Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 355: 355: Nhất Cước Đá Cà





Chín con mãnh hầu cũng đã đuổi đến,Trần Quốc Hưng nhăn mặt nhìn mấy con mãnh hầu với thân thể to lớn cao đến mười mét, cùng với một bô lông màu vàng nâu.
“ Éc...éc...”
“ Rắc...ngạp...”
“ Aaaaa....”
Bốn đệ tự Bá gia bị chín con mãnh hầu xé xác rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu, máu tươi còn phọt ra cả bên mép dính vào những sợi lông, nhìn rất đẫm máu.
“ Khỉ thật.”
Trần Quốc Hưng hơi nhăn mày, rồi liếc qua Ngô Hạ nói.
“ Giải quyết nhanh đi rồi còn chiến một trận sinh tử.”
Ngô Hạ vẻ mặt cũng biến đổi khi thấy chín con mãnh hầu, Bá Kiệt bị đạp trên đất cố gắng dãy dụa nhưng sức lực lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ ba tuổi, không thể thoát khỏi bàn chân của Ngô Hạ.
“ Nếu ngươi dám giết ta, Bá gia nhất định sẽ không tha cho ngươi, giết tới Cửu Đầu Giáo chó gà không tha.”
“ Ngươi chết được rồi.”
Ngô Hạ đá một cước thân thể Bá Kiệt bị đá văng về phía đám mãnh hầu, một con mãnh hầu to nhất trong đám mãnh hầu dơ bàn tay đầy lông lá của mình bắt lấy Bá Kiệt.
“ Aaa...khốn kiếp ta nguyền rủa...”
“ Rắc.”
Con thủ lĩnh mãnh hầu bóp một cái, Bá Kiệt thân thể nằm trong tay mãnh hầu liền bị bóp thành một cục, sau đó con thủ lĩnh mãnh hầu đưa thân thể Bá Kiệt nhét miệng rồi nhai ráu ráu, máu tươi phọt ra cả bên ngoài, sau đó ánh mắt con mãnh hầu nhìn tới mấy người Trần Quốc Hưng.
“ Khỉ thật, ăn một quyền của tao.”

Tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước chiếm tiên cơ, Trần Quốc Hưng liền chạy lao lên bật một cái đã xuất hiện trước mặt con thủ lĩnh mãnh hầu tung một quyền.
“ Ầm”
Một quyền đánh trúng mặt con thủ lĩnh mãnh hầu, cả thân thể to lớn ngã văng ra sau đến hai mươi mét mới rơi xuống đất tạo thành một trận rung động trên mặt đất.
“ Éc...éc...éc...”
Những con mãnh hầu khác liền vỗ ngực hò hét, Trần Quốc Hưng đáp xuống đất nghi hoặc, mấy con khỉ này đang hò hét cái khỉ gió gì thế.
“ Gàoooooo.”
Con mãnh hầu thủ lĩnh đứng dậy nhìn về phía Trần Quốc Hưng gào lớn, hai tay vỗ lên lồng ngực mình bình bịch, Trần Quốc Hưng thấy con thủ lĩnh có động tác cùng ánh mắt nhìn tới liền nhướn mày nói.
“ Định mệnh định khiêu chiến solo một một à?”
Trần Quốc Hưng liền bật cười, đám mãnh hầu này cũng thú vị, hai tay cũng dơ lên vỗ bình bịch lên ngực, hai chân nhảy nhót, ở bên kia Ngô Hạ một mặt quái dị lẩm bẩm.
“ Con mãnh hầu kia đang khiêu chiến với Tiêu sư huynh sao?”
Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc nhìn Trần Quốc Hưng cùng con mãnh hầu thủ lĩnh đang thi nhau vỗ ngực ra oai, cả hai vẻ mặt cũng là một mặt quái dị.
“ Tống sư muội, ca ca của muội thật thú vị.”
Nam Tư Uyển khẽ nhếch miệng nói, Tống Như Ngọc khuôn mặt cũng mộng bức mơ hồ nói.
“ Ca ca đúng là rất thần bí cùng quái dị, Nam sư tỷ có muốn ta làm mối cho tỷ và ca ca hay không? Hai người rất đẹp đôi.”
Nam Tư Uyển lắc đầu, ánh mắt nhìn về bóng lưng của Trần Quốc Hưng trong ánh mắt hiện lên một vẻ kính trong nói.
“ Ta coi hắn giống như một trưởng bối vậy, không có ý khác.”
Ở bên kia trận chiến của một khỉ một người chính thức bắt đầu, cả hai cùng lao lên tung ra một quyền, Trần Quốc Hưng không dám khinh thường vận dụng sáu thành sức lực đánh ra một quyền, hai quyền một to lớn như một tảng đá lớn cùng một nắm đấm nhỏ như một viên đá xé gió va chạm vào nhau, kình khí bắ n ra làm một mảng đất đá dưới chân nổ tung bay loạn xạ.

