“ Tiêu huynh, cấm chế loại đó ta cũng phá được.”
Ngô Hạ đả kích Trần Quốc Hưng, hắn nghe xong trợn mắt nhìn lại Ngô Hạ một cái, với ánh mắt cảnh cáo ngươi cứ cẩn thận cái đít của mình.
“ Muốn phá cấp bậc cấm chế cao giai, ta cũng không phá nổi, ta chỉ mới là một tông sư tứ giai mà thôi, chưa thể phá cấm loại này.”
Mị Linh Nhi hơi nhăn mặt nói, Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu, ở sau cánh cửa tầng ba kia nhất định là còn những thư tịch, biết đâu còn rất nhiều loại cao cấp nữa, nhưng mà bây giờ biết là nơi đó có đồ tốt mà không có lấy được cảm giác này nó khiến Trần Quốc Hưng trong lòng như bị kiến cắn vậy, khó chịu vô cùng.
“ Cố phá, cấm chế suy yếu ta không tin mấy người chúng ta phá không nổi.”
Trần Quốc Hưng cắn răng nói, Mị Linh Nhi thấy Trần Quốc Hưng vẫn muốn cố phá cấm lông mày nhíu lại, thở nhẹ một cái cũng cắn răng nói.
“ Ta sẽ cố hết sức.”
Sau đó Mị Linh Nhi tay kết một loại thủ ấn, hai tay chụm vào nhau các ngón chụm vào nhau chỉ để hai ngón giữa chụm đầu ngón tay lại với nhau rồi đâm về phía trước, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt, Mị Linh Nhi ở đầu ngón tay nguyên lực tuôn trào chạy theo ngón tay biến thành hình xoắn ốc với tốc độ cực cao bắt đầu khoan trên lớp kết giới cấm chế, chuyện này đòi hỏi phải cực kì cẩn thận trong việc khống chế nguyên lực, quá mạnh sẽ khiến lớp cấm chế phản lại.
Cả ba người còn lại chờ đợi, một lúc sau Trần Quốc Hưng không muốn mất thêm thời gian vô ích liền nói.
“ Các ngươi bảo hộ nàng, ta đi nhìn xem nơi này còn chỗ tốt hay lối vào khác hay không.”
Hai người Nam Tư Uyển, Ngô Hạ khẽ gật đầu, Trần Quốc Hưng cõng Tống Như Ngọc đi khắp tầng hai một lần nữa, đi khắp tầng hai nhìn một cách cẩn thận đột nhiên Trần Quốc Hưng lông mày giãn ra, hắn nhìn thấy trong một góc khuất của một cái giá có một quyển trục rơi ở dưới đất, góc độ này rất khó nhìn nếu không cẩn thận không thể phát hiện, cũng phải có chút vận may trong này.
“ Ngô Hạ có đồ tốt mau tới đây.”
Trần Quốc Hưng đang cõng Tống Như Ngọc cũng lười đụng chân đụng tay liền gọi Ngô Hạ đến.
“ Tiêu huynh có phát hiện?”
“ Trong góc kìa.”
Trần Quốc Hưng hất mặt chỉ cho Ngô Hạ.
“ Để ta.”
Ngô Hạ hai mắt phát sáng như một con trâu điên húc bung cả cá kệ để gỗ rồi lấy ra một cuốn trục đen quẫn tròn, Ngô Hạ nhìn Trần Quốc Hưng một cái tâm trạng kích động, cả hai chụm đầu nhìn vào quyển trục không biết làm từ nguyên liệu gì, có chút giống vải.
Ngô Hạ cởi giây buộc trên quyển trục một cách cẩn thận, từ từ cẩn thận dở ra, Trần Quốc Hưng cũng tò mò suy đoán bên trong liệu có phải một bản siêu pháp thuật hay một bí thuật cường đại, khi chữ cái đầu tiên suất hiện cả hai ngơ ngác, chữ của tu chân giới cơ bản.
“ Xuân Cung Đồ.”
Cái tên này Trần Quốc Hưng nghe quen lắm, Ngô Hạ lại tiếp tục dở nhanh hơn.
