Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 354: 354: Chí Hướng Tư Tưởng





Đứng ở bên chỗ cái xác của con báo ông nội Trần Quốc Hưng dùng kiếm cắt thịt, trong thịt của con báo ông nội chứa thứ tia khí tức màu vàng, điểm khác biệt là ở nơi này, khí vàng nó đã có màu nâu, biến chuyển thành một màu vàng nâu, hiển nhiên ở trong này đám mãnh thú hấp thu được nhiều hơn cái khí tức kì dị kia, cơ thể sức lực cũng to hơn so với mấy con mãnh thú bên ngoài.

Mị Linh Nhi còn đang ở trong giai đoạn nguy hiểm, Trần Quốc Hưng quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, đám báo mãnh thú kia hẳn là sẽ không quay lại, còn những mối nguy hiểm khác thì chỉ đành mặc kệ mà thôi, đến là đón, không được thì chạy.

"Ta đi nấu ăn, các ngươi cảnh giới cùng chăm sóc Mị Linh Nhi".

Rồi Trần Quốc Hưng xẻ thịt con báo ông nội, bắt đầu nấu nướng! nhìn quả tim to như một con trâu, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, quả tim này nướng lên rồi chấm muối ớt thì ngon tuyệt cú mèo, sau hai canh giờ hì hục nấu nướng thì trời cũng chuyển tối, cả đám quây quần bên một đống lửa xung quanh là đủ món được chế biến từ thịt báo.

“ Đút cho cô ta ít cháo tim này.


Trần Quốc Hưng đưa một bát ô tô cháo cho Tống Như Ngọc đang túc trực bên cạnh Mị Linh Nhi, Nam Tư Uyển thì lấy đồ ăn qua đây vừa ăn vừa cùng Tống Như Ngọc chăm sóc cho Mị Minh Nhi, Trần Quốc Hưng cùng Ngô Hạ mặt mày tái mét đang ngồi thẫn thờ gặm một miếng thịt nướng bên đống lửa.

“ Ngô sư đệ, chỉ lấy của ngươi ít máu làm gì mặt mũi cứ xị ra như vậy?”
“ Tiêu huynh, ngươi lấy chỗ khác không được hay sao, tại sao lại lấy ở mông của ta.


Ngô Hạ ấm ức nói, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm rồi cười cười nói.

“ Chắc tại mông của ngươi có sức hút! hahaa! ”
Ngô Hạ hai cái mông đã có không ít vết thương, nơi lĩnh công kích gần đây hình như toàn là hai cái mông gánh chịu thì phải.


“ Thôi uống bia.


Trần Quốc Hưng mở bia đưa cho đối phương, hai người bắt đầu chén chú chén anh, chẳng mấy để tâm tới nơi này nguy hiểm luôn rình rập, ăn uống no nê cả hai lăn ra đất, ngửa đầu nhìn bầu trời đen sì chẳng có cái gì đặc biệt, Ngô Hạ đột nhiên nói.

“ Tiêu sư huynh, sao ta cảm thấy bản thân chúng ta đang tiến hành khảo hạch sơ đẳng đệ tử vậy nhỉ?”
Trần Quốc Hưng cũng gật gù, tròng mắt đảo đảo, rõ ràng sau khi tiến qua cánh cửa Cổ Thần Miếu sẽ là một đại điện hoặc những kiến trúc tông môn của Cổ Thần Miếu còn sót lại chẳng hạn, nhưng đi qua một lối hành lang dài lại tiến vào một nơi có vẻ hoang vắng chỉ có đất đá cây cổi lởm chởm này, cứ như một địa phương mà các tống môn dùng để rèn luyện để tử mới gia nhập tông giáo vậy, Cửu Đầu Giáo cũng có địa phương như vậy, chỉ là Trần Quốc Hưng không phải đệ tử chưa từng tu luyện, chỉ những đệ tử mới không có tu vi với được đưa đi rèn luyện, còn Trần Quốc Hưng rõ ràng là bị người ta lừa đi đào mỏ.

“ Ta cũng cảm giác vậy.


Đột nhiên cả hai bật dậy cảnh giác nhìn về một hướng, ở bên đó vang lên tiếng bước chân cùng âm thanh đánh nhau cùng những tiếng kêu gào, hai người Nam Tư Uyển, Tống Như Ngọc cũng chạy ra ngoài.

