Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 53: Tinh không thạch




Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hưng biến mất, cô gái trong đội đặc chủng Nga lên tiếng.

“ Hắn quá mạnh, không lẽ hắn là cao thủ cấp 10.”

Anita khẽ lắc đầu rồi nói.

“ Không giống, Long Hoàng vừa đột phá cấp 9, mà tên kia chỉ nhỉnh hơn Long Hoàng, có lẽ là trung giai cấp 9.”

Cô gái nhìn qua chỗ thi thể của bốn người, rồi quay lại nói.

“ Đội trưởng còn Cỏ Ngũ Sắc”

Như bừng tỉnh cả bốn người chạy qua chỗ tảng đá mọc cỏ ngũ sắc, khi đến nơi cả bốn người vẻ mặt đằng sau lớp mặt nạ đều rất khó coi.

Một tên cao gầy lên tiếng.

“ Tranh đấu một hồi, lại để kẻ khác hớt mất tay trên, khốn kiếp.”

Anita chầm tư một hồi rồi phất tay nói.

“ Rút lui, ở đây dễ bị kẻ khác dòm ngó. “

Sau đó cả bốn người nhanh chóng rời đi.

Chỉ một lúc sau đã có vài đội đi qua nơi này, nhìn một màn những con rắn đang cắn xé 4 cái xác, rồi lại nhìn lá cờ in trên bộ quân phục còn sót lại, trong lòng khiếp sợ.

Là đội nào lại có thực lực có thể diệt sạch “ Long Tổ “ của Trung Quốc, tất cả đội đặc chủng của các nước đều sàn sàn như nhau, lần này lại có đội toàn quân bị diệt, trong lòng các đội khác đều nâng cao cảnh giác.

Trần Quốc Hưng tay cầm kiếm vừa đi vừa chém mấy con rắn cản đường, vừa ẩn thân tìm kiếm quanh đảo, trên đảo tồn tại linh thảo, hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này được.

Trần Quốc Hưng vừa cận thẩn di chuyển vừa suy nghĩ, trên người đám lính đặc chủng kia hình như không có thiết bị theo dõi, hay nói cách khác không có thiết bị chuyền hình ảnh về tổng bộ chỉ huy, điều này nói lên chắc chắn trên đảo có thứ gì đó làm nhiễu sóng, vì vậy các thiết bị điện tử không thể hoạt động.

Vừa nghĩ tới đó hắn liền dừng lại nhắm mắt cảm nhận, một lúc sau thì mở mắt miệng lẩm bẩm.

“ Sóng từ trường toả ra từ thiên thạch làm nhiễu thiết bị điện tử, hay thật không biết là loại vật liệu gì lại có sóng dao động kì dị như vậy.”

Tạm thời bỏ qua mọi chuyện qua một bên, hắn di chuyển nhanh hơn trong mảng cây cối không bị thiên thạch phá hủy, trong đám cây cối rắn độc ẩn nấp chỉ còn một ít xem ra đã bị thiên thạch hấp dẫn phần đông, hắn tặc lưỡi dốt cục viên thiên thạch có gì đặc biệt mà đám rắn độc lại bị thu hút như vậy, càng nghĩ hắn càng tò mò.

Thân thể loé lên trong đêm tối, chẳng mấy đã lượn được một nửa hòn đảo, ngồi xổm trên một tảng đá nhô ra, hắn đưa mắt nhìn xung quanh.

Hắn thấy kì lạ lượn nửa hòn đảo hắn không phát hiện ra thêm bất kì một người nào khác, điều này quả thật vô lý chắc chắn không chỉ có một hai đội đặc chủng trên hòn đảo này.

Còn đang trầm tư tai hắn nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra “ Phịch...phịch...phịch..”

Là âm thanh của nòng giảm thanh, hắn tự nhiên rùng mình, thân thể lập tức nhảy mạnh ra xa hơn 5m, chỗ hắn vừa đứng liên tiếp bị đạn bắn mù mịt.

“ Con chuột nhắt, hừ.”

Tránh né những viên đạn, từ những nòng súng, trong lòng Trần Quốc Hưng khó chịu.

