Vậy là vui chơi ở Phi Tuyết Thành một chút, rồi cả đám người dưới sự chỉ dẫn của Huyền Ma liền hướng tới Đông Thắng Cảnh, Đông Thắng Thần Châu phải rộng gấp đôi so với Nam Châu, đám Trần Quốc Hưng phải mất mất tháng thời gian bay hết tốc lực mới tới được Đông Thắng Cảnh, Trần Quốc Hưng tới đây là muốn nhìn xem có cường giả bậc nào, hay cũng giống như Nam Châu đều không thể phi thăng, cũng như bị diệt kiếp dòm ngó.
Đông Thắng Cảnh là khu nội vực của Đông Thắng Thần Châu, nơi này cũng vẫn có tuyết rơi, linh khí thiên địa đặc biệt nồng đầm so với bên ngoài không biết bao nhiêu lần, Trần Quốc Hưng đáp xuống một khu rừng, nơi này có những cây cổ tùng lớn, hình dạng có chút tương tự như cây thông ở địa cầu, Trần Quốc Hưng quan sát đằng trước, có một nhóm mười mấy đứa trẻ đang quây lấy một người, mấy đứa trẻ này đang bao vậy trêu chọc bắt nạt một đứa trẻ khác.
Đứa trẻ bị bắt nạt là một đứa người gầy yếu hơn so với những kẻ khác, một đứa trẻ lớn nhất trong đám người cười lạnh, thanh gỗ trong tay vung lên đập thẳng vào đầu đứa trẻ gầy yếu.
“Minh Lượng, tên phế vật nhà ngươi, dám trợn mắt nhìn ta, lại dám cùng Mộng Nhi trò chuyện, ta hôm nay đánh chết ngươi.”
Thấy đứa trẻ đầu tiên đánh, những người khác cũng nhao nhao lao vào không dùng chân thì dùng tay đánh, đứa trẻ gầy ốm nằm trên mặt tuyết ôm đầu co ro, chỉ một lúc sau máu tươi đã vương trên mặt đất, đứa trẻ bị đánh cho tới mức trên đầu đã rách toạc ra một vết lớn, nhưng hiển nhiên không hề có một tiếng kêu r3n từ trong miệng đứa trẻ phát ra.
Huyền Ma bò trên vai Tiểu Yêu nhìn một màn này cười lạnh nói.
“Năm đó tên tiểu tử Nhậm Thiên Nam cũng là như vậy, bị một đám khác bắt nạn cho đến khi nỗi uất hận kìm nén quá lâu liền bộc phát.”
Trần Quốc Hưng nghe tới đây chen vào một câu.
“Đừng nói với ta là giết sạch đám bắt nạt đó, ta nghĩ không có sức làm chuyện đó, nếu thật sự có bản lĩnh thì đã không bị bắt nạt.”
Huyền Ma nhìn Trần Quốc Hưng một cái rồi cười dài.
“Đúng, hắn chính là đi tự sát.”
Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, chuyện này nghe có chút vô lý thì phải, nếu là Trần Quốc Hưng rơi vào trong trường hợp đó thì hắn chỉ chọn lựa nhẫn nhục, cố gắng hơn gấp nhiều lần chờ một ngày lớn mạnh đem đám kia đá nát đít, cũng không có dại mà đi tự sát, nếu mà đã xác định chết thì phải cho cái đám bắt nạn kia một bài học mới đúng.
Huyền Ma cười một tiếng thoải mái.
“Chính lúc hắn nhảy xuống một vực sâu tự sát lại gặp ta, từ đó mới có thần kiếm Nhậm Thiên Nam sau này.”
Cái đầu Trần Quốc Hưng trong chốc lát vẫn chưa kịp nảy số, cái này nó có vẻ hơi sai sai rồi, hắn không nhịn được tò mò mà nói.
“Cái này không phải con rùa già nhà ngươi đụng vào nữ tử của Nhậm Thiên Nam, vì thế hai người các ngươi mới trở mặt đó chứ?”
Huyền Ma mặt rùa già cứng đờ trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng.
“Làm sao ngươi biết?”
Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, chửi mười tám đời tổ tông của con rùa già chết tiệt này, quả nhiên là một con rùa bố láo.
“Nữ tử của Nhậm Thiên Nam lén lút tư tình với người khác bị ta phát hiện, ta tiện tay làm thịt cả hai kẻ kia, từ đó tên Nhậm Thiên Nam cùng ta chở mặt.”
