Một năm nhanh chóng trôi qua, Trần Quốc Hưng cũng đã dạy hai thằng nhóc đệ tử những thứ cần dạy, hắn cũng nên rời đi. Hôm nay là thành Lãng Nguyệt có một trận mưa tuyết lớn, nhưng không vì thế có thể ngăn cản được một số người, ở đầu thôn mà gia đình Liễu Nhược Nhan sinh sống có một đám người, là hai cha con Liễu Nhược Nhan, gia đình phụ mẫu của Ngọc Hải Đăng và Tiểu Chu, còn có một số người khác đang ra tiễn Trần Quốc Hưng, hai đứa nhóc Ngọc Hải Đăng với Tiểu Chu khóc thút thít nhìn Trần Quốc Hưng.
“Sư tôn bảo trọng, nhất định chúng con sẽ đi tìm người.”
Trần Quốc Hưng đứng ở giữa hư không nhìn đám người rồi khẽ vẫy tay nói.
“Tạm biệt tất cả mọi người, hai tên đồ nhi ngoan, nhớ chăm chỉ tu luyện, tới khi nào rời đi thì tự các ngươi biết không cần ta phải nói, cũng đừng có bắt nạt kẻ khác cũng đừng để ai bắt nạt nhớ chưa? Minh trưởng lão, nhờ ngươi chăm sóc bọn nhóc con này, gặp chuyện không thể giải quyết thì kích phát ngọc bài thân phận, ắt có thể thoát khỏi hiểm nguy, nhưng nên nhớ đó là lệnh bài thân phận, một khi mất đi đồng nghĩa với việc trưởng lão cầm nó coi như đã chết, nhớ lấy.”
Rồi thân thể Trần Quốc Hưng biến mất trong trời tuyết trắng xóa, đám người vẫn đứng đó chưa có rời đi, tất cả đều nhìn vào trong màn mưa tuyết với tâm trạng khác nhau.
Trần Quốc Hưng xé toạc không gian chẳng mấy chốc đã trở về được Đông Thắng Cảnh Phiêu Miêu Tuyết Cung bên trên bầu trời, chuyện này làm Trần Quốc Hưng cũng phải cảm thán về chính bản thân, tuy pháp lực chỉ là Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong, nhưng cái tầm thật sự của hắn hẳn là Độ Kiếp Kỳ, hiểu biết về không thời gian đại đạo đã hơn trước đây rất nhiều, việc di chuyển cũng nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, không gian giống như là một thực thể có hình thái, còn hư không bên trong chính là cái bóng của không gian bên ngoài, ở trong phần không gian đen này không tồn tại bất kỳ yếu tố thực chất hay nguyên tố, sức cản gió...vì thế tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài, cũng phải là từ cường giả Hóa Thần trở lên mới có thể xé rách không gian bên ngoài, cũng như thân thể đủ cường đại mới có thể chịu được không gian đen bên trong, tuy không có bất kì thứ gì ở bên trong không gian đen nhưng phải có thân thể cường đại mới có thể chịu được không gian đen, đây chính là một loại quy tắc của thiên địa, mà đột phá Hóa Thần Kỳ mới có đủ điều kiện.
Còn về phần thời gian Trần Quốc Hưng với kiến thức vật lý ở Đại Cầu hắn cũng ngộ ra nhiều điều, thời gian tồn tại ở trong không gian là khác nhau, giả dụ thời gian ở Địa Cầu khác biệt so với thời gian ở Sao Hỏa, một hành tinh có trọng lực cùng lực hấp dẫn lớn hơn thì thời gian ở trên nó trôi chậm hơn, thời gian ở Địa Cầu sẽ trôi nhanh hơn thời gian ở trong vũ trụ, đây gọi là sự giãn nở của thời gian, thời gian cùng không gian đại đạo nói không ngoa chính là hai đại đạo đứng đầu, muốn thấu hiểu hoàn toàn là chuyện không thể trong một sớm một chiều được, có thể là cả tỷ năm, cũng có thể là không.
Thần thức của Trần Quốc Hưng thả ra tìm kiếm khí tức của đám Nguyên Long, Cơ Như Uyên nhưng trong phạm vi của Phiêu Miêu Tuyết Cung chỉ có khí tức của Huyền Ma, lúc này Huyền Ma đang nằm trong lòng tông chủ Phiêu Miêu Tuyết Cung, Lý Chiêu Hoàng đệ nhất mỹ nhân Đông Thắng Thần Châu, Huyền Ma lúc này đang được Lý Chiêu Hoàng cùng Tuyết Hoa xoa bóp tứ chi, mặt rùa già lúc này hiện lên rõ vẻ hưởng thụ, Huyền Ma tu vi cũng đã khôi phục tới Yêu Vương, tuy nhiên vẫn chưa thể hóa hình thành nhân dạng.
Trần Quốc Hưng xé toạc không gian xuất hiện làm hai người một rùa đều thất kinh.
“Nhân tộc tiểu tử.”
“Tiền bối.”
Huyền Ma đôi mắt co lại nhìn Trần Quốc Hưng, cảm giác tiểu tử này biến mất hơn bốn trăm năm nay xuất hiện đã có khác biệt rất lớn, tuy nhiên Huyền Ma cũng không có nhìn ra khác biệt ở đâu, Trần Quốc Hưng bĩu môi nói.
“Con rùa già nhà ngươi cũng biết hưởng thụ quá nhỉ? Đám Nguyên Long đi đâu rồi?”
“Hai trăm năm trước bọ họ đã rời đi rồi, nói là trở về Nam Châu, còn ta ở lại đây chờ ngươi trở về thì nói với ngươi một tiếng.”