Không ngờ đám người kia lại ẩn nấp ở đây mà mai phục con mồi, đen đủi sao hắn lại đi vào nơi này, rồi bị tập kích.

Nếu là kẻ khác không bị thương cũng mất mảng da với bọn ẩn nấp, vừa tránh né vừa đưa mắt quan sát vị trí của kẻ địch.

Xác định được chỗ một bụi cỏ rậm có người ẩn nấp, hắn rút khẩu súng lục vừa lấy của đám Trung Quốc bắn liên tục 6 viên về bên đó.



“ Pằng,pằng,pằng,pằng,pằng,pằng.”

Bất quá trình độ bắn súng của hắn chỉ là kẻ gà mờ, rất nhanh tên ẩn nấp trong bụi cỏ di chuyển vị trí.

Hắn thì lộ vị trí bị ba tên còn lại liên tục nã đạn.

Trần Quốc Hưng vừa tránh vừa chửi thầm.

“ Đệt, lục bẩn đi solo với aka 47, kiểu này không khéo mình bị bắn cho thủng lỗ chỗ.”

Ở chỗ đám người Trung Quốc, mấy khẩu súng có uy lực thì đã hết đạn, có lẽ lúc trước đã cùng đội đặc chủng của Nga giao lưu súng đạn, chắc không phân thắng bại nên cả hai mới nhảy vào solo chân tay.

Đưa tay sờ sờ vào balo, thì chẳng còn một cây kim nào, hắn mới ngẩn ra lúc trước solo với đám đặc chủng Trung Quốc, hắn bắn hết rồi còn đâu.

Bây giờ thì hay rồi, lúc trước bắn cho sướng tay bây giờ một cái cũng không còn, kiểu này chơi sao được, khẩu súng lục trong tay cũng còn có một băng đạn.

Đột nhiên tai hắn bắt được âm thanh rút chốt, hắn hô lên.

“ Á đù thằng chó nào chơi lựu đạn.”

Thân thể lập tức bật mạnh lên cao, hắn biết là một khi lên cao hắn sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn, nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn bị bao vây từ bốn phía, hoả lực của đám kia lại mạnh, hắn không còn cách nào chỉ đành bật lên cao tránh né lựu đạn.

“ Bùm “ lựu đạn phát nổ, thân thể hắn bật lên ôm lấy một thân cây dừa hoang, còn không kịp ổn định hắn đã tụt thẳng xuống dưới đất.

Chỗ hắn vừa ôm lấy lúc này đã thủng vài lỗ đạn, vừa chạm đất hắn đã nằm rạm xuống đất, bò nhanh qua cạnh một hòn đá cách đó 5m.

“ Bùm, bùm.”

Chỗ cây dừa hắn vừa tụt xuống, đã bị lựu đạn oanh tạc, đất đá bay ầm ầm.

Hắn biết động tĩnh lần này quá lớn, rất dễ bị các đội đặc chủng khác để ý, hắn phải chuồn khỏi đây nhanh chóng nếu mà bị bao vây, lúc đó súng cứ nhả đạn, lựu đạn bay khắp nơi, hắn không mất mảng da mới là chuyện lạ.

Nhặt một viên đá nhỏ bắn về một bụi cỏ cách hắn 10m, bụi cỏ vừa động đã bị hàng loạt đạn bắn cho tung toé.

Thấy vậy Trần Quốc Hưng mỉm cười nhặt một món đá nhỏ, tay búng đá ra nhiều hướng.

Đạn bắn vèo vèo trong mảng rừng, hắn từ từ di chuyển.

Lúc trước đám người này ẩn nấp, khí cơ chưa lộ ra hắn không thể biết vụ trí chính xác, nhưng qua một hồi chiến đấu hơi thở đã lộ hắn liền cảm giác được. Một luồng khí tức cường đại nhất, còn 3 luồng còn lại khí tức yếu hơn, hắn liền chọn một người bên phải chỗ hắn ẩn nấp mà ra tay vì người này khí tức yếu nhất trong 3 người.

Hướng súng về tên có khí cơ cường đại đang áp sát lại chỗ hắn gần nhất mà bóp cò. Tiếng giảm thanh từ súng vang lên“Phịch...phịch...phịch.”

