Trần Quốc Hưng vẻ mặt âm trầm cười một tràng quái dị nói.
“ Lòng người của tu chân giới ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, đằng nào ngươi cũng bị kẹt ở đây không thể thoát ra, giao hết đồ tốt ra ta thực hiện nguyện vọng giúp ngươi.”
Tống Như Ngọc hắn đã nhờ Nam Tư Uyển cõng hộ, Ngô Hạ khẽ thở dài một tiếng nhắm mắt lại vô lực nói.
“ Tiêu sư huynh ra tay đi.”
Trần Quốc Hưng dơ kiếm lên rồi vung xuống một nhát, máu tươi bắn ra, Ngô Hạ kêu như ngan bị chọc tiết.
“ Aaaaa...”
“ Mau xử lí cái mông của ngươi đi, máu chảy nhiều sẽ chết thật đó.”
Ngô Hạ hai hàng nước mắt chảy dòng dòng, uống thuốc trị thương rồi sử lý vết thương ở mông, Trần Quốc Hưng nhìn cảnh này trong lòng cười như điên, bất quá trên mặt vẫn là một bộ mặt lạnh nhạt, nếu hắn mà cười tình cảm huynh đệ không khéo sẽ chấm dứt ở đây.
Đổ đầy những thứ linh tinh mà đám người lấy ra, Trần Quốc Hưng đảo đảo mắt nói.
“ Không có ai dấu đấy chứ?”
Cả ba người khác đều lắc đầu, Trần Quốc Hưng tạm tin tưởng bọn họ lấy thử một quyên thẻ gỗ lên mở ra, chữ bên trong từ từ hiện ra vẻ mặt của tất cả từ từ trở nên khó coi.
“ Là cổ ngữ của Cổ Thần Miếu.”
Nam Tư Uyển vẻ mặt khó coi nói, ở đây làm gì có ai hiểu, Trần Quốc Hưng tinh thần thử tràn vào một ngọc giản vẻ mặt cũng khó coi, toàn là ngôn ngữ của Cổ Thần Miếu, Trần Quốc Hưng biết đây chính là ngôn ngữ của Thổ Nhân Tộc trong lời nói của Hồng Hồng, nghĩ nghĩ một lúc Trần Quốc Hưng nói.
“ Bây giờ thế này, chuyện ở nơi này khi ra ngoài chúng ta cũng sẽ quên hết, những thư tịch này cầm ra ngoài cũng bị tông môn thu hết, nếu có dịch được ngôn ngữ thì chuyện công pháp bí thật đến tay chúng ta là chuyện rất khó, tạm thời ta sẽ thu hết thư tịch lại đến khi ra ngoài ta có thể nhờ người dịch lại ngôn ngữ rồi viết ra thư tịch này mang cho các ngươi, còn chuyện ta làm thế nào qua mắt tông môn là chuyện của ta, các ngươi chỉ cần biết chỗ tốt nhất định sẽ đến chỗ các ngươi là được, chuyện ở nơi này ra bên ngoài sẽ bị xóa sạch ta cũng không sợ các ngươi biết một phần bí mật của ta.”
Những người khác đều nhìn Trần Quốc Hưng, Ngô Hạ là người đầu tiên đáp ứng nói.
“ Phần của ta đều nhờ huynh giữ hộ, ta tuyệt đối tin tưởng nhân cách của Tiêu sư huynh.”
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, trong lòng cười nhạt, hắn làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế, ra ngoài nếu có thời gian hắn mới làm còn không thì đám người này có cái nịt, dù sao cũng không có nhớ nổi hắn cũng không biết chừng kí ức cũng bị xóa sạch, không nhớ nhưng đồ trong túi hắn dĩ nhiên là của hắn, còn những chuyện khác thì không có nhớ được thì cũng không thể trách hắn không giữ chữ tín được.
“ Kí ức bị xóa làm sao chúng ta có thể biết được ngươi sẽ đem thư tịch tới cho chúng ta, lúc đó đồ ở trong túi riêng của ngươi thì là của ngươi, chúng ta cũng không có nhớ được, vẫn nên giữ lại giao cho tông môn thì hơn, không chừng còn có một hai bản công pháp đến tay.”
Nam Tư Uyển ánh mắt lộ ra rõ vẻ thông minh hiểu thấu, Trần Quốc Hưng cảm giác như nuốt phải một con bọ vậy, Nam Tư Uyển này đầu óc nhạy bén thật, Trần Quốc Hưng đầu nảy số liên tục một lúc mới thở dài giả bộ.
“ Không ngại nói luôn với các ngươi, không chỉ có không gian trữ vật riêng có thể qua mặt tông môn, ta còn chắc chắn kí ức của bản thân không có bị ảnh hưởng, các ngươi ở nơi này còn sống sót nói không ngoa đều là ta cứu các ngươi, như thế nào bây giờ bởi vì mấy cuốn thứ tịch còn không rõ ở bên trong có gì, các ngươi liền nghi ngờ ta, thật thất vọng.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt bi thương thoáng chút đượm buồn trên mặt, hai người Nam Tư Uyển, Mị Linh Nhi vẻ mặt hơi đổi, đúng vậy nếu không có Trần Quốc Hưng không chừng hai người đã chết thật rồi, mà hiện tại trong lòng hai người lại có suy nghĩ lấy phần thư tịch của mình không tin tưởng giao cho Trần Quốc Hưng.
“ Ba người các ngươi tự chia nhau đi, ta không cần.”
Trần Quốc Hưng phất tay áo đỡ lấy Tống Như Ngọc từ trên lưng Nam Tư Uyển rồi hừ lạnh bước đi.