“ Ca ca lại có mãnh thú sao?”
Trần Quốc Hưng nhăn gật đầu.

“ Không chỉ có mãnh thú, mà còn có cả những người khác.


Trần Quốc Hưng phân phó lát nữa nếu không thể đối phó Ngô Hạ là người cõng Mị Linh Nhi.

“ Hay là bỏ lại đi.



Ngô Hạ nhăn nhó len lén liếc Trần Quốc Hưng nói, hắn còn chưa kịp lên tiếng Tống Như Ngọc đã nói.

“ Không được.


Ngô Hạ cũng chỉ cười gượng không tiếp tục nói thêm, những bóng người trong buổi đêm sáng xám ở cái nơi này, thấp thoáng chạy về hướng bên này, Trần Quốc Hưng hơi nhếch miệng, là tên oắt con Bá Kiệt, cái tên này cũng không phải kẻ tầm thường, lúc này chạy còn muốn vắt cả chân lên đầu, theo sau Bá Kiệt là bốn người khác, trên người cũng là một mảng máu me be bét, ngay cả Bá Kiệt đầu tóc cũng rối bù, quần áo rách nát, những người khác cũng không có tốt được, Trần Quốc Hưng nhớ nhóm Bá Kiệt có mười người, hiện tại ở đây chỉ có năm người, chắc là năm người khác hoặc là đã chết cũng có thể giống như Đổng Trác bị trận pháp truyền tống đi tới chỗ chết tiệt nào đó.

“ Bá Kiệt?”
Ngô Hạ hai mắt hiện lên thù hận ngút trời, mối thù cắm thương vào đít hiển nhiên là mối thù sinh tử, Ngô Hạ lấy từ trong túi trữ vật của mình ra khẩu bazooka mà lúc trước Trần Quốc Hưng đưa cho, lắp đạn pháo rồi ngắm ngắm.

“ BÙM.


Ngô Hạ bắn một phát lao thắng tới chỗ Bá Kiệt.

“ Khỉ thật.



Bá Kiệt cũng đã thấy đám người Trần Quốc Hưng nên mới chạy qua đây, sau khi mở được lối đi ở tấm bia đá, đám người Bá Kiệt liền đi tới nơi này, chỉ vừa mới đi vào đã gặp ngay những ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm, hơn hai mươi con mãnh hầu to lớn liền xông tới vây đánh thẳng tới mười người nhóm Bá Kiệt, sau một phen kịch chiến nhóm Bá Kiệt năm người bỏ mạng, mãnh hầu cũng chỉ còn lại chín con, Bá Kiệt cùng bốn người khác sức lực đã suy yếu nếu chiến thêm liền không thể chống cự thêm, Bá Kiệt liền mở đường dẫn theo bốn người khác bỏ chạy.

Chạy một mạch qua đây thì gặp phải nhóm Trần Quốc Hưng, Bá Kiệt mang theo tâm tư có nguy hiểm liền san sẻ với những kẻ khác liền hướng về bên này mà chạy, lát nữa nêu sảy ra đánh nhau Bá Kiệt liền bỏ chạy để lại đám người Trần Quốc Hưng cùng mấy con mãnh hầu hỗn chiến.

Thấy đồ vật bắn tới Bá Kiệt lông tóc toàn thân dựng đứng, thân thể nhanh chóng rẽ sang một bên tránh né.

“ Bùm! ầm! ”
Đạn pháo nổ tung, mảnh vỡ bắn tung tóe, bốn người chạy ngay theo sau Bá Kiệt không kịp tránh né liền lĩnh chọn một quả đạn pháo lăn cu đơ ra đất rên la, trên người ghim mấy mãnh vỡ vở đạn pháo, máu tươi chảy đầm đìa, Bá Kiệt cũng bị lực nổ hất văng về phía sau, đám mãnh hầu cũng đã đuổi tới, một con mãnh hầu nắm đấm vung lên vừa vặn đấm thẳng mặt Bá Kiệt một cái.

“ Vèo.


Bá Kiệt bay một đường qua chỗ Trần Quốc Hưng cùng Ngô Hạ đang đứng, Bá Kiệt lúc này đã chửi rửa cả tổ tông Ngô Hạ, thân thể trên không cố gắng vặn vẹo thay đổi quỹ đạo rơi, tuy nhiên thân thể sức lực lúc này đã gần như cạn kiệt sau khi đánh nhau với đám mãnh hầu, thân thể Bá Kiệt vừa vặn rơi xuống trước mặt Ngô Hạ hai mét, phía sau đám mãnh hầu chín con đã tranh nhau bốn người Bá gia khác.