Đá nhỏ cũng được Trần Quốc Hưng bắn đi làm nhiễu loạn, thân thể hắn lao nhanh về hướng bên phải, kiếm của Long Hoàng bị hắn chiếm được bị hắn phi thẳng về phía trước.

Mị Ảnh Kinh Thân thuật được hắn vận dụng hết cỡ thân thể vòng qua một bên.

Một tên lính mặc một bộ đồ cỏ trong tay cầm một khẩu súng trường đặc chế, đang di chuyển thì cảm nhận được một luồng khí tức đang lao đến phía mình liên điên cuồng nổ súng về hướng đó.

Bắn hết một băng đạn, tên lính vẫn cảm nhận khí tức cường đại lao đến thì rút bên hông ra một con dao găm sẵn sàng cận chiến.

Khi khí tức kia lao đến còn cách tên lính một đoạn, tên lính thấy một luồng sáng bạc loé lên trong đêm, giật mình tránh né qua một bên.

Thanh kiếm lao sượt qua mặt tên lính, để lại trên mặt nạ một vết xước.

“ Con chuột nhắt.”

Tên lính vừa thở phù một hơi vì tránh được đòn chí mạng, thì giật mình khi nghe được âm thanh, còn chưa kịp phản ứng thì từ cổ đã chuyền tới cảm giác lạnh lẽo sau đó thì, chẳng còn sau đó nào nữa.



Nhìn tên lính đặc chủng bị hắn một dao cắt cổ, lông mày Trần Quốc Hưng khẽ nhíu lại.

Tên lính trước ngực có thêu quốc kì nước Pháp, hắn hừ lạnh tặng cho tên lĩnh đã chết một đám khí hoả, lửa cháy bùng lên trong bóng tối sáng cả một khoảng.

Nhảy nhót vài cái hắn đã ở trên một ngọn cây dừa đưa mắt quan sát một hồi, bán kính hòn đảo 3km chỉ cần hắn quét mắt một cái đã thu cả hòn đảo lại.

Những bóng người di chuyển trong đêm nhanh thoăn thoắt, hắn đếm sơ sơ cũng hơn mười người, hắn dám chắc còn nhiều kẻ ẩn nấp chờ mục tiêu tiến vào phạm vi rồi tấn công.

Bây giờ lũ rắn bị thiên thạch hấp dẫn, bu xung quang thiên thạch, đám người kia cũng chưa có biện pháp tiếp cận thiên thạch còn chờ cứu viện tìm biện pháp xua đuổi đám rắn.

Lúc này chính là thời gian các đội đặc chủng tranh đấu, đám người tập chung lại nơi này hắn biết mình không nên ở lại.

Sử lí được một tên lính phá vòng vây, hắn liền chạy về chỗ thiên thạch, còn món nợ lần này hắn tạm ghi lại, tính sổ với đám người kia sau.

Sau khi hắn đi, tiếng súng lại một lần nữa vang lên khắp hòn đảo.

Ngồi trên một ngọn cây dừa hoang, Trần Quốc Hưng quan sát đám rắn bu quanh khối thiên thạch, trong lòng nổi lên ớn lạnh, rắn là loài hắn ghét nhất nhìn thấy chúng hắn chỉ muốn tránh xa lũ bò sát máu lạnh này, có lẽ đây là một nỗi ám ảnh từ kiếp trước để lại.

Móc nốt lá phù ẩn thân trong balo ra, hắn dán lên người, lập tức cả thân thể Trần Quốc Hưng biến mất.

Hắn mượn lực nhảy từ ngọn cây dừa hoang về hướng thiên thạch, sau vài ba lần đạp vào đám rắn làm chúng nát bấy mà mượn lực hắn đã dừng lại cách thiên thạch 1m.

Hắn tính thầm tròng lòng là sẽ dùng khí hoả thiêu đốt đám rắn để chúng tránh xa thiên thạch, nhưng nghĩ lại thấy làm vậy động tĩnh quá lớn những kẻ ẩn nấp gần đây sẽ hành động, lúc đó dây dưa hắn cũng không dám chắc toàn mạng mà mang thiên thạch về.