Ngô Hạ cũng hừ lạnh nhìn hai nữ nhân mỉa mai nói.
“ Phần của ta các ngươi cũng cầm luôn đi, hừ lòng dạ nữ nhân.”
Rồi cũng vội đuổi theo Trần Quốc Hưng, hai nữ nhân mắt đã đỏ lên nhìn nhau, trong lòng hai người một trận xấu hổ, Nam Tư Uyển lúc này như làm một chuyện sai vậy hai tay không ngừng mân mê vạt áo, trong lòng thì bao nhiêu chuyện Trần Quốc Hưng làm từ lúc tiến vào Cổ Thần Miếu, hắn bảo vệ mọi người dù cho bản thân bị thương, làm chuyện gì cũng nghĩ tới những người khác, hắn có thể nhẹ nhàng một mình chiếm được chỗ tốt nếu hắn muốn thậm chí chẳng phải bận tâm tới người khác, tu chân giới người như vậy chính là lông phượng sừng lân.
Mị Linh Nhi vạn phần không muốn, nếu lấy về chắc chắc trong những cuốn thư tịch này chắc chắn sẽ một phần đến tay, nhưng suy nghĩ tính toán một lúc chỉ đành cắn răng nói.
“ Nam sư tỷ ta cũng không lấy.”
Rồi quay người đi theo đám người Trần Quốc Hưng, Nam Tư Uyển lúc này chính là bơ vơ đứng một mình ở chỗ đống thư tịch đầy trên đất, Nam Tư Uyển nước mắt lúc này đã chảy xuống, nàng vì cái gì lại nghi ngờ hắn? Vì cái gì mà tính tình hẹp hòi của bản thân lại suy nghĩ ra những chuyện như vậy, Nam Tư Uyển trong lòng hối hận không thôi vừa khóc vừa vội vàng thu hết thư tịch lại rồi chạy đuổi theo Trần Quốc Hưng.
“ Tiêu...Hạo...ta xin lỗi.”
Nam Tư Uyển chặn trước mặt Trần Quốc Hưng, hắn trong lòng cười nhàn nhạt vì âm mưu của mình đã thực hiện được, cũng có chút hơi trách Nam Tư Uyển muốn dạy dỗ nàng một chút vì cái tính tình ẩn dấu mới bộc phát này, khuôn mặt bên ngoài vẫn diễn biểu cảm của một ảnh đế tu chân, hờ hững nói.
“ Haha không có chuyện gì cần phải xin lỗi cả, ngươi cứ cầm lấy thư tịch, trở về tông môn nhất định sẽ khen thưởng hậu hĩnh.”
Nam Tư Uyển cúi gằm mặt xuống đất, nước mắt không kiềm chế được chảy ra rơi xuống đất, những lời nói của Trần Quốc Hưng tựa như bình thường kia lúc này lại như những vết đao sắc lạnh đâm vào người Nam Tư Uyển, cuối cùng vẫn là nàng tham lam ích kỉ chỉ vì vài suy nghĩ hẹp hòi của mình dẫn tới cớ sự này.
“ Tiêu Hạo ta...”
“ Thôi nào sao tự nhiên lại khóc lóc như vậy, người khác mà thấy lại tưởng ta đang bắt nạt một mỹ nữ lại lao vào chém giết ta thì mệt, ta đánh không có lại đám đông đâu.”
Nam Tư Uyển đưa cái túi trữ vật chứa đống thư tịch cho Trần Quốc Hưng, hắn cũng không có làm trò mèo trực tiếp nhận lấy rồi nói.
“ Cứ yên tâm nếu dịch được ta sẽ đem cho các ngươi.”
Một tay Trần Quốc Hưng xoa xoa đầu Nam Tư Uyển rồi vỗ nhẹ nhẹ lên vai nàng rồi nói.
“ CHÚNG TA TIẾP TỤC TÌM KIẾM ĐỒ TỐT.”
Nam Tư Uyển ngẩng đầu nhìn Trần Quốc Hưng ánh mặt lộ rõ vẻ kính trọng, Trần Quốc Hưng vừa bay vừa nhếch miệng cười, thao túng tâm lý của người khác một cách vô hình khiến cho người bị thao túng không biết bản thân bị người khác thao túng điều khiển, đó mới là đỉnh cao của tâm lý học, Trần Quốc Hưng sử dụng những lời nói k1ch thích Nam Tư Uyển, dẫn đến Nam Tư Uyển có những phản ứng bên trong suy nghĩ tư tưởng, Nam Tư Uyển cảm thấy bản thân có lỗi liền dẫn đến hành vi mang tất cả thư tịch đưa cho hắn mà không mảy may còn suy nghĩ về phần của mình, Trần Quốc Hưng cũng không có muốn làm mối quan hệ giữa hai bên tệ thêm liền nói lên vài câu làm suy nghĩ của Nam Tư Uyển chuyển biến.
Hắn làm Nam Tư Uyển khóc chính là có lỗi, rồi lại xoa đầu an ủi nàng chính là một lời xin lỗi vô hình để giữa hai bên không sinh ra vết nứt khoảng cách vì chuyện vừa rồi.
Trần Quốc Hưng cũng cảm thán về cái gọi là Tâm Lý Học ở Địa Cầu, hắn học được không ít những thứ bổ ích.
Thấu hiểu tâm lý, kiểm soát tâm lý, và thao túng tâm lý chính là ba cảnh giới cơ bản mà Trần Quốc Hưng tự vạch ra.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".