp 12 rồi, tuyệt đối không được yêu đương với ai."
Phó Chu khi nhìn người khác sẽ chẳng mơ hồ như chính mình, từ lúc đoán được Giang Hành Thâm thích mình, hắn đã cảm thấy đó là một kiểu thích vượt qua mức tình bạn.
Phó Chu khẽ ho một tiếng, tai đỏ lên.
Phó Chu gấp đến độ không được, thậm chí còn thượng thủ nhéo nhéo Giang Hành Thâm lỗ tai, lực đạo cũng không trọng, lẩm bẩm: "Ngươi rõ ràng nghe được."
Phó Chu gãi đầu, một cảm giác thất vọng không biết từ đâu dâng lên trong lòng.
Phó Chu gãi gãi đầu, một trận không biết từ đâu mà đến cảm giác mất mát nảy lên trong lòng.
Phó Chu cuống đến mức không chịu nổi, thậm chí còn đưa tay véo nhẹ tai của Giang Hành Thâm, lực không mạnh, lẩm bẩm: "Rõ ràng cậu nghe thấy."
Phó Chu chính túm quần áo cho chính mình run phong, nghe vậy một đốn, gật đầu: "Đúng vậy, đêm nay cúp điện lúc sau đặc biệt nhiệt, các ngươi không cảm giác sao?"
Phó Chu chậm chạp bước tới, hồi hộp nuốt nước bọt.
Phó Chu cảm thấy hắn đều như vậy, chính mình khẳng định không thể đương không nhìn thấy, thanh âm phóng thấp, "Giang Hành Thâm, ngươi cái này phong thư là cho ta sao?"
Phó Chu cảm thấy cậu cũng đã làm đến mức này rồi, chắc chắn mình không thể làm ngơ, hạ giọng xuống: "Giang Hành Thâm, phong thư này của cậu là cho tôi sao?"
Phó Chu bị ý nghĩ của chính mình khiếp sợ, dùng gối đầu đem đầu mình che lại, không dám đi xuống tiếp tục nghĩ lại, ở trên giường lăn vài vòng, thẳng đến phanh đông một tiếng té ngã trên sàn nhà, mới rốt cuộc bình tĩnh chút.
Phó Chu bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình, lấy gối che kín đầu, không dám nghĩ tiếp nữa, lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, cho đến khi "bịch" một tiếng ngã xuống sàn nhà mới bình tĩnh lại một chút.
Phó Chu bắt đầu suy nghĩ nhanh đến mức suýt bị đơ.
Phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để theo đuổi người ta, với tính cách ngoan ngoãn của Giang Hành Thâm, mình không thể quá vội vàng được.
Phải hảo hảo tưởng một chút như thế nào truy người, Giang Hành Thâm như vậy ngoan ngoãn tính cách, chính mình không thể quá lỗ mãng.
Ở Phó Chu trong lòng có người dưới tình huống, Ngô tưởng ở tự hỏi hắn cùng Giang Hành Thâm chi gian khoảng cách có phải hay không quá không biên giới cảm.
Như thể bị lây nhiễm, Phó Chu vội vàng thu ánh mắt lại, cảm thấy tai mình cũng trở nên như thế.
Nhiệt độ xa lạ mà ấm áp truyền đến từ dái tai mềm mại khiến Giang Hành Thâm khựng lại, hơi nghiêng đầu đi, dái tai bị véo có hơi ửng đỏ.
Nhận thấy được hắn động tác, Phó Chu dừng lại, sau đó nhanh chóng lùi về tay, đầu ngón tay cháy giống nhau thiêu lợi hại, "Không... Ngượng ngùng."
Nhận ra động tác của cậu, Phó Chu dừng lại, sau đó nhanh chóng rút tay về, đầu ngón tay nóng rực như bị bỏng: "Xin... Xin lỗi."
Nhắc đến Giang Hành Thâm, Phó Chu lập tức nhớ lại khoảng thời gian trong buổi tự học tối, những cảm xúc lạ lùng nào đó trong cơ thể bỗng trỗi dậy, sôi nổi nhảy múa giữa đêm hè tĩnh lặng.
Nhắc tới đến Giang Hành Thâm, Phó Chu nháy mắt nhớ lại tiết tự học buổi tối thời điểm, trong thân thể nào đó không biết tên xao động ước số liền xông ra, ở yên tĩnh đêm hè sinh động mà nhảy lên lên.
—— nguyên lai chính mình trong miệng thích, hắn vẫn luôn không có lý giải sao?
