Trần Quốc Hưng không đợi cho con mãnh thú báo tiếp tục tấn công mà chủ động lao lên một đao khí bổ ra, đao khí xé gió bắn đi hướng thẳng về phía mắt con mãnh thú vừa mới tấn công.
“ Phựt.
”
Đao khí đánh trúng một bên mắt của con báo mãnh thú, Trần Quốc Hưng cũng hơi thở nhẹ, đám này tốc độ không gọi là quá nhanh, đặc điểm thân thể có khác biệt so với sự nhanh nhẹn của loài báo ở Địa Cầu.
“ Ngaoooooo! ”
Con báo một bên mắt bị đao khí đánh trúng liền vỡ nát một mắt, máu me be bét há miệng kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, bốn con báo mãnh thú còn lại ánh mắt liền hiện ra hung quang khi đồng bọn của chúng nó kếu thảm, liền xông lên há miệng cắn tới, Trần Quốc Hưng cau mày, nếu hắn đánh nhau với đám mãnh thú này hắn tự tin với thân thể cùng dương lực chắc chắn sẽ giết được mấy con vật nhỏ này, nhưng những người khác lúc này lại trở thành cản trở cho hắn.
“ Tiêu huynh cứu ta.
”
Ngô Hạ đang bị một con báo đen cắn tới, tốc độ nhanh chóng khiến Ngô Hạ chạy không kịp, Trần Quốc Hưng cau mày, thân ảnh lóe lên xuất hiện trước Ngô Hạ, đao trong tay nâng lên đầu.
- Trảm Đao Phá.
Một đao vung ra, hư ảnh Âm Đương Đao hiện ra dài khoảng mười mét, một đao chém xuống đầu con báo đen khác.
“ Ầm.
”
Con báo đen ăn một đao ảnh lên đầu, lảo đảo nghiêng ngả lắc lắc cái đầu dừng lại, Trần Quốc Hưng khẽ hít một hơi, dương lực không thể so sánh với nguyên lực, nếu một đao sử dụng nguyên lực hắn đảm bảo chém bay đầu con báo mãnh thú, nhưng sử dụng dương lực, sát thương cũng không phải quá lớn, con báo đen trúng một đao chỉ choáng váng đầu óc thôi chứ không có mất mạng.
“ Vèo! ầm! ”
Mị Linh Nhi bị một con báo mãnh thú khác dùng đuôi quật trúng liền văng đi cày nát mặt đất, Trần Quốc Hưng nhăn mặt kéo Ngô Hạ chạy qua chỗ Mị Linh Nhi bị đánh văng đi, khi cái lưỡi đỏ của con báo mãnh thú sắp li3m lấy thân thể Mị Linh Nhi, Trần Quốc Hưng xuất hiện đao trong tay vung ra chém một nhát.
“ Bắn vào miệng nó”
Trần Quốc Hưng hét lớn, Ngô Hạ trên vai vác một khẩu Bazooka nghiêng đầu ngắm vào miệng con báo mãnh thú bắn.
“ Bùm.
”
Trần Quốc Hưng bị hất văng về sau một đoạn, con báo đen đang há miệng lĩnh trọn một quả Bazooka mà hắn lấy ra đưa cho Ngô Hạ, miệng đầu máu be bét nhưng không có chết, nó gào lên điêng cuồng, Trần Quốc Hưng liếc mắt nhìn một vòng chẳng có chỗ ẩn nấp, mà năm con báo mãnh thú này cũng không có phải nói nhai là nhai được, sức chịu đựng của chúng nó cũng không phải dạng vừa, Trần Quốc Hưng ném cho Ngô Hạ một khẩu súng phóng lựu.
“ Tự lo.
