Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 426: 426: Thu Nha Hoàn





Trần Quốc Hưng khí tức phô thiên cái địa phát ra đè cho tất cả đám người kia nằm bẹp xuống đất, thậm chí còn lún vào trong đất, tất cả đám người đều kinh hãi, lão già của Vô Nguyên Tông lúc này tâm như chết lặng, khí tức này quá kinh khủng, kinh khủng đến mức mà lão chưa bao giờ cảm nhận được, cường giả bậc này ít nhất cũng phải là Luyện Hư Kỳ cũng nên, trong lòng lão già của Vô Nguyên Tông lạnh toát thầm chửi mắng mười tám đời tổ tiên Minh gia, kéo lão đụng phải cường giả bậc này, cứ ngỡ mọi chuyện dễ giải quyết, ai ngờ đụng tới thiết bản đau tới mức chỉ sợ chẳng còn cái mạng.
Cả người Minh gia lúc này từ trên xuống dưới lúc này đã như chết lặng, chỉ khí tức bộc phát ra khiến cho cường giả tới từ Vô Nguyên Tông cao cao tại thượng còn không chống đỡ nổi, không cần nghĩ nhiều hôm nay chính là ngày tàn của Minh gia thành Lãng Nguyệt.
“Nhớ lời ta chứ, cởi hết đồ ra rồi trần chuồng có thể rời đi, đừng để ta nói thêm một lần nữa, không ngươi chẳng có cơ hội mà nghe nữa đâu, à mà cũng đừng nên thù hận ta, nhỡ đâu ta sợ quá ta diệt cả nhà ngươi cho đỡ sợ đấy.”
Trần Quốc Hưng thu lại khí tức của bản thân, rồi vừa đấm vừa xoa lão già của Vô Nguyên Tông.
“Đa tạ tiền bối tha mạng.”
Lão già nhanh chóng cởi s@ch y phục để lộ ra một cơ thể như của thanh niên mười tám khiến Trần Quốc Hưng cũng phải gật gù, rồi để cả nhẫn trữ vật trên đất chắp tay với Trần Quốc Hưng một lần nữa rồi hóa thành độn quang bay đi nhanh chóng biến mất ở chân trời, thiếu niên anh tuấn vẻ mặt cũng tái nhợt thấy Trần Quốc Hưng nhìn tới sợ quá mà quỳ xuống.
“Tiền bối xin tha mạng.”
“Ta có nói giết ngươi đâu, ngươi nghe rồi đấy cởi hết đồ ra rồi biến đi, nếu mang chút tâm tư nào làm ta sợ hãi ta diệt cả nhà ngươi đấy, nhanh lên một chút.”
Thiếu niên vội vàng cởi hết đồ rồi cũng chắp tay hành lễ vội chạy đi, vì cơ bản chẳng có phi kiếm hay bất cứ thứ gì để bay, vì thế chỉ có thể chạy trên đất.


