Trời bắt đầu nổi mây đen, từng hạt mưa rơi xuống, Trần Quốc Hưng nằm co quắt trong chăn ấm, ánh mắt nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ, bầu trời nổ lên những tiếng sấm chớp đì đùng, hắn rơi vào trầm tư.
Hầu như những đứa trẻ nào cũng trải qua cái cảm giác như vậy, hồn nhiên ngây thơ quận trong chăn ấm ngắm nhìn bầu trời mưa, cái cảm giác đó thật ấm áp, hắn nhớ tới thằng em họ của mình, ở kiếp trước suốt ngày nó lẽo dẽo đi theo hắn thả trâu, trong những chiều mưa phùn mùa đông, hai anh em trong tà áo mưa xé từ những túi cám lợn quấn lên người hì hục dựng lều bằng lá cây, rồi lại hì hục lấy củi nhóm lửa trộm sắn trộm ngô nướng ăn, cái cảm giác đó thật ấm áp vui vẻ, rồi thời gian cũng trôi qua, cái ngày vui vẻ ấy chẳng thể quay lại, tình cảm là một thứ gì đó rất đỗi nhạt nhẽo, rồi anh em cũng chỉ là những câu chào hỏi đơn giản, hoặc uống những chén rượu trong những ngày tết cuối năm, mỗi người một thế giới rồi ai cũng sẽ đổi khác, thời không là một thứ rất thần kì, nó có thể khiến hai người xa lạ gặp nhau, cũng có thể biến hai người thân thiết thành người xa lạ, trên đời này chẳng có gì là vĩnh viễn cả, bất cứ thứ gì cũng chỉ có thể tồn tại một thời gian rồi cũng nhạt dần, nhạt dần rồi biến mất.
“ Ở cuối con đường kia liệu bản thân mình có được thứ gì?”
Trần Quốc Hưng khẽ thở dài, dốt cuộc con người dù là tu sĩ hay người thường cũng đều có những muộn phiền trong cuộc sống, liệu cái gọi là tiêu dao tự tại từ đâu mà ra, liệu có kẻ nào thật sự tiêu dao trong cuộc sống này, Trần Quốc Hưng lấy ra đàn bắt đầu vừa đánh vừa hát.
“ Nửa đời sầu nửa đời âu
Gập ghềnh mưa gió nửa đời người
Chợt nhận ra tuyết rơi
Bên khung cửa sổ
Lệ ta rơi lòng ta đau
Thừa cô đơn quá dư u sầu
Tìm men say chỉ mong
Sẽ yên lòng hơn
Mình tôi lê bước
Lạc vào giấc mơ hão huyền
Mà đâu biết em phũ phàng
Thiên Sơn đất trời
Ngàn bình rượu đựng nào vơi
Tổn thương bấy lâu
Nguyện thân trai một đời
Bóng cô góc trời
Mờ xa gió mưa chẳng màng
Thôi kiếp này chọn một mình
Giọt lệ ta sẽ chẳng rơi một lần
Nửa đời sầu nửa đời âu
Gập ghềnh mưa gió nửa đời người
Chợt nhận ra tuyết rơi
Bên khung cửa sổ
Lệ ta rơi lòng ta đau
Thừa cô đơn quá dư u sầu
Tìm men say chỉ mong
Sẽ yên lòng hơn
Mình tôi lê bước
Lạc vào giấc mơ hão huyền
Mà đâu biết em phũ phàng
Thiên Sơn đất trời
Ngàn bình rượu đựng nào vơi
Tổn thương bấy lâu
Nguyện thân trai một đời
Bóng cô góc trời
Mờ xa gió mưa chẳng màng
Thôi kiếp này chọn một mình
Giọt lệ ta sẽ chẳng rơi một lần
Mình tôi lê bước
Lạc vào giấc mơ hão huyền
Mà đâu biết em phũ phàng
Thiên Sơn đất trời
Ngàn bình rượu đựng nào vơi
Tổn thương bấy lâu
Nguyện thân trai một đời
Bóng cô góc trời
Mờ xa gió mưa chẳng màng
Thôi kiếp này chọn một mình
Giọt lệ ta sẽ chẳng rơi một lần
Trọn cuộc đời một mình thôi
Vẫn bước đi về về đâu.
”
Mưa tạnh nắng lên Trần Quốc Hưng vươn người đứng dậy đi ra bên ngoài, thấy đại thần thú lừa đen đang khóc sụt xịt thì cười cười.
“ Đại thần thú vẫn còn khóc à?”
Lừa đen trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng quay đi không nói một lời, Trần Quốc Hưng cũng không để ý đến con lừa ngốc này, biết được lừa ngốc là con trai của đại thần thú Kỳ Lân, Trần Quốc Hưng cũng khiếp sợ, sợ quá cả hai liền lao vào đánh cho con lừa đen một trận tơi tả, để cái chuyện mà kể với con cháu sau này, bảo các cụ ngày xưa đánh thần thú như con, lúc đó thì các chắt các chút lại trợn mắt mà sùng bái các cụ ngày xưa quá chiến.
“ Hử.