“ Vù...vù...ầm...”
Trần Quốc Hưng cảm giác một trận đau nhức ở cổ tay, vẻ mặt nhăn lại, thủ lĩnh mãnh hầu gào lớn một tiếng, nắm đấm như được tiếp lực vung mạnh, Trần Quốc Hưng liền bắn về sau, cày nát mặt đất dài hơn hai mươi mét thì mới dừng lại.
“ Chết tiệt, con khỉ gió này sức lực lớn thật.”
Trần Quốc Hưng vung vung cổ tay, sáu thành sức lực của bản thân vậy mà lại rơi vào hạ phong so với con khỉ này, sức lực của mãnh hầu ở bên trong khác biệt một trời một vực so với bên ngoài.

“ Éc...éc...”
Những con mãnh hầu khác cũng nhảy nhót như đang cổ vũ cho con thủ lĩnh mãnh hầu.
“ Bụp...bụp...”
Con thủ lĩnh mãnh hầu lúc này đang vỗ ngực, ánh mắt nhìn về phía Trần Quốc Hưng, hắn hừ mũi ẩn dấu cũng chẳng có ý nghĩa, hắn một lần nữa lao lên, lần này dùng tới tám thành sức lực cộng thêm vận dụng cả dương lực bao chùm lên nắm đấm của mình.
“ Gomu gomu no.”
Trần Quốc Hưng hét lớn thân thể đã chạy nhanh trên mặt đất, nắm đấm vung lên tụ lực rồi tung ra một đấm sấm sét, không gian phát ra tiếng vèo vèo của nắm đấm xé gió lao tới thủ lĩnh mãnh hầu.
“ Vèo...ầm...”
Thủ lĩnh mãnh hầu cũng tung một quyền, hai đấm va chạm lần này mặt đất trực tiếp bị sới tung thành một cái đố, đất đá bay thẳng lên trời rồi rơi như mưa.

Mãnh hầu thủ lĩnh trúng một quền tám thành sức lực cộng thêm dương lực mà Trần Quốc Hưng vận dụng, thân thể to lớn của mình bị đánh bay ra sau lộn vòng trên mặt đất vài vòng rồi nằm trên đất, cánh tay vừa tiếp một quyền vừa rồi run rẩy.