Ba tu chân giả tới chỉ còn lại một người cùng một đám người Minh gia, cũng có tu chân giả Luyện Khí Kỳ, bất quá với ánh mắt của Trần Quốc Hưng bây giờ dĩ nhiên không lọt nổi vào trong mắt.
“Còn ngươi hẳn là tiểu thư gì gì đó của Minh gia đúng không? Vậy là đệ đệ ngươi đắc tội với đệ tử của ta rồi lại ra tay muốn lấy mạng của nó, nếu ta không cường đại chắc người chết chính là chúng ta rồi, cũng chỉ là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, hiện tại ta mới chính là kẻ mạnh, còn ngươi là kẻ yếu, vì thế liệu liệu mà làm ta có thể tha mạng cho toàn bộ Minh gia các ngươi.”
Minh Thư Tuyệt vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, ngay cả sự phụ cùng người nói yêu thương với nàng dưới nguy hiểm tính mạng đều bỏ chạy không nhìn nàng lấy một cái, trong lòng Minh Thư Tuyệt tràn ngập bi thương.
“Tiền bối ta nguyện dâng hết tài sản của Minh gia, bản thân nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối, xin tiền bối tha mạng cho trên dưới một trăm mạng già trẻ của Minh gia.”
Trần Quốc Hưng đứng dậy đi tới chỗ Minh Thư Tuyệt đang quỳ trên đất, cúi xuống ngồi xổm một tay nâng cằm Minh Thư Tuyệt lên cười nhàn nhạt.
“Một mạng đổi lấy hơn trăm tính mạng cơ à? Mạng ngươi cũng có vẻ không đáng trong mắt ta.”
Minh Thư Tuyệt vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng, thở dài một cái, cũng vì phụ mẫu nuông chiều đệ đệ mới khiến ra nông nỗi này, nàng ở trên con đường tu luyện cũng là người nổi bật trong đám đệ tử của Vô Nguyên Tông, nhưng chỉ vì đệ đệ đắc tội người ta lại gặp phải cường giả, phụ mẫu viết thư nhiều lần cầu cứu Minh Thư Tuyệt mới khiến nàng nhờ vả sư huynh cùng sư phụ ra mặt, ai mà ngờ được kết quả là bản thân nàng mất hết tất cả.
“Nhưng thôi cũng được rồi, ngươi đi theo ta làm một nha đầu hầu hạ cũng được, còn về phần Minh gia tài sản thì mang hết tới đây đền bù tổn thất cho Liễu Nhược Nhan đi, nhà của nàng bị các ngươi hủy hết rồi, cứ như thế đi, còn Minh gia ở lại thành Lãng Nguyệt hay rời đi cũng được, ta chẳng quan tâm, nhưng mà bớt bớt lại một chút, ta sợ bị con cháu Minh gia bắt nạt một lần nữa lắm.”
Minh Thư Tuyệt cùng người Minh gia nghe xong thì âm thầm thở phào một tiếng, Minh Thư Tuyệt dập đầu với Trần Quốc Hưng.
“Đa tạ tiền bối.”

“Thôi khỏi, ngươi không cần phải diễn trò với ta, đang muốn cắn chết ta rồi còn làm màu mè, các ngươi làm gì thì làm đi, còn ngươi thì từ ngày mai tới đây, làm một nha hoàn làm việc vặt cho ta.”
“Vâng tiền bối.”
Sau khi đám của nợ Minh gia rời đi, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, tính toán bố trí một thời gian nữa hắn cũng nên trở về thôi, từ lúc rời Nam Châu tới nay cũng đã hơn bốn trăm năm có lẻ rồi, thời gian trôi nhanh thật, đến Trần Quốc Hưng cũng không có ngờ lâu như vậy.
“Này còn không đi tập luyện, ba đứa các ngươi muốn ăn đòn à!”
“Vâng sư tôn.”
“Vâng tiền bối.”
Ba đứa một lớn hai nhỏ vội chạy đi luyện tập, ở lại là bị Trần Quốc Hưng đánh đập không thương tiếc đâu, chẳng ai có thể cứu được.
“Tiền bối.”
Buổi tối Minh Thư Tuyệt đã tới, Trần Quốc Hưng gật đầu một cái rồi ném cho Minh Thư Tuyệt một con hải thú Chương Ngư, đây là thực phẩm dự trữ của Trần Quốc Hưng.
“Nấu cho ta xem, không biết nấu thì ta để ở dưới bếp một cuốn sách dạy nấu ăn đấy.”

“Vâng tiền bối.”
Minh Thư Tuyệt hai tay run rẩy nhìn con Chương Ngư mà Trần Quốc Hưng đưa cho nàng, dù đã chết không biết bao lâu nhưng khí tức vẫn còn phát ra khiến cho Minh Thư Tuyệt đoán trừng phải là một con Chương Ngư yêu vương.