Ngô tưởng đối hắn đại thẳng đầu óc cảm thấy hết thuốc chữa, "Này lại không phải cùng bằng hữu bình thường chi gian cảm tình, thích cùng quan hệ đều là yêu cầu chính thức xác định, ngươi nói như vậy còn không phải là chơi lưu manh sao."
Ngô tưởng sắc mặt dại ra.
Ngô Tưởng nói rất đúng, bọn họ cần nói rõ ràng với nhau.
Ngô tưởng một đốn tiêu sái phát ra lúc sau, làm ra cuối cùng lên tiếng: "May hiện tại Giang ca không ở này, bằng không phỏng chừng hắn đều mặc kệ ngươi."
Ngô tưởng cũng kinh hồn chưa định, "Làm ta sợ muốn chết, lần sau đừng cách khác."
Ngô Tưởng cũng chưa hoàn hồn: "Làm tôi hết hồn, lần sau đừng ví dụ như vậy nữa."
Ngô Tưởng có chút ngơ ngác, vài giây sau cũng bị lệch hướng theo, thành thật nói: "Cậu đừng thấy anh Giang lúc nào cũng trầm lặng không nói gì, cậu ấy tinh tế hơn chúng ta nhiều trong chuyện tình cảm."
Ngô tưởng có chút mộng bức, vài giây sau thành công bị mang thiên, đúng sự thật nói: "Ngươi đừng nhìn Giang ca ngày thường hờn dỗi không hé răng, hắn ở tình cảm phương diện có thể so chúng ta muốn tinh tế nhiều."
Ngô Tưởng cảm thấy bất lực trước đầu óc thẳng đuột của hắn: "Đây không phải là tình cảm bình thường giữa bạn bè, thích và mối quan hệ cần phải được chính thức xác định, nếu như cậu nói thì chẳng phải là đang trêu đùa tình cảm sao?"
Nghe vậy, Giang Hành Thâm nhìn vào lá thư tỏ tình trên tay, sau đó lại nhìn biểu cảm khó hiểu trên gương mặt Phó Chu: "Cậu lên cơn gì vậy?"
Ngày thường Giang Hành Thâm như vậy cho thấy không nghĩ nói chuyện thời điểm, Phó Chu đều sẽ thức thời câm miệng, nhưng này sẽ hắn vẫn như cũ bám riết không tha, "Giang Hành Thâm, ngươi có nghe hay không."
Nếu đã hẹn hò, vậy có phải là có thể nắm tay ôm nhau không?
Nếu nói chuyện luyến ái, đó có phải hay không liền có thể dắt tay ôm?
Mới vừa tính toán tìm một chỗ buông, Phó Chu vừa vặn lúc này tới phòng học, thấy như vậy một màn, bước chân chợt dừng lại, có chút hoảng loạn.
Mềm mại vành tai thượng truyền đến xa lạ lại có ấm áp độ ấm, Giang Hành Thâm sửng sốt, hơi chút nghiêng nghiêng đầu, vành tai bị niết có chút phiếm hồng.
Mấy người giao thông công cộng là ở cùng cái trạm đài, chờ trong lúc, Ngô tưởng giống như lơ đãng mà mở miệng, "Phó Chu, ngươi gần nhất giống như cùng Giang ca quan hệ rất gần sao."
Mấy người gian có ngắn ngủi an tĩnh, sau đó hắn tiếp tục nói: "Ngươi không phải có cái từ nhỏ liền thích Omega sao, trước hai ngày nói tới cái này đề tài, Lê Bình còn hỏi ngươi đâu, bất quá lúc ấy giống như Giang ca đi rồi."
Màu da của Phó Chu chuyển sang màu đỏ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, suýt nữa bị sặc nước bọt của mình.
Mặt khác hai người nghe được sửng sốt sửng sốt, nhịn không được song song giơ ngón tay cái lên, tự đáy lòng nói: "Ngô tưởng, đại sư."
Mặc sức tưởng tượng không bao lâu, thực mau hắn biểu tình liền nghiêm túc lên.
Lưu lại tại chỗ mấy người, Trình Kiệt Văn ngáp một cái, "Ngô tưởng ngươi hiện tại phải về nhà sao?"
Lời này từ ai trong miệng nói ra đều bình thường, duy độc từ Phó Chu trong miệng nói ra làm Giang Hành Thâm cảm thấy có ý tứ, hắn buồn cười mà nhẹ nhấp một chút môi, theo sau thu cười nghiêm túc nói: "Ta không nghe được."
Lời này nghe từ miệng ai cũng thấy bình thường, nhưng từ miệng Phó Chu nói ra lại khiến Giang Hành Thâm thấy thú vị, cậu buồn cười khẽ nhếch môi, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tôi không nghe thấy."
Lê Bình vẻ mặt khiếp sợ.