“ Gàooooo.”
Thủ lĩnh mãnh hầu nhanh chóng đứng đậy, rồi chạy rầm rầm tới Trần Quốc Hưng, hai tay nắm chặt dơ lên cao, cả thân thể bật nhảy rồi đánh xuống chỗ Trần Quốc Hưng đang đứng.
“ Mợ nó, trâu thế.”
Trần Quốc Hưng nhảy một cái thân thể bật cao lên không trung tránh né, hắn cảm thán không thôi, dùng tới tám thành sức lực cộng thêm dương lực mà con thủ lĩnh mãnh hầu vẫn chẳng si nhê gì, hắn biết tại sao đám người Bá Kiệt lại thành ra bộ dạng như vậy rồi, nguyên lực bị phong bế chỉ dùng sức lực đơn thuần để đánh với đám mãnh hầu này quả nhiên là chuyện khó khăn, những con mãnh hầu khác hắn đảm bảo với tám thành sức lực của mình có thể giải quyết, còn còn khỉ đầu đàn này phải mạnh hơn đám còn lại không ít.
“ Ầm.”
Thủ lĩnh mãnh hầu hai nắm đấm đánh xuống đất, mặt đất rung chuyển đất đá bắn tứ tung, Trần Quốc Hưng hết lực rơi xuống cũng không hoảng một chân dơ cao đạp mạnh xuống hướng về đầu con thủ lĩnh mãnh hầu.
Mãnh hầu phản ứng cũng không chậm nó đã dùng một tay chắn ngang đầu mình, Trần Quốc Hưng một cước đánh lên cánh tay to lớn của mãnh hầu thủ lĩnh, mượn lực hắn liền bật về sau vừa vặn tránh né một bàn tay to lớn còn lại chụp đến.
“ Không dùng thủ đoạn không được.”
Trần Quốc Hưng rơi xuống mặt đất hơi khụy người xuống, sau đó thân thể biến mất chớp mắt đã xuất hiện ở sau gáy con mãnh hầu.
“ Vèo.”
Một bàn tay to lớn của thủ lĩnh mãnh hầu liền đánh tới, Trần Quốc Hưng đã có chuẩn bị liền thoải mái tránh né bàn tay to lớn của thủ lĩnh mãnh hầu, rồi thân thể theo lưng mãnh hầu trượt xuống, một bàn tay mãnh hầu thủ lĩnh đánh lên gáy, một bàn tay khác vòng ra sau ngang lưng đập một cái, nhưng không có đánh trúng Trần Quốc Hưng.
“ Thấy rồi.”
Trần Quốc Hưng trượt xuống đến phần đuôi mãnh hầu liền hai tay túm lấy lông dài của mãnh hầu thủ lĩnh lộn một cái, tránh né nốt cái đuôi, trượt qua đít mãnh hầu thủ lĩnh rồi hướng về một cái cục thịt lớn màu đỏ sậm ẩn sau lớp lông vàng nâu cười tà ác.
- Nhất Cước Đá Cà.
“ Bụp.”
Tám thành sức lực của Trần Quốc Hưng đá vào vùng nhạy cảm của mãnh hầu thủ lĩnh, lập tức một tiếng kêu kinh thiên động địa vang lên, bên trong tiếng kêu đấy tràn ngập đau đớn cùng thống khổ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
“ Húuuuuuu...”
Thủ lĩnh mãnh hầu mắt trợn trắng dã, hai bàn ta to lớn đưa xuống ôm lấy háng rồi từ từ đổ gục xuống đất dãy giụa, thậm chí nước mắt trên mặt khỉ cũng đã chảy ra.
“ Khụ...khụ...vô địch...”

Trần Quốc Hưng rơi xuống mặt đất rồi nhanh chóng nhảy bật về sau, sau đó đứng chắp tay mặt nghiêng một góc bốn lăm độ thần thánh, một bộ dạng cao thủ thật cô độc phô bày ra.
“ Ca ca thật vô sỉ.”
Tống Như Ngọc khóe miệng hơi giật giật lên tiếng, Ngô Hạ lúc này lau mồ hôi trên chán, hai chân không biết vì sao lại tự động khép chặt, vẻ mặt tái nhợt lẩm bẩm.
“ Sau này không nên trêu trọc Tiêu sư huynh, ui za sao tự nhiên nhức trứng thế nhỉ?”
Những con mãnh hầu khác thấy con thủ lĩnh mãnh hầu bị đánh nằm trên đất liền dừng hò hét, ánh mắt nhìn về Trần Quốc Hưng hiện lên sợ hãi.
Trần Quốc Hưng cũng không có dừng lại, chạy nhanh tới chỗ mãnh hầu thủ lĩnh dùng hai tay túm lấy một chân của thủ lĩnh mãnh hầu, dùng sức quăng quật đập túi bụi thân thể mãnh hầu thủ lĩnh lên mặt đất, cứ nhằm chỗ nào có đá liền thẳng tay mà đập túi bụi xuống, thân thể mãnh hầu cũng chỉ khoảng năm trăm kg, Trần Quốc Hưng thoải mái nhấc lên mà quăng quật, sức lực của một người hay yêu thú...không phải chỉ là dùng sức nặng của cơ thể để đánh giá, một người thường bảy mươi cân có thể đánh ra một cú đấm một trăm cân, người luyện võ có thể đánh ra một đòn lên tới mấy trăm cân, có thể nhấc bổng vật nặng hơn cơ thể mình, còn tu sĩ thì sức lực trong cơ thể một quyền có thể được rèn luyện càng ngày càng lớn hơn, ai đó từng nói con người có khả năng vô hạn, điều này Trần Quốc Hưng công nhận, những chuyện mà cơ thể của ngươi có thể làm, vượt qua cả nhận thức của ngươi về chính thân thể của mình.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".