Nhìn lũ rắn đủ loại hắn phát tởm, vừa dùng chân gạt đám rắn qua một bên, hắn vẽ một vòng tròn trên đất, trích máu trên tay nhỏ xuống.

Hình vẽ trên đất lập loè, một trận đồ đơn giản được hắn dùng máu có chứa linh lực tạo nên.

Trận đồ cấm chế ngăn cản đám rắn không bò vào bên trong khoảng đất chống nhỏ, để hắn tiện làm việc.

Chứ cứ để đám rắn lúc nhúc dưới chân hắn cảm thấy không an toàn, cả người hắn đã được bao bọc một lớp linh lực bảo hộ, mấy con rắn không thể cắn vào nhưng làm như vậy linh lực tiêu hao rất nhiều, thở dài một hơi đưa tay chạm vào viên thiên thạch trước mặt, viên thiên thạch như một tảng đá bình thường trên trái đất không có mấy khác biệt.

Khí cảm trong não hải tuôn ra chuyền vào thiên thạch, 5 phút sau, hắn kích động buông tay. Không ngờ bản thân hắn lại gặp vận may, gặp được tinh không thạch.

Hắn cười hắc hắc miệng lẩm bầm.

“ Lão thiên gia người ưu ái ta quá đó.”

Tinh không thạch là nguyên liệu chủ chốt để luyện ra không gian trữ vật, tuy còn một vài nguyên liệu nữa, vài loại nguyên liệu khác trên trái đất vẫn còn tuy là hiếm thấy, nhưng vẫn có thể tìm được, còn tinh không thạch là một loại đá chỉ có ở trong hư không vũ trụ.

Ở thế giới này chỉ có thể gặp may mới có được, sau một hồi sung sướng hắn bắt đầu vào công việc chính, bên ngoài chỉ là một loại đá cũng được xem như là quý giá ở địa cầu hắn không quan tâm, hắn quan tâm nhất là khối tinh không thạch ẩn chứa ở trong giữa thiên thạch.

Kiếm của Long Hoàng, được hắn chuyền vào linh lực bắt đầu đào khoét, lúc linh lực chuyền vào trong kiếm, hắn phát hiện ra thanh kiếm này từng được tu chân giả sử dụng, bên trong khí tức còn sót lại khá cường đại.

Xem ra lúc trước là tên Long Hoàng dựa vào năng lượng còn sót lại bên trong kiếm dùng để công kích, bảo sao hắn lại có cảm giác tên kia có 2 loại khí tức.

Sau gần một tiếng đào ngáy, hắn mới cười sung sướng, lấy ra một khối đá hình tròn bằng nắm đấm người lớn màu xanh nước biển, Trần Quốc Hưng ngắm nhìn một hồi rồi lấy ra một cái hộp cá hồi loại lớn hắn đã ăn hết để vào bên trong, bên ngoài hộp sắt hắn khắc vài trận pháp phong ấn còn chưa được tính là trận pháp cơ sở, để bảo đảm không bị kẻ khác cảm nhận được khí tức của tinh không thạch.

Sau đó nhét vào balo, khi đã song xuôi hắn tính rời đi thì chợt khựng lại, ở góc gần chỗ thiên thạch có một vết nứt vỡ.

Hắn đá đám rắn qua một bên rồi vung kiếm mà đào, 10 phút sau hắn thấy bên dưới có một lối đi, hắn không dám chắc có phải lối đi hay không, hắn cảm giác như đây là cái lối của động vật chui ra chui vào vậy, bán kính khá lớn phải tầm gần 2m.

Đám rắn ở bên cạnh khi cái lỗ được hắn đào lên thì như có vẻ điên cuồng thi nhau chui xuống, hắn nhăn mắt đưa kiếm quét một vòng quanh cái hố, vẽ lên một trận đồ cấm chế, phun ra một ngụm tinh huyết lên nhằm tăng uy lực của cấm chế.

Đám rắn thi nhau bò lên nhưng dường như bị một tấm kính vô hình cản lại, Trần Quốc Hưng nhảy vào trong cái hố, rồi đào một ít đất lấp qua bịt một đầu hố, sau đó hắn lấy ra một cái đèn pin quân đội mà hắn đã ăn chộm được trên tàu chiến bật lên đi theo lối xuống bên dưới.