“ Đệt.”
Trần Quốc Hưng mặt như táo bón, pháp thuật cường đại ở đâu? Bí thuật đâu? Bên trong quyển trục này là đủ những hình vẽ tư thế gi ao hợp giữa nam và nữ vẽ còn rất sống động, nhất là biểu cảm trên khuôn mặt của người phụ nữ.
“ Tiêu huynh, thế quái tên nào lại chơi chúng ta, ném một cái quyển trục dạy các tư thế gi ao hợp ở đây.”
Trần Quốc Hưng nhìn kĩ quyển trục khi xác định nó chẳng có bí ẩn phía sau liền nói.
“ Ngô Hạ ngươi cầm về mà tìm hiểu sâu đi, ta không cần.”
Ngô Hạ vô sỉ gật đầu, nhìn một lúc mới hỏi Trần Quốc Hưng.
“ Tiêu sư huynh, ngươi thích tư thế nào nhất.”
“ Lão nhân trồng tiên thảo.”
Nam Tư Uyển thấy hai người Trần Quốc Hưng cùng Ngô Hạ to nhỏ ở một bên cũng đi qua.
“ Các ngươi đang xem cái gì vậy, lấy được bí thuật sao?”
Ngô Hạ nghe thấy tiếng nói của Nam Tư Uyển giật mình liền quấn lại tấm trục dấu ra sau lưng ho khù khụ nói.
“ Nam sư tỷ không phải, chỉ là một thứ linh tinh mà thôi.”
Trần Quốc Hưng ở một bên khuôn mặt cũng hiện lên một nét cười cười, Nam Tư Uyển bĩu môi nói.
“ Ta nghe các ngươi nói cái gì mà lão nhân trồng tiên thảo, không phải hai người định chiếm riêng bí thuật đấy chứ?”
Trần Quốc Hưng bĩu môi, Nam Tư Uyển trở nên hẹp hòi như vậy từ bao giờ vậy, có lẽ là từ trước cũng nên chẳng qua là không bộc lộ mà thôi.
“ Mang cho nàng xem.”
Trần Quốc Hưng nói với Ngô Hạ rồi đi về phía Mị Linh Nhi đang phá cấm, để lại Ngô Hạ vẻ mặt khó coi ở phía sau lưỡng lự không biết có nên giao đồ ra hay không, dưới dâm uy của Nam Tư Uyển, chỉ một ít sau Ngô Hạ liền giao quyển trục ra.
“ Hai tên vô sỉ bại hoại.”
Nam Tư Uyển dở quyển trục ra nhìn sau đó trợn mắt ném cho Ngô Hạ quyển trục, vẻ mặt đỏ bừng đi lại chỗ Mị Linh Nhi, Trần Quốc Hưng cười cười hỏi.
“ Ngươi thích tư thế nào?”
“ Vô sỉ.”
Nam Tư Uyển trợn trắng mắt lườm lườm Trần Quốc Hưng, hắn cười cười không có tiếp tục trêu chọc thêm Nam Tư Uyển, ở bên kia Mị Linh Nhi vẻ mặt đã tái đi, mồ hôi trên chán đã nhỏ tong tỏng xuống đất, Trần Quốc Hưng nhìn một màn này liền lắc đầu chuyện phá cấm nếu mà dựa vào Mị Linh Nhi phá không nổi, dựa vào người khác không nổi Trần Quốc Hưng chỉ còn biết dựa vào chính mình.
Nghĩ nghĩ một lúc từ những thứ mà Mị Linh Nhi sử dụng để phá cấm Trần Quốc Hưng suy tư một lúc liền giao Tống Như Ngọc cho Nam Tư Uyển rồi lấy ra một cái máy khoan đi lên.
“ Mị Linh Nhi để ta.”
Trần Quốc Hưng gạt Mị Linh Nhi qua một bên, hai tay nâng cái máy khoan điện loại siêu hạng lên vặn ga.
“ Èeeee...”