Sau đó Minh Thư Tuyệt vội vàng đem con Chương Ngư xuống bếp, căn nhà hiện tại chính là một ăn biệt thự mà Trần Quốc Hưng mang từ Địa Cầu đi, nhà của Liễu Nhược Nhan bị phá rồi nên Trần Quốc Hưng lấy ra biệt thự của hắn ra ở, cũng không thể nằm lăn ở bên ngoài hít khí trời được, hắn không thích cho lắm.
Đến khi dọn thức ăn lên chỉ có bốn người, Liễu Nhược Nhan cùng phụ thân, Trần Quốc Hưng ba người nay có thêm Minh Thư Tuyệt, còn hai tên đệ tử của Trần Quốc Hưng trở về nhà với phụ mẫu của chúng, dù sao cả hai đứa cũng có phụ mẫu cùng họ hàng hang hốc anh em của mình.

Lúc này cả hai đứa nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu chính là ngôi sao sáng nhất của thành Lãng Nguyệt, là niềm tự hào của gia đình, được đích thân cao nhân cường đại tu sĩ nhận làm đệ tử mang theo không biết bao nhiêu vinh quang.
“Này ngồi xuống ăn đi.”
“Tiền bối ta không ăn.”
Tuy là rất muốn nếm thử thịt Chương Ngư yêu vương nhưng Minh Thư Tuyệt biết bản thân mình lúc này là một người hầu, không có tư cách ăn hoặc ngồi cùng vị cường giả tuyệt thế này.

Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt, hắn thật sự chẳng có để ý mấy cái lễ nghĩa vớ va vớ vân kiểu xã hội cổ đại này, dù là tu chân giới cũng vẫn là mang theo phong cách cổ đại lễ nghĩa lằng nhằng, mà hắn thì chẳng cần quan tâm.

“Coi lời ta không ra gì sao? Không những ngồi xuống ăn, mà còn phải ăn nhiệt tình nếu không thì liệu.”
Minh Thư Tuyệt thấy ánh mắt của Trần Quốc Hưng vội cuống quýt ngồi xuống, Trần Quốc Hưng gắp cho Minh Thư Tuyệt một miếng thịt Chương Ngư nói.
“Cứ tự nhiên, phải có sức mới có thể làm được việc, dù ngươi là Kim Đan Kỳ nhưng mà không ăn chẳng thể làm nổi việc mà ta giao đâu.”
Phụ thân của Liễu Nhược Nhan cũng gắp cho Minh Thư Tuyệt một miếng, cười vui vẻ nói.
“Ăn đi, không cần phải ngại, cứ tự nhiên như người nhà.”
Minh Thư Tuyệt chỉ biết gật đầu vâng dạ, rồi cuối cùng ở dưới hai cặp mắt nhìn tới cũng phải ăn một miếng thịt Chương Ngư, sau đó cả người Minh Thư Tuyệt trấn động, một luồng linh khí thiên địa từ bụng lan đi khắp cơ thể khiến nàng thoải máo toàn thân, quả nhiên là thịt yêu vương có khác, ẩn chứa linh khí thiên địa rất nhiều, lại nhìn qua hai cha con Liễu Nhược Nhan liếc mắt nhìn ra hai người không hề có tu vi cao thâm gì, một ngươi chỉ là phàm nhân còn một người chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng ba, vậy mà có thể ăn thịt yêu vương một cách thoải mái không sợ bị linh khí làm cho nổ tung cơ thể, Minh Thư Tuyệt đoán chính là vị tiền bối này dở thủ đoạn nào đó khiến hai người không sợ bị linh khí thiên địa làm cho nổ tung cơ thể.
Ăn xong thì Minh Thư Tuyệt làm việc của một nha hoàn đúng nghĩa, là dọn dép mang bát đũa đi rửa, chuyện này khiến cho Minh Thư Tuyệt cảm thán không thôi, nàng cảm thấy làm một nha hoàn có vẻ còn tốt hơn khi làm đệ tử của Vô Nguyên Tông.
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều.

Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc..