Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 97: Thú vị




Trực thăng đáp xuống ở một khuôn viên rộng rãi, ba người bước ra khỏi trực thăng. Ro đứng im lặng ở một chỗ, Naccy gọi lớn một tiếng “ Cha “ rồi lao về ôm chầm lấy Ro.

Ro xoa xoa đầu Naccy, rồi nói.

“ Trở về là tốt rồi, ngoan đi vào thôi nào.”

Ro dẫn Naccy đi vào trong nhà, ánh mắt chỉ khẽ liếc qua hắn không nói một lời. Trần Quốc Hưng bĩu môi trong lòng chửi lão già Ro khốn kiếp, ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn.

Bowm quay qua nói với hắn.

“ Xin mời Cô Cậu vào nghỉ ngơi.”

Hắn gật đầu, kéo theo Hằng đi vào trong nhà, hắn với Hằng được người hầu bố trí tắm rửa ở một nơi khác nhau.

Nằm trong bồn nước nóng, hắn thoải mái dựa đầu lên thành bồn tắm mà tận hưởng sự thoải mái, hai mắt lim dim suy tư.

Hắn phải tìm cái tên chết tiệt Huyết Ma Thần để báo thù, xém chút nữa thì hắn bị nổ thành một đống thịt nát bét, thù sinh tử mà không báo hắn thề không làm người, bất quá trước mắt thực lực hắn còn chưa khôi phục lại đỉnh phong, chờ khi khôi phục hoàn toàn hắn sẽ tính sau, trong thời gian đó hắn nói với lão cha Naccy tìm kiếm người mà hắn đã thấy trong điện thoại của tên sát thủ trên tàu.

Tên Huyết Ma Thần tự cao tự đại cho rằng là hắn sẽ bị nổ tan xác mới lộ mặt thật, lần này thì chết mẹ với hắn, tìm được hắn không thông chết tên Huyết Ma Thần thì lại quá có lỗi với bản thân, lắc lắc cái vòng tay ở cổ tay trái, hắn nhếch miệng. Tiện thể cũng phải cảm ơn một lời với Huyết Ma Thần vì vụ nổ mà hắn may mắn đạt được không gian trữ vật cùng một kiện linh khí trung phẩm, cộng thêm cả mấy rương châu báu cùng một lô rượu hảo hạng trên tàu ma.

Tắm rửa xong hai chiếc điện thoại được người đem đến phòng, hắn và Hằng đều bấm số gọi về nhà, dù sao cũng mất tăm hơi gần một tuần ở nhà họ cũng lo.

Cả hai cùng nói dối đi du lịch ở một vùng không có sóng điện thoại cho gia đình, nếu mà nói thật lần này mà về khéo không ra nổi khỏi cửa.

Nói dối nửa tiếng đồng hồ hai phụ huynh mới yên tâm, hắn và Hằng nhìn nhau cười.

“ Tại anh mà em phải nói dối mẹ.”

Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm cười xấu xa nhìn Hằng nói.

“ Em phải nói dối mẹ một lần nữa rồi!”

Hằng ngẩn ra tỏ vẻ không hiểu, hắn từ từ tiến lại phía Hằng lộ một nụ cười nham hiểm nói.

“ Thì em bị anh ăn thịt rồi chứ sao!”

Hằng đỏ mặt lui lại phía sau, còn tính nói gì đó thì hắn đã chặn lại bằng miệng của mình.

Khi hắn buông ra, Hằng thở hổn hển nói gấp.

“ Anh là tên khốn kiếp, ở đây có người…”

Hắn bế Hằng lên đi về phía chiếc giường êm ái, đặt Hằng nằm lên giường, hắn nằm đè lên. Hai khuôn mặt dí sát vào nhau, hắn từ từ cúi xuống nói vào nhỏ vào tai Hằng.

“ Em yên tâm, em có la dát cả cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu.”

Cắn lên vành tai của Hằng một cái nhẹ, Hằng ưỡn người lên kêu lên một tiếng kiều mị, máu trong người hắn như bị thiêu đốt, hai bàn tay không chịu yên phận từ từ xoa nắn khắp người Hằng.