Trần Quốc Hưng ngu người một lần nữa, chuyện này đúng là bẻ lái một cách không thể lường trước, hắn cứ tưởng con rùa già này cắm sừng Nhậm Thiên Nam, ai ngờ lại là kẻ khác, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, một đời thần kiếm Nhậm Thiên Nam không ngờ lại có cố chuyện đau lòng như vậy, bản lĩnh của một cường giả chắc chắn không thể không có, vậy mà nữ tử kia lại không biết quý trọng lại tư tình với một người khác, Trần Quốc Hưng cũng rất khâm phục bản lĩnh của kẻ có thể dụ dỗ được nữ tử của Nhậm Thiên Nam, chưa nói tới chuyện luân thường đạo đức, bản lĩnh dụ gái của cái tên kia phải phong thần rồi, lòng người chính là như vậy, có những chuyện biết là sai trái nhưng vẫn không hiểu sao vẫn bị cám dỗ, chẳng thể thoát ra nổi, chẳng ai dám nói có thể kiểm soát được hoàn toàn bản thân cả, cớ ngỡ thân thể tâm tình là của mình, nhưng đôi khi lại có vẻ như không phải.
Sau khi đánh chán chê cả đám liền bỏ đi để lại đứa trẻ gầy gò với những vết máu loang lổ trên đất, đứa trẻ run rẩy một lát rồi mới đứng dậy, ánh mắt nhìn theo hướng những đứa trẻ khác đầy thù hận.
“Chỉ nhìn như vậy không có ích đâu, cố gắng mới là thứ giúp ngươi siêu việt hơn.”
Trần Quốc Hưng xuất hiện, đứa trẻ khẽ giật mình quay lại nhìn đám Trần Quốc Hưng, rồi ấp a ấp úng hành lễ.
“Các vị...!tiền...!bối.”
Trần Quốc Hưng chỉ nhìn không có đáp lời, cứ như vậy một lúc lâu mới nói.
“Vì sao ngươi lại bị bắt nạt.”
Đứa trẻ hai mắt rơm rớm nước mắt nói.
“Bởi vì ta chỉ có mẫu thuân, vì thế mới bị những người khác khinh thường, bắt nạt.”
Trần Quốc Hưng nhìn ra cảm xúc của đứa trẻ, đó là một chút oán trách, một loại cảm giác tiêu cực về người mẹ, về bản thân, hắn kiếp trước cũng đã không ít lần nghĩ như vậy, tại sao hắn lại không có bố, tại sao hắn lại sinh ra trong một gia đình như vậy, tại sao mẹ hắn lại không giàu có giỏi giang để hắn không phải khổ sở, những sau này hắn bước ra đời với một cái balo hắn mới hiểu, là hắn, là bản thân hắn không cố gắng để thay đổi, mẹ hắn đã hi sinh tất cả vì hắn, chịu bao nỗi buồn tủi để nuôi hắn lớn lên từng ngày, chịu đói chịu bệnh để cho hắn ấm hắn no, nhưng cuối cùng bà chỉ nhận lại là sự oán trách từ đứa con mà mình hi sinh nuôi nấng từng ngày.
Trần Quốc Hưng khẽ nhếch miệng nhìn đứa bé, lạnh nhạt nói.
“Ngươi đang oán trách mẫu thân mình? Ngu ngốc, mẫu thân vì ngươi đã hi sinh bao nhiêu thứ, chịu đựng bao nhiêu nuôi ngươi lớn từng ngày, để nhận lại là sự oán trách của ngươi, như vậy ta nghĩ ngươi không nên sống làm gì nữa, đừng cố đổ lỗi cho người khác vì sự đớn hèn của mình, hừ.”
Đứa trẻ bị Trần Quốc Hưng mắng mỏ, nước mắt trên khuôn mặt gầy gò đã chảy dài, Trần Quốc Hưng túm đầu đứa trẻ lên vả đôm đốm vào mặt nó, gằn lên từng chữ.
“Chính ngươi phải cố gắng, chính là ngươi phải khiến mẫu thân vì ngươi mà ngẩng mặt, hiểu chưa thằng ngu này!!!”
Trần Quốc Hưng có lẽ đã khơi dậy một số kí ức của bản thân, vì thế nên mới như vậy, đứa bé bị vả cho tới mức không cả dám khóc tiếp, chỉ sụt xùi nấc lên vài cái.
Trần Quốc Hưng lúc này cũng như nhận ra bản thân có chút không thể kiềm chế, hắn đã từng như vậy có lẽ mới bị tác động mạnh.
“Đừng cố đổ lỗi cho bất kì ai, nỗ lực cố gắng mới có thể thành công, muốn trở thành kẻ mạnh chính ngươi phải nỗ lực hơn những kẻ khác gấp nhiều lần, nhớ lấy lời ta.”
Rồi Trần Quốc Hưng không thương tiếc quăng đứa trẻ trong tay đi, rồi cả đám lẩn vào hư không quan sát đứa trẻ, Huyền Ma nhìn Trần Quốc Hưng cười lớn.
“Nhận tộc ngươi có chút làm ta thích rồi.”
“Biến đi.”
Trần Quốc Hưng thở dài một hơi, nỗ lực chắc chắn cần có nhưng một chút may mắn mới là thứ quyết định thành công, nhìn đứa trẻ Trần Quốc Hưng quyết định tạo ra một chút may mắn đó, còn chuyện sau này thì phải xem ý chí của đứa trẻ..