Lê Bình thấy vậy thuận miệng nói: "Cô gọi giờ này có chuyện gì thế?"
Lê Bình thấy thế thuận miệng nói: "A di lúc này gọi điện thoại nói cái gì?"
Lê Bình cũng nhớ lại, chân thành gật đầu hùa theo: "Anh Phó, nếu mày thật sự gặp lại và vẫn còn thích người đó, vậy thì nên theo đuổi ngay đi."
Lê Bình cũng nghĩ tới, thành tâm gật đầu phụ họa: "Phó ca, ngươi nếu là thật một lần nữa gặp được còn thích, vậy chạy nhanh truy bái."
Lê Bình chuyển hướng Phó Chu, trên mặt trở nên nghi hoặc: "Phó ca ngươi thực nhiệt sao?"
Là kiểu hẹn hò giống như AO hôn hít ôm ấp đó ư??
Là giống AO yêu đương như vậy ôm ấp hôn hít sao!!
Kỳ thật Phó Chu cũng không biết chính mình muốn nói gì, hắn lúc ấy chính là một cổ chưa bao giờ từng có xúc động thượng não, chờ đến mặt sau bị đánh gãy bình phục xuống dưới lúc sau, đã hoàn toàn quên mất.
Kỳ thật hắn phân không rõ những cái đó lung tung rối loạn, đủ loại tình cảm, hắn chỉ biết chính mình nguyện ý ở Giang Hành Thâm bên người, hắn xác thật thực thích Giang Hành Thâm.
Không khí xung quanh ngưng đọng kỳ lạ, ngay cả tiếng còi của chiếc xe buýt đến trạm cũng trở nên xa vời như ở tận chân trời, chẳng ai lên xe.
Không hiểu sao, Phó Chu đột nhiên bị mắc kẹt.
Không biết vì sao, Phó Chu một chút tạp xác.
—— Hoá ra là mình chưa từng hiểu đúng về cái gọi là thích mà mình luôn nhắc tới sao?
Hẹn hò cũng không phải là không được, Giang Hành Thâm trầm lặng ít nói, mình chủ động một chút cũng là điều nên làm, rất là bình thường, dù sao thì sau này cũng phải làm bạn trai của Giang Hành Thâm mà.
Hẹn hò!? Ai với ai!!?
Hẹn hò!
Hảo chủ động!
Hắn điểm điểm bàn học thượng sách vở, có nề nếp: "Ngươi hiện tại muốn lấy việc học làm trọng."
Hắn đem phong thư buông, "Ta vừa tới liền ở trên bàn thấy."
Hắn trả lời: "Ta nghe được."
Hắn tiếp khởi điện thoại, nói không nói mấy câu liền treo.
Hắn thật sự không ngờ là Giang Hành Thâm lại thích hắn đến mức này, vậy mà còn viết thư tỏ tình trước!
Hắn quả thực không dám tưởng tượng chính mình thế nhưng một ngày kia có thể quang minh chính đại cùng Giang Hành Thâm gần gũi dán ở một khối.
Hắn quả thật không dám tưởng tượng vậy mà lại có ngày mình có thể quang minh chính đại mà gần gũi với Giang Hành Thâm như vậy.
Hắn phía trước vẫn luôn, vẫn luôn cũng chưa nghĩ tới cái này.
Hắn nỗ lực mà phát ra tiếng: "Hảo đi."
Hắn một lần nữa bò lên trên giường, ngồi xếp bằng ngồi, cau mày, bắt đầu tự hỏi chuyện này tính khả thi.
Hắn là thật sự không nghĩ tới Giang Hành Thâm như vậy thích hắn, thế nhưng trước viết thổ lộ tin!
Hắn lại lén liếc nhìn đôi tai xinh đẹp, trắng trẻo của Giang Hành Thâm, dái tai tròn trịa vẫn còn đỏ, trên gương mặt trắng như tuyết của Giang Hành Thâm lại càng thêm nổi bật.
Hắn không rõ ràng lắm chính mình đối Giang Hành Thâm đến tột cùng là cái dạng gì tình cảm thích, nhưng Giang Hành Thâm không phải cũng thích chính mình sao.
Hắn không rõ cảm xúc của mình đối với Giang Hành Thâm là loại thích gì, nhưng chẳng phải Giang Hành Thâm cũng thích mình sao?
Hắn không hiểu tại sao tối nay mình lại phấn khích như vậy, sau khi bình tĩnh lại, hắn mới trả lời: "Đương nhiên rồi, hai người chúng tôi là bạn cùng bàn, không thân thiết thì còn thân với ai nữa?"