Tiếng thở hổn hển cùng những tiếng kêu rên đến sáng mới dừng lại, ôm Hằng đã nhũn ra vào trong lòng, hắn hôn lên chán Hằng rồi nói.

“ Ngủ đi vợ.”

Đến chiều tối hắn cùng Hằng mới dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài kiếm cái gì bỏ vào bụng, vận động nhiều khiến cả hai đều đói meo cái bụng.

Nói với một người hầu, hắn cùng Hằng được dẫn xuống bếp, trên bàn thức ăn đã được chuẩn bị những món ăn còn đang bốc khói, hắn chẳng cần đợi ai phải mời, mà đặt mông ngồi xuống bắt đầu đánh chén.

Qua gần một tuần chỉ ăn cá với cá, hắn thật sự đã hơi ngán, vì vậy khi trở về hắn ăn như sói đói mấy món ăn đặc trưng trên đất liền.

Đánh chén xong một bàn thức ăn hắn mới xoa xoa bụng, miệng thì được Hằng bón cho mấy miếng táo tráng miệng. Còn đang ăn táo nhồm nhàm, Naccy từ đâu mò ra.

“ Chào hai người.”

Hắn gật đầu xem như chào lại, hai cô gái lại bắt đầu trò chuyện, hắn mặc kệ trong đầu lẩm bẩm tính toán, một lúc sau thì nói với Naccy.

“ Sáng mai anh về Việt Nam.”

Naccy còn đang vui vẻ trò chuyện với Hằng nghe vậy liền ỉu dìu nói.

“ Anh không ở lại với em thêm mấy ngày!”

Hắn lắc lắc đầu, gãi gãi mũi nói tiếp.

“ Về còn đi học.”

Naccy gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ, hắn vỗ đầu một cái nói.

“ À mà cha em đâu rồi anh có chuyện tìm ông ta.”

Naccy chỉ chỉ lên tầng nói.

“ Trên phòng sách ấy”

Hắn gật đầu, đứng dậy đi lên trên tầng, Naccy và Hằng thì đi lên phòng của Naccy làm cái gì đó.

Đi đến cửa phòng sách, Bowm đứng ở ngoài thấy hắn liền mở cửa nói.

“ Ngài Ro đang chờ cậu.”

Hắn gật gù đi vào, Ro đang ngồi ở một cái ghế đang đọc một quyển sách, thấy Trần Quốc Hưng đi vào liền bỏ quyển sách sang một bên nói.

“ Ngồi đi.”

Hắn cười nhạt ngồi xuống, tiện tay rót luôn cho mình một chén nước trà trong cái ấm được đặt ở trên bàn, cầm chén nước trà đưa lên mũi ngửi ngửi, ngửi cho oai một tí chứ hắn có nhận ra là loại trà nào đâu, uống một hơi hết cả chén nước trà.

Xoa xoa cổ cho ấm giọng rồi hắn nói toạc luôn.



“ Ông dốt cuộc đắc tội gì với Huyết Khô Lâu vậy?”

Ro cầm lấy một chén trà đưa lên miệng từ từ thưởng thức, hắn bĩu bĩu môi nhìn bộ dáng thưởng thức trà của lão già Ro mà ngứa mắt.

“ Ném mấy thùng hàng xuống biển mà thôi.”

Hắn tặc lưỡi liền hiểu, lão già Ro chắc chắn đem mấy tấn ma tuý của người ta đổ xuống biển, bảo sao không bị Huyết Khô Lâu ghi thù, đổ mấy tỉ đô của người ta xuống biển đâu phải ai cũng có gan làm.

Biết được sơ sơ, hắn liền không nhiều lời đặt một cái usb lên bàn nói.

“ Trong này là khuôn mặt thật của Huyết Ma Thần, người đứng đầu của Huyết Khô Lâu, một trong thập đại sát thủ thế giới.”

Ro vẻ mặt hiện lên kinh nghi nhìn Trần Quốc Hưng, hắn nhún vai nói tiếp.