“ Rắc! aaaaaa! ”
“ Ngạp!.


“ Aaaaa! ”
Bốn người bị chín con mãnh hầu nắm lấy giằng xé phanh thây rồi bỏ vào miệng nhai rôm rốm, máu me còn vương lại trên mép bộ lông đen vàng nâu của chúng, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt, cũng là chết nhưng cái chết này cũng là quá đau đớn, máu me.

Ngô Hạ người gián tiếp gây ra mấy cái chết kia lúc này đã dơ chân đạp xuống đầu Bá Kiệt dí xuống đất, bộ dạng cực kì tà ác.

“ Bá Kiệt, dám đâm vào mông gia gia, hiện tại chính là kết cục của ngươi.



Trần Quốc Hưng khẽ nhìn qua bộ dạng của Ngô Hạ, trong lòng hơi thở dài, ma môn đệ tử đối với chuyện giết chóc, thù hằn ra tay rất nặng, giết người chẳng có chút do dự, nếu có cơ hội nhất định sẽ giết chết kẻ mà không thấy vừa mắt, hoặc có thù, ma đạo thích thì giết, thậm chí rất nhiều kẻ lấy giết chóc làm tu luyện, là thú vui trong lòng, hưởng thụ những khuôn mặt tuyệt vọng của những kẻ sắp chết.

Chính đạo cũng không hẳn là tốt, chỉ là giết người mà trên miệng luôn treo những câu đạo lý mà thôi, luôn cho mình là tốt đẹp thể hiện ra những vẻ mặt tươi cười phúc hậu, nhưng bàn tay nhuốm máu đỏ của không biết bao nhiêu kẻ khác, luôn thích che che đậy đậy, còn ma đạo giết người không cần thiết phải che đậy.

Trần Quốc Hưng hắn chẳng muốn làm người xấu, người tốt cũng không, hắn là kẻ ở giữa ranh giới của hai cái định nghĩa kia mà tồn tại, làm người tốt thì sẽ gặp được chuyện tốt, hay người xấu làm nhiều chuyện xấu thì gặp nhiều chuyện không hay, trên cơ bản cũng chỉ là Nhân và Quả mà thôi, ngươi gieo một hạt giống tương lai ngươi nhận lại là quả ngọt, ngươi chặt đi một cái cây, thứ ngươi nhận lại là một cái gốc mục nát chẳng có gì, giết nhiều người thì kết nhiều thù oán tương lai nhất định có kẻ tìm tới, còn giúp đỡ nhiều người tương lai đâu biết chừng lúc ngươi khó khăn sẽ được giúp đỡ lại.

Tuy nhiên giết vì tộc loài, giết vì cương thổ, giết vì bảo vệ chính mình, bảo vệ người khác thì Trần Quốc Hưng hắn nhất định cũng không nương tay, con người là giống loài ích kỉ nhất trong các chủng tộc, ganh ghét tị nạnh hơn thua! luôn luôn vì bản thân đầu tiên, lịch sử nhân loại ở Địa Cầu hiện đại cũng chỉ phát triển mấy ngàn năm, nhưng thời kì nào mà chẳng có giết chóc chiến tranh, hòa bình độc lập chính là lấy máu mà đổi, tốt xấu chẳng thể phân rõ ràng, tốt với dân tộc của mình, nhưng trong mắt dân tộc khác lại chính là một kẻ xấu, thiện ác không phân cốt chỉ ở lòng người, chính kiến quan điểm khác nhau không thể nào cùng một chỗ, chẳng ai có thể giảng giải cho đối phương hiểu triết lý của mình được, đạo bất đồng tương bất vi mưu, không cùng chí hướng không cùng tư tưởng quan niệm không thể cùng nhau phân biệt thiện ác, đúng sai.

Thiện ác đúng sai, Trần Quốc Hưng hiện tại cũng chẳng phân nổi, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể hiểu rõ thiện ác đúng sai, hoặc cũng có thể không, tương lai biến số con đường, cùng những lựa chọn sẽ dẫn tới những lối đi khác nhau, thành dạng gì tồn tại chẳng mấy người biết được trước cả.

"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc!.

Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.

Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".