Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn, thần thức phóng ra nhưng chỉ trong nháy mắt thần thức của hắn hoàn toàn bị thứ gì đó ăn sạch, Trần Quốc Hưng vội vàng cắt liên hệ với tia thần thức vừa phóng ra, vẻ mặt hơi tái nhợt.
Nguyên Long cũng xuất hiện vẻ mặt cũng chẳng mấy tốt cho lắm, hiển nhiên cũng phóng ra thần thức rồi ăn quả đắng giống hắn.
“ Không biết là thứ gì.
”
Trần Quốc Hưng nhìn về phía trước nheo mắt nói.
“ Đi nhìn một cái thì biết thôi, chứ cứ lênh đênh chẳng có thứ gì hay ho khiến ta chán sắp chết rồi.
”
Hai canh giờ sau cuối cùng Trần Quốc Hưng cũng thấy thứ đằng trước, hắn há hốc cả mồm nhìn một tấm bia đá khổng lồ đằng trước, tấm bia đá khổng lồ màu xám cao đến mức vút vào trong mây, ở dưới chân bia đá là một hòn đảo khổng lồ, Trần Quốc Hưng vui mừng nhưu phát hiện ra một đại lục mới vậy, liền ra lệnh cho con Hải Nhân Ngư bơi qua bên đó, có bài học lần trước Trần Quốc Hưng cùng những người khác cũng không dám phóng ra thần thức thăm dò, tới gần khoảng cách đủ để khai mở Thiên Nhãn, Trần Quốc Hưng mở lên nhìn một cái.
“ Lão thiên già ơi, là một con rùa còn sống.
”
Trần Quốc Hưng không nhịn được mở miệng, ở bên dưới tấm bia đá khổng lồ là một con rùa lớn đến mức Trần Quốc Hưng cũng phải khiếp sợ, đây là con rùa lớn nhất từ trước đến giờ mà hắn nhìn thấy, mấy con yêu thú cũng không đủ tuổi so sánh với con rùa trước mắt.
Đám Cơ Như Uyên cũng há hốc mồm ra nhìn, lừa đen nhìn tấm bia đá khẽ giật mình thốt lên.
“ Bia trấn thiên.
”
Trần Quốc Hưng cùng Nguyên Long đều nhìn qua lừa đen, dù sao đây cũng là con trai của đại thần thú Kỳ Lân, lại được mẹ của nó lén lún để trong huyết mạch thông tin kiến thức, biết nhiều một chút cũng không có gì là lạ, lừa đen trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói.
“ Bia trấn thiên là một dạng bia đá dùng để phong ấn, cái này cũng không phải là dùng để phong ấn thiên địa, chỉ cơ bản là dùng để phong ấn một loài nào đó, trước mắt hẳn là có kẻ dùng bia trấn thiên để phong ấn con rùa trước mắt.
”
Trần Quốc Hưng ồ lên, cái tên bia trấn thiên làm hắn còn tưởng có đại năng nào dùng nó để phong ấn cả thiên địa cơ chứ, thì ra cũng chỉ là phong ấn một con rùa, bất quá con rùa này không biết đã đắc tội với kẻ nào lại khiến cho người ta vận dụng cả loại phong ấn nghe có vẻ rất trâu bò như vậy đem phong ấn.
Đột nhiên mặt biển trấn động, nước biển rung chuyển giữ dội, những cơn sóng lớn cao tới cả nghìn mét xuất hiện, hải thuyền dưới sự bảo vệ của Nguyên Long cũng không có bị nhẫn chìm trong sóng lớn.
Một cái đầu từ dưới nước nhô lên, đôi mắt to như cả cái sân vận động lớn vậy, mặt mũi già nua, thập chí hai bên mép còn mọc râu dài trắng như cước, Trần Quốc Hưng hơi giật giật khóe miệng thều thào.
“ Cái này hẳn là một con Huyền Vũ hậu duệ thần thú cũng không chừng.
”
Đối mặt với cái đầu lớn Trần Quốc Hưng cũng hơi run, hắn còn đang ở trong phạm vi của cái đầu, con rùa này mà đớp một cái lớ ngớ hắn bị nó ăn mất, hắn cảm giác con rùa này nhất định không đơn giản.
“ Bảy mươi vạn năm rồi.
”
Con rùa lớn mở miệng, thanh âm vang vọng khiến cho đám người Trần Quốc Hưng như bị âm ba công kích lên vậy, Trần Quốc Hưng thấy con rùa nước mắt rơi lã chã trên gương mặt già nua, trong lòng cũng hiện ra mấy dấu hỏi to tướng, con rùa này bị phong ấn lâu quá đến mức ngu người luôn rồi à.
“ Dốt cuộc ta cũng gặp được thiên mệnh, nhân loại ngươi mau giúp ta phá bỏ bia trấn thiên, ta sẽ giúp ngươi trở thành cường giả mạnh nhất Ngũ Châu, tung hoành thiên hạ, say gối mỹ nhân.
”
Trần Quốc Hưng đen mặt, hắn nheo mắt cảm giác có mùi âm mưu ở đây, nhưng cũng chưa vội vạch trần, vẻ mặt phối hợp theo, mừng rỡ nói.
“ Tiền bối người nói thật sao?”
“ Hử, Huyền Minh Lão Quy ta lại nói dốt một nhân loại nho bé như ngươi sao, ta cũng là kẻ có danh tiếng ở Ngũ Châu này, lại đi lừa một tiểu bối như ngươi.