“ Ông chỉ cần điều tra thân phận ở ánh sáng, khi điều tra rõ ràng thì gửi thông tin cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đi xử lý.”

Ro im lặng không nói gì chỉ thưởng thức chén trà trên tay, hắn cũng chẳng muốn nói gì thêm liền đứng dậy đi ra cửa.

“ À mà đừng có ngu dốt sai cái gã ở góc phòng đi tìm Huyết Ma Thần, còn kém xa mới đặt chân vào cường giả top đầu giới siêu phàm.”

“ Rầm “ cánh cửa đóng lại, Ro buông chén ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị. Ở góc phòng một người thanh niên độ tầm 30 tuổi đột nhiên xuất hiện, trên môi nở một nụ cười tươi nói.

“ Này chú Ro, con rể chú thật thú vị.”

Ro đang suy nghĩ thì đột nhiên quay qua nhìn người thanh niên nói.

“ Con rể ta!”

Người thanh niên cười vui vẻ khi thấy biển hiện đó của Ro, anh ta vắt chân ngồi lên gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói.

“ Thú vị.”

Trần Quốc Hưng đi về phía phòng Naccy trên môi nở một nụ cười nhạt thì thào.

“ Rất thú vị.”

Mở cửa phòng thấy hai cô gái đang nằm trên giường xem phim trên một chiếc ipad, hắn thò đầu nhìn vào, thì tặc lưỡi. Hai cô gái đang xem phim tình cảm Hàn Quốc mà đặc biệt là diễn viên chính trong phim lại cực kì đẹp trai, hắn thò mồm vào nói.

“ Tên đó đâu có đẹp trai bằng anh đâu.”

Naccy và Hằng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hắn trề môi nói.

“ Anh xấu như ma.”

Hắn cảm thấy sít chút nữa thì vỡ tim mà chết, ít nhất nhan sắc của hắn cũng thuộc top 10 người đẹp trai nhất thế giới ấy chứ, vậy mà lại bị hai cô nàng này không xem ra gì.

Thở dài nằm vào một góc giường, tự tụi thân một mình đưa tay ôm lấy cái chân Naccy vào lòng mắt nhắm lại, đau lòng nên hắn quyết định đi ngủ.

Còn đang mơ mộng gặp được thần tượng Tukada học hỏi kinh nghiệm, thì mũi hắn ngưa ngứa. Hắn mở mắt ra nhìn, Naccy cầm lấy mấy sợi tóc chọc chọc vào mũi hắn.

“ Hằng đi đâu rồi?”

Không thấy Hằng đâu hắn liền hỏi, Naccy cười nói.

“ Cô ấy đi về phòng rồi.”

Trần Quốc Hưng nheo mắt về phòng tại sao lại không gọi hắn cơ chứ, hắn vùng dậy nói.

“ Anh về phòng đây.”

Naccy tức giận nhảy lên ôm chặt lấy hắn quát lớn.

“ Không được.”

Cảm nhận được cơ thể mềm mại dính lấy người mình, hắn tự nhiên cười xấu xa hỏi Naccy.

“ Em tính dụ dỗ anh hả!”

Naccy bĩu môi hôn thẳng vào môi hắn, hai người lập tức dính lại với nhau, quần áo trên người bay tung toé khắp phòng, hắn kết ấn đánh ra vào đạo cấm chế sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Trong khi chăm chỉ cày quốc hắn nhận ra một chuyện, đó là tên gọi người châu á và người châu âu xuất hiện từ đâu “ khi mà người châu á họ sướng họ sẽ kêu là á á á…và đối với người châu âu họ kêu là âu âu âu, âu za…âu mai ghớt…” ( Tik tok).

Sáng hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng xuất hiện tại sân bay, trong tay có thêm vài cái túi, hắn và Hằng cả người mặc kín mít từ đầu xuống chân, cải trang cho đỡ bị người khác nhận ra.

Ngồi mười mấy tiếng trên máy bay cuối cùng về tới sân bay Nội Bài, đi ra bên ngoài đã có một chiếc BMW đón hai người bọn hắn.