Trần Quốc Hưng hơi cau mày lại, đám Nguyên Long trở về Nam Châu sao? Hi vọng là trên đường trở về không có gặp nguy hiểm, Trần Quốc Hưng nhìn Huyền Ma lông mày hơi cau lại, lời của con rùa già này cũng không nên tin mười phần, hẳn là con rùa này muốn trốn nhưng mà còn bị Trần Quốc Hưng nắm giữ bản mệnh yêu linh của mình, nên trốn cũng không nổi vì thế ở lại Phiêu Miêu Tuyết Cung sung sướng một phen, ăn có người bón, ngủ có người chăm quả nhiên là cuộc sống sung sướng.
“Ta cũng đang mỏi, ngươi cút qua một bên đi, Lý Chiêu Hoàng tông phủ phiền ngươi đấm bóp cho ta một lát, mệt quá.”
Trần Quốc Hưng ném con rùa già Huyền Ma sang một bên, rồi nằm dài ra ghế dựa cười nói với Lý Chiêu Hoàng.
“Chuyện này?”
“Tiểu Hoàng còn không mau đấm bóp cho tiền bối.”
Tuyết Hoa sai bảo Lý Chiêu Hoàng rồi vội chạy đi nhặt Huyền Ma bị Trần Quốc Hưng ném vào trong bụi cây.
“Vậy tiền bối, Chiêu Hoàng bóp vai cho người.”
Lý Chiêu Hoàng cắn môi đỏ rồi cũng dùng bàn tay đẹp như ngọc của mình bóp vai cho Trần Quốc Hưng, hắn thì ngắm mắt hưởng thụ, ngủ lúc nào không hay, đến sáng hôm sau mới tỉnh, Lý Chiêu Hoàng cũng không có rời đi vẫn đứng ở bên cạnh, thấy Trần Quốc Hưng tỉnh dậy liền nói.
“Tiền bối.”
“À ờ, làm phiền Lý tông chủ, à mà không biết tông chủ có người trong lòng hay chưa?”
Lý Chiêu Hoàng nghe xong lại nhìn điệu bộ của Trần Quốc Hưng lông mày hơi nhíu lại, sau đó nói.
“Tiền bối ta không có định tìm trượng phu.”
“Ồ như vậy sao? Ta còn đang tính giới thiệu đệ tử của mình cho Lý tông chủ, như vậy thì thôi.”
Lý Chiêu Hoàng mới đầu còn tưởng Trần Quốc Hưng có ý với mình, nghe đến muốn giới thiệu đệ tử cho nàng Lý Chiêu Hoàng tí nữa ngất xỉu, nàng cười cười hỏi.
“Đệ tử tiền bối không biết đã bao nhiêu tuổi?”
“À một đứa thì chín tuổi, còn một đứa thì tám.”
Lý Chiêu Hoàng nghe xong tí nữa thì lăn quay ra đất, nàng còn tính nói nếu là sư phụ của hai thằng nhóc đó thì nàng còn có thể xem xét, nhưng thấy thái độ cùng ánh mắt chẳng mấy hứng thú của Trần Quốc Hưng nhìn nàng khiến cho đệ nhất mỹ nữ Đông Thắng Thần Châu trong lòng như bị chà đạp vậy, Lý Chiêu Hoàng còn nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.
“Thôi ta nói đùa đấy, vào việc chính luôn đây, phiền Lý tông chủ viết thiệp mời tới tất cả thế lực cường đại của Đông Thắng Thần Châu, nửa năm sau tập chung tại Phiêu Miêu Tuyết Cung, ta có chuyện muốn thương lượng, à quên trong thiếp mời thì nhớ ghi mời mấy kẻ trận sư cùng phù sư tới đây, ghi bên trong có trận pháp thượng cổ cùng phù văn cổ gì gì đó để cái đám ấy tới đây, ừ nhớ mang tới thiếp mời cho ta kí tên, hừ hừ kẻ nào không tới ta vác đao tới tận cửa đón, Lý tông chủ hẳn là hiểu ý ta.”
Lý Chiêu Hoàng nghe xong thì lông mày nhíu chặt, một lúc sau mới hé miệng nói.
“Tiền bối muốn làm gì?”
“Phi thăng sự tình, cùng thiết lập một cái trận pháp truyền tống xuyên đại lục, nối liền Đông Thắng Thần Châu với Nam Châu, cũng có thể là nối với những châu khác.”
Lý Chiêu Hoàng cũng biết tới sự tình Ngũ Châu qua lời kể của Huyền Ma, nghe tới chuyện Trần Quốc Hưng muốn làm cũng khiếp sợ, bên trong còn có một chút kích động, sau đó liền nói.
“Tiền bối ta sẽ đi làm ngay.”
“Ừ đi đi.”
Trần Quốc Hưng tìm con rùa Huyền Ma nói chuyện một chút, dù sao chuyện này cũng phải bàn bạc lại, ý tưởng của Trần Quốc Hưng cũng không làm Huyền Ma khiếp sợ gì.
“Muốn làm cũng không dễ.”
“Không dễ thì ta mới làm, còn dễ quá thì ta để kẻ khác làm, hiểu chưa?”
"Núi La Sơn, mười năm có một đêm trăng tỏ.
Biển Vô Lượng, trăm năm có một đợt thủy triều.
Sương mù Thương Mang, ngàn năm có một lần lui tán
Mà ta chờ đợi mấy vạn năm, chỉ để được hướng về quân nở một nụ cười!"
Võ lộ thênh thang không bờ bến, quay đầu chợt hiện bóng hồng nhan.