”
Trần Quốc Hưng đảo mắt nhìn qua Nguyên Long, hai kẻ một người một rồng khẽ nháy mắt, Nguyên Long lên tiếng.
“ Huyền Minh Lão Quy, cái này chúng ta chưa từng nghe nói, Ngũ Châu là nơi nào?”
Con rùa lớn đảo mắt nhìn qua Nguyên Long, đôi mắt hơi nheo lại nói.
“ Long tộc, huyết mạch quá pha tạp, nếu các ngươi giúp ta phá bỏ bia trấn thiên, ta sẽ biến ngươi trở thành một Long tộc cường đại.
”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm Thiên Nhãn mở lên quan sát, bia trấn thiên đè trên lưng con rùa lớn, từ bia trấn thiên có một loại lực lượng tỏa ra phong ấn con rùa lớn, bên trong con rùa lớn Trần Quốc Hưng nhìn thấy được năng lượng màu xanh nhạt như một biển rộng thì cũng phải run trong lòng, con rùa lớn này không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm rồi, nãy hình như nó tự nói đã bảy mươi vạn năm, cái này Trần Quốc Hưng tạm tin tưởng, bởi vì thọ mệnh của Huyền Vũ tộc chính là trâu bò nhất trong đám trâu bò sống lâu rồi, cái này là do thiên địa tọa hóa cho tộc Huyền Vũ thọ mệnh lâu, tuy nhiên được cái này mất cái kia tộc Huyền Vũ khó sinh sản với tốc độ tu luyện chính là chậm nhất trong tất cả các chủng tộc, gần như đúng cuối bảng rồi.
“ Hử, các ngươi là người của châu nào?”
Con rùa lớn hơi sửng sốt một lúc rồi hỏi, Nguyên Long liền đáp.
“ Chúng ta tới từ Nam Châu muốn vượt Đông Hải nhìn một chút bên ngoài.
”
“ À thì ra là Nam Châu, các ngươi không biết còn có bốn châu khác sao?”
Trần Quốc Hưng lúc này cũng chen vào.
“ Cái này thật sự chúng ta không biết, lần này muốn vượt qua Đông Hải ra bên ngoài nhìn một chút, nhưng đã đi được mười mấy năm thời gian cũng chưa thể tìm thấy châu lục khác, vậy Quy tiền bối còn có bốn châu khác nữa sao?”
Con rùa lớn ngước nhìn trời một lúc mới nói.
“ Còn có bốn châu khác, gọi là Bắc Cương Châu, Tây Vực Châu, Đông Thắng Thần Châu, và Trung Thiên Châu, ở chỗ này là vùng biển nối liền giữa Nam Thiên Châu của các ngươi và Đông Thắng Thần Châu.
”
Đám người Cơ Như Uyên lần đầu nghe thấy thông tin lớn như vậy cũng hơi khiếp sợ, riêng Trần Quốc Hưng thì không có mấy bất ngờ, hắn cũng đoán được chắc chắn không chỉ có Nam Châu mà còn những châu lục khác, chỉ là không biết tại sao những thông tin của các châu lục lại không mấy kẻ biết tới.
“ Quy tiền bối, vậy chúng ta còn cách bao lâu nữa mới tới Đông Thắng Thần Châu?”
Con rùa lớn khẽ nhắm mắt rồi mở miệng.
“ Với tốc độ của các ngươi hiện tại thì khoảng một ngàn năm nữa có lẽ là tới được Đông Thắng Thần Châu, ừ nếu các ngươi không quá đen đủi gặp bảo bão biển, hoặc không gian hỗn loạn, nhưng nếu ta giúp các ngươi chỉ mất thời gian nửa năm.
”
Trần Quốc Hưng hơi bĩu môi, nói đi nói lại vẫn là liên quan tới việc nhấn mạnh tầm quan trọng của con rùa già này, hắn tò mò hỏi tiếp.
“ Tiền bối ngươi bị người ta phong ấn?”
Vừa nhắc tới đó vẻ mặt của con rùa trở nên giữ tợn, mặt biến sóng lớn dập dềnh, một lúc sau con rùa mới mang vẻ mặt đau khổ nói.
“ Là tên tiểu tử Nhậm Thiên Nam của Đông Thắng Thần Châu, năm đó ta bại dưới tay hắn nửa chiêu, hắn cũng không có giết nổi ta, liền dùng bia trấn thiên phong ấn ta, muốn bào chết ta nhưng làm sao có thể giết được ta, bảy mươi vạn năm trôi qua ta vẫn sống nhăn răng, chỉ sợ con cháu của hắn đến bây giờ cũng đã chết xanh cỏ hết rồi, hừ hừ.
”
Trần Quốc Hưng nghe xong cũng không có hỏi thêm, xoa cằm mà suy đoán bao nhiêu thành là thật, con rùa này khó giết thì Trần Quốc Hưng cho là thật, còn nguyên nhân mà con rùa này bị người ta phong ấn hắn lại không tin tưởng chỉ là vì so đấu thất bại, hẳn là có nguyên nhân khác, cũng không biết chừng con rùa này làm chuyện thương thiên hại lý mới bị người ta đem đi phong ấn vì cũng chẳng thể giết nổi, bảy mươi vạn năm nghe tới thôi mà Trần Quốc Hưng cũng nghe nó lâu, không biết hắn có sống nổi từng ấy thời gian nữa không, con đường tu luyện không ai nắm chắc bản thân có tồn tại cùng thiên địa được, lớ ngớ biết đâu một ngày hít phải gió độc lăn cu đơ ra chết.
.