“ Thiếu gia, tiểu thư.”

Một người lái xe mở cửa xuống xe chào hắn cùng Hằng, hắn gật đầu rồi ba người cho đồ vào cốp xe sau đi chiếc xe lao đi hướng về tỉnh P.

“ Tình hình không có gì bất ổn chứ?”

Hắn hỏi, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu nói.

“ Vẫn hoạt động bình thường.”

Hắn gật đầu, không có chuyện gì là tốt, Hằng quay qua kéo áo hỏi hắn.

“ Nghe anh nói như kiểu một tổng tài bên Trung vậy!”

Hắn bĩu môi nhéo nhéo cái mũi của Hằng nói.

“ Xem phim ít thôi.”



Hằng nhăn mặt nói “ Thấy anh ngầu tính khen anh một chút.”

Hơn 2 tiếng thì xe dừng lại ở cổng nhà hắn, mẹ hắn cùng chị Lan đã ra đón.

“ Hai đứa có mệt không?”

Mẹ hắn cười hỏi, hắn cười tươi vỗ ngực nói.

“ Con mẹ vẫn khoẻ hơn trâu.”

Mẹ hắn đá hắn qua một bên rồi kéo Hằng đi vào trong nhà, hắn bĩu bĩu môi nhìn một màn này càng xác định ngày xưa hắn được nhặt từ bãi rác về nuôi rồi.

“ Gâu Gâu.”

Con Đen quẫn lấy chân hắn mà sủa lên, hắn cúi xuống xoa đầu con đen nói.

“ Nhà có mất cái gì không đấy?”

Con Đen gừ gừ khi bị hắn hỏi như vậy, hắn cười phá lên, xem ra linh trí của con Đen càng ngày càng mở ra, không uổng công hắn chuyền linh lực vào cơ thể con Đen.

Bất quá nếu hoàn toàn mở ra linh trí thì còn phải xem ý trời, xách mấy đồ linh tinh vào trong nhà, sau đó hắn quay ra ngoài đưa cho người lái xe một túi đồ dặn.

“ Đem cho mấy người kia, nói là quà của em.”

Anh lái xe nhận lấy túi đồ gật đầu, rồi chiếc xe BMW phóng đi. Đi ra sau nhà thăm vườn thuốc của hắn, kiểm tra một hồi thấy chúng vẫn phát triển bình thường thì gật đầu, sau đó đem mấy hạt giống tình quả gieo vào một góc, rào chắn kĩ càng rồi mới đi vào nhà.

Hằng lấy cái vòng tay bằng vàng tặng cho mẹ hắn cùng chị Lan, làm hai người vui vẻ nhận lấy. Phụ nữ ai mà chẳng thích mấy thứ lấp lãnh đó, những người nói không thích chỉ là dối lòng, nguyên nhân bởi vì do hoàn cảnh họ không có tiền nên mới gạt bỏ sở thích những vật lấp lánh ra khỏi đầu mà thôi, kiếp trước hắn cũng như vậy, dù là thích tới đâu nhưng không có tiền thì vẫn ngậm ngùi bỏ đi mà thôi.

Sau đó hắn đưa Hằng về nhà, mẹ Hằng đã chờ ở cổng, hai mẹ con ôm nhau cười nói vui vẻ, một lúc sau mẹ Hằng đi quanh quanh người Hằng một vòng, mặt nghiêm lại nhìn qua chỗ hắn, hắn chột dạ trong lòng.

“ Mày làm gì nó rồi hả thằng kia?”

Hắn gãi gãi đầu, cúi gằm mặt xuống đất nói lí nhí.

“ Dạ…dạ…là chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.”

Mẹ Hằng lườm hắn một cái, hừ lạnh nói.

“Con trai mấy cậu chuyện gì chẳng là ngoài ý muốn.”

Trần Quốc Hưng chỉ biết cúi đầu, hắn nói thật mà mẹ Hằng lại không tin cơ chứ. Hằng đỏ mặt kéo tay mẹ nói.

