Không biết vì nguyên nhân gì, khiến cho bản thân Tống Như Ngọc cảm giác an toàn từ khi Trần Quốc Hưng xuất hiện, nhưng sau đó Tống Như Ngọc lo lắng, tu vi của ca ca cao hơn nàng lúc trước không nhiều, trăm năm trôi qua Tống Như Ngọc cũng đã đột phá đến Nguyên Anh Trung Kỳ, thậm chí Tống Như Ngọc cho rằng bản thân ca ca đột phá đến Hóa Thần Kỳ là chuyện rất khó.
“ Tiểu bối vắt mũi chưa sạch từ chỗ nào chui ra, mau khai báo danh tính, Ngã Khuy ta chưa bao giờ giết kẻ vô danh.”
Ngã Khuy lão bất tử lông mày hơi nhăn lại, một con yêu thú quái dị, chỉ có tu vi Yêu Vương Đỉnh Phong, lại có thể dưới một đạn pháo không tổn hao chút nào, chuyện này khiến cho trong lòng Ngã Khuy trùng xuống, nhất định hai kẻ vừa tới có lai lịch, liền dò hỏi nhưng cũng không có hạ thấp mặt mũi.
Trần Quốc Hưng bơ lão già nua kia đang hỏi, hắn hướng tới Tống Như Ngọc vẫy vẫy tay.
“ Tiểu muội vẫn khỏe, tu vi tăng lên không tệ.”
Tống Như Ngọc hơi lo lắng hướng tới Trần Quốc Hưng nói.
“ Ca ca huynh.”
Còn chưa nói hết câu đã thấy Trần Quốc Hưng bị Ngã Khuy một vả đánh bay thì kinh sợ, Trần Quốc Hưng cũng ngây người ôm mặt, con lừa đen mặt lừa đã đen thấy một màn như vậy càng đen hơn, miệng lừa thều thào.
“ Chết rồi, đá phải cứt rồi.”
Con lừa đen rón rén tính quay đầu bỏ chạy.
“ Muốn chạy?”
Một Hóa Thần Kỳ Thái Hư Môn đã mang vẻ mặt sát khí đằng đằng chặn đường lui của con lừa đen, mặt lừa lần này chảy dài, nó cố gắng nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, làm lộ ra ấy cái răng lừa.
“ Hề hề, đại nhân chúng ta có chút hiểu lầm, tự nhiên bổn lừa đau bụng quá, đại nhân chờ ta đi giải quyết trước được không?”
Hóa Thần Thái Hư Môn cười lạnh nhìn con lừa đen nói.
“ Đợi ta ăn ngươi xong liền đem ngươi đi một thể.”
Con lừa đen mặt càng đen thêm, nó thay đổi sắc mặt hỏi.
“ Ngươi muốn ăn ta.”
“ Đúng thế, ta còn muốn ăn cả nhà ngươi nữa, ư ự ợ.”
Lời của Hóa Thần Kỳ kia còn chưa dứt, mắt đã trợn ngược, cả gương mặt vặn vẹo biến đổi đến đáng sợ, con lừa đen không biết từ khi nào đã lùa một chân lừa vào háng tu sĩ Hóa Thần kia, hai chân trước của con lừa không biết làm cách nào mà có thể vắt tay như nhân loại, điệu bộ đúng điệu đại ca giang hồ, tóc lừa khẽ bay bay trong gió, miệng lừa nhàn nhạt nói.
“ Chú mày không có tuổi.”
Rồi thu chân lừa lại, tu sĩ Hóa Thần kia rơi từ trên trời xuống đất, không cả đứng nổi mà cắm đầu xuống đất, những tu sĩ nam nhân thấy một màn này tự nhiên khép háng lại, ngay cả mấy lão bất tử thứ kia mấy trăm năm không có dùng đến cũng run lên bần bật, lạnh toát cảm giác.
Trần Quốc Hưng cắm đầu vào trong mặt đất lồm cồm bò ra, trên mặt hắn in hằn năm vết bàn tay, hắn khóe miệng giật giật, bị người ta một vả lật mặt, sau này hắn còn dám ngẩng đầu nhìn ai nữa, Trần Quốc Hưng chính thức tức giận, hắn nắm chặt tay vào nhau giống như Songoku cong người rồi ngửa cổ gào lớn như siêu Saiya.
“ Siêu Nhân Gao Ô.”
Trên người Trần Quốc Hưng cũng chẳng có xuất hiện áo giáp siêu nhân nào cả, chỉ thấy tóc tai dựng ngược bay phần phần, từng khối cơ bắp nổi lên từng cục từng cục, cả người đỏ như tôm luộc, khí tức tỏa ra khiến cho tất cả người ở đây hơi thở dồn dập.
“ Khí tức này, làm sao có thể?”
Những lão bất tử mặt đều xám ngoét, trên trời diệt kiếp bất thình lình buông xuống đánh thẳng Trần Quốc Hưng đang dặn một thân cơ bắp.
“ Oành.”
Trần Quốc Hưng dơ hai tay vo cả trùm diệt kiếp thành một cục, lúc này Trần Quốc Hưng như một lôi thần, cả người đỏ rực cộng thêm diệt kiếp bao quang người hắn, nhìn chẳng khác nào một vị thần tối cao, hắn nhìn tới lão già vừa tát trộm mình một cái gằn giọng nói.
“ Nhớ lấy đạo hiệu của ta Trần Chân Nhân, hôm nay ta dạy dỗ các ngươi một bài học, Cửu Đầu Giáo có một người được ta bảo hộ, Nam Châu tất cả đạo thống nào dám đụng đến, ta diệt đạo thống đó, hôm nay ta diệt ba nhà các ngươi.”