Tiếng động cơ vang lên, Trần Quốc Hưng nguyên lực bao bọc lên đầu mũi khoan với một lượng ánh chừng theo Mị Linh Nhi lúc trước đã làm.
“ Tiêu huynh quả nhiên ngưu.”
Ngô Hạ ở một bên nhìn Trần Quốc Hưng không biết lại lấy ra một thứ thần kì gì để phá cấm chế, Trần Quốc Hưng như một người công nhân miệt mài khoan lỗ không biết mệt mỏi, nguyên lực càng ngày càng được hắn thúc đẩy nhiều hơn, trên lớp cấm chế dần dần đã xuất hiện dấu hiệu bị bào mòn.
Khoan hơn hai canh giờ cuối cùng trên lớp kết giới cũng thủng ra một lỗ, còn chuyện tiếp theo chính là phải nhanh chóng từ cái lỗ thủng ấy đập vỡ ra một lỗ to hơn, cái chuyện đập phá này hắn giao cho Ngô Hạ cùng Nam Tư Uyển.
“ Hai người đánh nhanh lên, nó mà liền lại muốn phá nữa cũng mệt”
Trần Quốc Hưng lấy cho hai người kia mỗi người một cái gậy sắt có đầu nhọn, hai người thi nhau dùng gậy sắt đâm vào cái lỗ trên lớp kết giới, dần dần cái lỗ liền mở rộng, Trần Quốc Hưng lại đi khoan một lỗ khác, cả ba người hì hục nguyên một ngày thời gian phá cấm theo một cách thức vừa chọc vừa khoan.
“ Choang.”
Trần Quốc Hưng đập mạnh một cái, một cái lỗi trên kết giới bị đánh vỡ, Trần Quốc Hưng cũng bị phản chấn hất cắm đầu xuống tầng hai một lần nữa, nhưng lần này tất cả đều cười không ngậm được mồm, tất cả đều nhanh chóng theo lỗ hổng kết giới bị phá bỏ đi vào bên trong, mở cửa tầng ba của Tàng Thư Các đi vào, mọi thứ bên trong vẫn còn y nguyên thư tịch trên các kệ giá vẫn còn nguyên si, đảo mắt đếm sơ sư nơi này cũng phải có đến hơn trăm điển tịch đủ thể loại từ da Yêu Thú, quyển trục vải, ngọc giản hay cả thẻ gỗ, tất cả mọi người vui vẻ.
“ Mau lấy hết rồi chạy ra ngoài, kết giới sẽ nhanh chóng liền lại.”
Mị Linh Nhi thúc dục, ba người nhanh chóng vơ hết thư tịch vào trong túi trữ vật, kiểm tra xem còn sót thứ gì không rồi tất cả vội vàng chạy trở ra, tầng ba là nơi cao nhất của Tầng Thư Các rồi, không có tầng bốn.
Trần Quốc Hưng cõng theo Tống Như Ngọc chui qua lớp kết giới cấm chế đầu tiên, rồi Nam Tư Uyển, Mị Linh Nhi, Ngô Hạ là người cuối cùng lớ ngớ thế nào lớp kết giới tốc độ lại liền nhanh hơn khiên cho Ngô Hạ bị kẹt một phần ở lại trên lớp kết giới.
“ Lão thiên chết tiệt, vận khí của lão tử lại kém như vậy.”
Ngô Hạ khóc không ra nước mắt, một phần mông của Ngô Hạ không ngờ vẫn còn dính chặt trên kết giới, Trần Quốc Hưng cả mặt giật giật, cái tên Ngô Hạ này không biết kiểu gì cứ cái mông chịu thương tổn liền tục.
“ Ngô Hạ muốn phá cấm cứu cái mông của ngươi thật sự rất mất thời gian công sức, ngươi cũng hiểu độ khó khăn khi phá cấm chế rồi đúng không, hazzz.”
Ngô Hạ mặt mũi tái nhợt nhìn Trần Quốc Hưng đã rút một thanh kiếm khỏi vỏ, vẻ mặt biến đổi kinh hãi nói.
“ Tiêu sư huynh, ngươi đây là muốn giết người đoạt bảo?”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".