“ Mẹ…”

Mẹ Hằng nhìn Hằng thở dài rồi quay qua hắn nói.

“ Cô mà biết mày làm khổ con Hằng, cô đem mày băm cho cá ăn.”

Hắn vội vâng dạ nói.

“ Mẹ cứ yên tâm con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hằng.”

Sau đó ba người đi vào trong nhà, vừa vào đến trong nhà hắn ngạc nhiên khi thấy hai người đang ngồi ở phòng khách, Hằng lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi ở ghế khẽ mở miệng.

“ Bố.”

Hắn cũng cúi đầu chào.“ Cháu chào chú.”

Bố Hằng gật đầu rồi cười nói.

“ Con gái bố lớn nhanh quá, lại ngồi đây với bố.”

Hằng ngồi xuống gần bố, hắn thì xách mấy đồ linh tinh của Hằng cất lên trên phòng, ánh mắt nhìn tên thanh niên đang ngồi ở phòng khác ánh mắt hiện lên khinh thường, tên đó dám nhìn hắn với ánh mắt của một người bề trên, quả thật là muốn ăn đấm đây mà.

Quay xuống thì thấy bố Hằng chỉ vào tên thanh niên giới thiệu.

“ Đây là Cường, con trai của đối tác của bố.”

Hắn chẳng quan tâm đến bố Hằng giới thiệu Hằng với cái thằng tên Cường cục cứt, mà đi vào trong bếp phụ mẹ Hằng chuẩn bị đồ ăn tối.

Hắn định về nhưng khi thấy bố Hằng mang một tên ất ơ về nhà, hắn quyết định mặt dày ở lại.

“ Để con giúp cho.”

Hắn tranh việc mổ gà của mẹ Hằng, mẹ Hằng thì ném luôn cho hắn làm bởi vì hắn ăn trực ở đây từ nhỏ đến lớn mòn không biết bao nhiêu cái bát ở nhà này rồi.

Vừa vặt lông gà hắn vừa suy nghĩ, bố mẹ Hằng ly hôn từ khi Hằng mới 5 tuổi, vì vậy vì Hằng luôn buồn chuyện gia đình, từ nhỏ hắn đã luôn bên cạnh Hằng mỗi khi cô ấy tâm sự muộn phiền về bố mẹ.

Nhìn bố Hằng hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc đi ra ngoài làm ăn gặp mấy em xinh tươi liền về nhà chán vợ nên mới như vậy, hắn chỉ thở dài, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh hắn không nên xen quá sâu vào chuyện riêng của họ, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.

Một lúc sau thì Hằng đi vào phụ giúp, thằng Cường cục cứt lẽo đẽo bám theo sau ba hoa chích choè, vừa mới vớt con gà mới luộc ra, thằng Cường cục cứt đã lên mặt nói.

“ Em trai có biết chặt gà không? Để anh làm cho.”

Hắn nhếch miệng cười, con nhà nông dân như hắn thì chặt người như mày còn được huống chi con gà. Hắn cầm luôn con dao quay qua nhìn thằng Cường nở một nụ cười, dao trong tay loé lên.

“ Phập “ đặt con dao qua một bên, con gà vốn nguyên vẹn lập tức chia năm xẻ bảy thành từng miếng nhỏ y như trong phim tung của vậy.

Thằng Cường mặt mày tự nhiên tái mét lại, hắn chẳng quan tâm sắp gà lên đĩa, bày một mâm thức ăn ra, bố Hằng xách một can rượu ra nói.

“ 2 đứa uống chứ?”

Vậy là ba người đàn ông vừa ăn vừa uống, bố Hằng hỏi han việc học của hắn, sau đó chỉ thằng Cường nói hắn phải học tập người ta, tuổi còn trẻ đã làm một trưởng phòng của công ty lớn, hắn bĩu bĩu môi gật đầu như bổ củi, thằng Cường với hắn cụng chén liên tục,

Hắn nhếch mép nhìn thằng Cường, dám so uống rượu với hắn có khác nào tự tìm chết.