Tất cả run rẩy, chưa từng thấy có chuyện như vậy phát sinh, tu vi bậc này đã vượt qua Luyện Hư Kỳ, lại cộng thêm diệt kiếp mà tất cả tu sĩ Nam Châu sợ hãi, bị người thiếu niên kia vo như một tiểu pháp thuật, khiến cho tất cả tu sĩ lộ mặt hay ẩn nấp quan sát đều mặt mũi xám ngoét, kinh sợ.
“ Hừ.”
Trần Quốc Hưng lóe một cái đã xuất hiện trước mặt Ngã Khuy, bàn tay vo tròn cục diệt kiếp dí thẳng mặt Ngã Khuy Thái Hư Môn lão bất tử.
“ Không thể nào.”
Ngã Khuy cả thân thể cứng đờ không thể cử động, ngay cả giới vực của bản thân cũng chẳng kịp mở ra, bản thân lão chỉ kịp cảm nhận được thiên địa thống khổ.
“ Ầm.”
Hư không nứt ra những mảnh chằng chịt, Ngã Khuy bị Trần Quốc Hưng một đòn diệt sát, thần hồn câu diệt, tất cả kinh hãi, một Luyện Hư Kỳ trung kỳ cường giả mà chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng im chờ chết, không thể thi triểu hay tránh né được bất kì pháp thuật, chiêu số nào, Trần Quốc Hưng đứng giữa thiên không ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
“ Đã muộn để các ngươi hối hận rồi, nếu từ đầu không tham lam, ta cùng các ngươi cũng chẳng cần chém chém giết giết, chung quy chỉ là sự lựa chọn của các ngươi, thế giới là như vậy, kẻ mạnh là kẻ nắm đạo lí, nếu ta không mạnh thì người chết là ta, là người thân huynh đệ của ta, cho các ngươi một lựa chọn, quay đầu phong bế sơn môn vạn năm, ta không muốn giết thêm.”
Tất cả vẻ mặt đều khó coi, cuối cùng thì vẫn phải cúi đầu, người ta nắm đấm lớn bọn họ đánh không lại, đạo lí nằm trong tay kẻ mạnh, còn đúng hay sai chẳng qua chỉ là một thứ vớ vẩn mà kẻ yếu lấy nó làm lí do che đậy cho sự yếu đuối không chịu cố gắng vươn lên của mình, hai lão giả của Ám giáo, Bá gia ầm thầm thở nhẹ một hơi, may mắn không có bị người ta bóp ch3t như lão già Ngã Khuy.
Trần Quốc Hưng lúc này nhìn qua hai lão già tu vi cao nhất trong đám người, lúc này còn sóng vai với lão già Ngã Khuy.
“ Biết tại sao ta không giết các ngươi hay không?”
“ Tiền bối...”
Hai lão giả nhìn nhau chẳng biết nói gì, Trần Quốc Hưng chỉ chỉ lên mặt mình rồi nói.
“ Đó là các ngươi còn chưa có tát lên mặt ta đó.”
Hai người trong lòng một trận kinh sợ, đúng là hai người còn chưa ra tay, như vậy mới may mắn giữ được tính mạng.
“ Tội chết có thể tha, nhưng tội sống ừ? Các ngươi hiểu không? Đừng để ta phải nói toạc ra.”
“ Tiền bối, chúng ta nhất định sẽ tới tạ lỗi.”
“ Rồi đi đi, tên nào còn có tâm tư thêm ta nhổ đầu tên đó.”
Loáng một cái nãy còn đông đúc người của ba tông giáo, gia tộc, hiện tại đã chạy hết, chỉ còn lại Cửu Đầu Giáo đệ tử, những người quen biết Trần Quốc Hưng trăm năm trước đều há hốc mồm, nghi ngờ Trần Quốc Hưng bị một cường giả đoạt xá mới trong thời gian trăm năm tu vi lại ở cái mức kinh khủng khó có thể tượng tượng như vậy.
“ Cửu Đầu Giáo các ngươi cũng phong sơn vạn năm đi, tranh đấu sau này không còn liên quan tới ta.”
Trần Quốc Hưng hướng tới đám lão bất tử của Cửu Đầu Giáo nói bằng giọng ra lệnh.
“ Cẩn tuân pháp chỉ.”
Mấy lão bất tử trong lòng vạn phần không muốn nhưng cũng không thể làm trái lời cường giả kinh khủng trước mặt nếu không là Cửu Đầu Giáo biến mất trong lịch sử, Bạch Mặc Ly cùng Mã Vương cũng đã tách ra không còn đánh nhau, Trần Quốc Hưng nhìn qua lạnh nhàn nói.
“ Ta ghét mấy kẻ phản bội như ngươi.”
Trần Quốc Hưng nhìn Mã Vương nói, rồi dơ tay chộp một cái, Mã Vương lập tức bị một hắc thủ bóp lấy như bóp một con gà.
“ Phế sạch tu vi của ngươi vậy, sống nốt phần đời còn lại bằng việc suy nghĩ đi.”
Trần Quốc Hưng phế sạch tu vi của Mã Vương, rồi ném qua một bên chẳng thèm để ý tới, dĩ nhiên là nhẫn trữ vật cũng thu luôn, ngay cả kiện pháp bảp Bất Chu Thương cũng cuỗm luôn mà chẳng có ai dám nói gì.
“ Còn mấy kẻ các ngươi nữa, trở về nói cứ mở cửa chờ, Trần Chân Nhân ta nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi ha ha.”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".