”
Trần Quốc Hưng trợt quay đầu nhìn về đằng trước, hắn vừa cảm giác được phía trước có thứ gì đó, nhưng sau đó lại biến mất một cách quỷ dị, Nguyên Long cũng xuất hiện bên cạnh Trần Quốc Hưng nhìn hắn mà nói.
“ Ngươi cảm nhận được không?”
“ Vừa nãy hình như có thứ gì đó.
”
Trần Quốc Hưng thần thức phóng ra, nhưng không phát hiện ra được thứ gì liền hơi cau mày lại, Nguyên Long cũng gật đầu rồi trâm tư nói.
“ Ngoài chúng ta lúc trước cũng đã có những kẻ muốn vượt ra Đông Hải xem bên ngoài dốt cuộc có những lục địa khác hay không, nhưng kết quả chẳng có một ai có thể quay lại.
”
Trần Quốc Hưng nghe xong rơi vào trầm mặc, cái này chắc là từ thời kì thiên địa biến chuyển mới không thể đi ra ngoài, lúc trước nơi nào còn có cả cường giả Độ Kiếp hắn không tin còn không đi ra được Đông Hải.
“ Trước thời kì thiên địa biến chuyển cũng không có ai đi ra ngoài sao?”
Nguyên Long nghe Trần Quốc Hưng hỏi thì đưa tay gãi gãi sừng.
“ Cái này ta cũng không biết.
”
“ Vậy thì sợ cái gì, chúng ta kiểu gì chả đi được ra bên ngoài, ta đoán còn có những lục địa khác như Nam Châu.
”
Trần Quốc Hưng cười ha ha nói, hắn có cảm giác cứ như nhà nghiên cứu đi tìm ra những vùng đất mới vậy.
“ Tuyết Nhi thẳng phía trước tăng tốc hết công suất.
”
“ Vâng thuyền trưởng.
”
Tuyết Nhi đầu đội mũ hải quân nhân dân dơ tay nhận lệnh rồi cười toe toét tăng tốc độ hải thuyền hết mức, Trần Quốc Hưng lại nhìn Nguyên Long chấp tay sau đít lạnh nhạt nói.
“ Lão Long già ngươi sống cũng đủ rồi, còn sợ chết, cứ đi hãy khám phá thế giới, nhìn cảnh sắc tứ phương sau này có chết cũng chọn chỗ đẹp đẹp mà chết, lúc đó cũng được thế nhân thỉnh thoảng đến thăm mộ ngươi.
”
Chiếc hải thuyền mang theo cờ hiệu băng hải tặc Mũ Rơm tiến vào một vùng biển dậy sóng, Trần Quốc Hưng lập tức cảm nhận được vùng biển này có cấm không, hắn cũng không nhìn ra đây là cấm không trận pháp do có kẻ bố trí hay tự nhiên hình thành, bất quá dù là cái nào thì cũng như nhau, hắn cùng những người khác đều không thể bay, chiếc hải thuyền trong những con sóng lớn dập dờn vẫn tiến về phía trước.
“ Ùm.
”
Đột nhiên phía trước nước biển động mạnh, từ dưới biển một thứ to lớn nhảy khỏi mặt nước, Trần Quốc Hưng há ngoác cả mồm nhìn về thứ phía trước.
“ Mỹ Nhân Ngư?”
Thứ ở đằng trước là một Mỹ Nhân Ngư cứ như trong phim ở Địa Cầu vậy, thân người đuôi cá, bất quá ở phía trên cũng chỉ là một lớp da màu xanh chứ không có giống da thịt nhân loại, cái mặt cũng tương tự nhân loại cũng không phải là xinh đẹp, cũng tàm tạm thôi, nhưng mà bộ răng thì làm Trần Quốc Hưng hơi rén, nó mọc chi chít trong mồm không theo hàng lối nào cả, thân thể thì to lớn, hắn cứ ngỡ là một chiếc máy bay Bambo vậy.
“ Tùm.
”
Nhân Ngư rơi xuống nước tạo thành một đợt sóng lớn cao tới trăm mét, Nguyên Long đứng ở đầu hải thuyền nhìn sóng lớn đánh tới chỉ nhẹ nhàng nâng tay đánh ra một đạo kình khí, lập tức sóng lớn đánh tới hải thuyền bị trẻ sang hai bên.
“ Hải Nhân Ngư, xem ra chúng ta đã tiến ra vùng biển sâu tộc Hải Nhân Ngư sinh sống.
”
Nguyên Long vẻ mặt anh tuấn hơi nhăn lại, Trần Quốc Hưng cũng tò mò, Hải Nhân Ngư cái tên này cũng tàm tạm, còn gọi là Mỹ Nhân Ngư thì không phải, vì hắn đoán con vừa rồi là con đực không phải con cái, hắn cũng chờ mong nhìn xem con cái có giống như trí tưởng tưởng của nhân loại ở Địa Cầu về sự xinh đẹp gắn lên Mỹ Nhân Ngư hay không.
Trần Quốc Hưng lấy đồ nghề ghi ghi chép chép, hắn muốn viết lên một quyển tạm truyện mà hắn gặp được trên đường vượt Đông Hải, hắn đặt tên là Đông Hải Quái Truyện.
.