Hắn không biết đêm nay chính mình như vậy phấn khởi làm gì, bình phục một phen lúc sau mới trả lời, "Kia đương nhiên, ta hai ngồi cùng bàn quan hệ không hảo còn cùng ai hảo?"
Hắn gõ lên quyển sách trên bàn, trịnh trọng nói: "Bây giờ cậu phải đặt việc học lên hàng đầu."
Hắn cúi đầu gặm khởi bánh bao, chờ một cái bánh bao đều ăn xong rồi, mất mát xong lúc sau mới hậu tri hậu giác, đột nhiên hô: "Đây là người khác cho ngươi viết?!"
Hắn cúi đầu cắn bánh bao, đợi ăn xong hết một cái, sau khi cảm giác thất vọng qua đi thì mới chợt tỉnh ngộ, hét lên: "Đây là người khác viết cho cậu á!?"
Hắn cầm lấy mở ra, phát hiện thông báo giấy viết thư phía dưới chỉ có ký tên không có lớp, cũng còn không quay về.
Hắn bò lại lên giường, ngồi khoanh chân, cau mày, bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này.
Hắn bắt máy, chỉ nói vài câu rồi cúp máy.
Hai người ra dấu "No" với vẻ mặt nghiêm túc.
Hai người khuôn mặt nghiêm túc mà so "no".
Hai người còn lại nghe mà sững sờ, không nhịn được mà cùng giơ ngón cái lên, chân thành nói: "Ngô Tưởng, bậc thầy."
Giang Hành Thâm đặt phong thư xuống: "Tôi vừa đến đã thấy nó trên bàn."
Giang Hành Thâm thấy hắn tới, tiện tay đưa bánh bao ăn sáng cho hắn, nhưng phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích, thắc mắc nói: "Sao cậu không qua đây?"
Giang Hành Thâm thấy hắn tới, thuận tay đem cơm sáng bánh bao cho hắn, lại phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích, nghi hoặc nói: "Ngươi như thế nào bất quá tới?"
Giang Hành Thâm nghiêng nghiêng đầu, thấy hắn không muốn nhiều lời, vì thế gật đầu, cùng mấy người cáo biệt, thừa thượng giao thông công cộng liền đi trước.
Giang Hành Thâm nghe vậy nhìn về phía trên tay thông báo tin, nhìn nhìn lại Phó Chu trên mặt xem không hiểu thần sắc, "Ngươi phát cái gì thần kinh?"
Giang Hành Thâm không lời gì để nói, hãy còn lắc lắc đầu không để ý tới hắn.
Giang Hành Thâm không biết phải nói gì, chỉ lắc đầu không thèm để ý đến hắn nữa.
Dù sao thì Giang Hành Thâm chỉ tốt với mỗi mình hắn, với bạn bè bình thường thì không như vậy, hơn nữa sự đối xử khác biệt này rất rõ ràng.
Có lẽ Giang Hành Thâm vẫn ngại ngùng, nếu không cậu ấy đã có thể nói thẳng với mình rồi.
Chung quanh không khí quỷ dị đình chỉ lưu động, liền đến trạm giao thông công cộng tiếng còi đều trở nên giống ở ngàn dặm ở ngoài, không một người lên xe.
Cho nên hắn có phải hay không nên truy một chút Giang Hành Thâm, sau đó... Sau đó... Hai người nói cái luyến ái gì đó?
Cậu đáp: "Tôi nghe thấy rồi."
Cậu ta cố gắng lên tiếng: "Được rồi."
Cậu cầm lên mở ra, phát hiện trong thư tỏ tình chỉ có chữ ký mà không ghi lớp, cũng không biết phải trả lại như thế nào.
Cả nhóm đứng chờ xe buýt ở cùng một trạm, trong lúc đợi, Ngô Tưởng giống như vô tình hỏi: "Phó Chu, dạo này cậu có vẻ thân thiết với anh Giang lắm nhỉ?"
Bụi trong không khí dưới ánh nắng yên tĩnh một giây.
Bọn họ trì hoãn ở trạm xe buýt một lúc lâu, chẳng mấy chốc chuyến xe buýt tiếp theo cũng đến, cả nhóm tản ra, ai về nhà nấy.
Bọn họ ở nhà ga chậm trễ thời gian dài, thực mau tiếp theo ban giao thông công cộng lại đây, vài người cũng đều tan ai về nhà nấy.
Bình thường, mỗi khi Giang Hành Thâm biểu hiện không muốn nói chuyện, Phó Chu đều biết điều mà im lặng, nhưng lần này hắn vẫn kiên trì không buông: "Giang Hành Thâm, cậu có nghe thấy không?"
??
??
______
______
-
-