”
Rồi thân ảnh lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Tống Như Ngọc ôm lấy tuổi muội vào lòng, đưa lưng lĩnh trọn một đuôi của mãnh thú báo đen đánh tới,
“ Vèo! ầm! ”
Cả hai người bay vèo đi, Trần Quốc Hưng sau lưng một trận đau nhức truyền lên não, sức lực của cái đám chết tiệt này cũng không có vừa, Mị Linh Nhi lĩnh trọn một đòn không biết sống chết sao rồi, nãy hắn cũng chẳng có thời gian để ý.
“ Ca ca.
”
Tống Như Ngọc hô lớn, hai mắt đỏ lên, Trần Quốc Hưng cười cười ra hiệu không sao, hai người rơi xuống mật đất, dĩ nhiên là Trần Quốc Hưng là cái đệm thịt cho Tống Như Ngọc, trong khả năng của hắn, nhất định hắn không để muội muội nhặt được này chịu thương tổn.
“ Hai người không sao chứ.
”
Chỗ Trần Quốc Hưng rơi xuống ngay gần Nam Tư Uyển, Trần Quốc Hưng nhanh chóng đứng dậy, lắc đầu ra hiệu không sao, Nam Tư Uyển khẽ gật đầu rồi tiếp tục đánh nhau với một con báo mãnh thú, roi đen trong tay Nam Tư Uyển quật túi bụi lên đầu con báo đen khiến nó kêu như mèo bị chọc tiết, Trần Quốc Hưng mắt khẽ giật giật, cảm giác những người dùng roi rất dã man kiểu thích bạo lực vậy (^__^!)
Nam Tư Uyển thân thể cũng rất nhanh nhẹn, luồn lách thậm chí còn nhảy lên cả đầu con báo đen roi quất túi bụi, Trần Quốc Hưng khẽ thở nhẹ, những kẻ biến thái không phải chỉ có riêng mình hắn, Nam Tư Uyển nguyên lực vậy mà lại có thể phát huy trên dưới một thành, như vậy ở nơi này cũng là nhiều hơn những người khác, mà quái lạ sao Nam Tư Uyển hiện tại cảm giác không yếu đuối như lúc ở bên ngoài nhỉ? Trần Quốc Hưng không biết rằng mấy cái lời ba hoa chích chèo đầy sáo rỗng của hắn lúc ở Cổ Thụ Đầm Lầy vậy mà lại có tác dụng lớn với Nam Tư Uyển, khiến vết nứt đạo tâm trong lòng Nam Tư Uyển lành lại, vì thế Nam Tư Uyển hiện tại đã khác với Nam Tư Uyển trước kia một phần, nhiều thêm một phần mạnh mẽ ở cả bên ngoài lẫn bên trong nội tâm.
Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.
com mong mọi người đang đọc ở wep qua wep chính thức tác đăng để ủng hộ tương tác cùng tác giả.
Hiện tại bên chỗ Ngô Hạ một con mãnh thú, Nam Tư Uyển một con, một con ăn đao của hắn còn đang choáng váng, một con thì mù một bên mắt còn đang chưa quen với nhìn một bên vẫn con đứng ở một bên kêu như mèo, còn một con không có động vẫn đứng im, Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn qua, bốn mắt va chạm nhau trên không,Trần Quốc Hưng khóe miệng khẽ giật giật, con báo đứng im kia không phải là cái dạng gì trâu bò, mà là một con báo già, răng có cái còn gãy cả một nửa rồi, có lẽ là ông nội của gia đình mấy con báo mãnh thú này, tiễn phật thì tiễn tới Tây Phương, còn mấy con báo này dĩ nhiên là phải tiễn từ già đến trẻ rồi, Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt, rồi đưa cho Tống Như Ngọc một khẩu phóng lựu nói.
“ Cẩn thận.
”
Rồi hắn cầm đao chạy qua chỗ con báo ông nội, nhảy lên vung đao, Trần Quốc Hưng nghĩ một đao của mình sẽ tiễn con báo ông nội về trời, nhưng con báo ông nội thấy Trần Quốc Hưng đánh tới trực tiệp há miệng, thân thể nhảy một cái nhanh đến mức chớp mặt đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng.
“ Ngoặm.
”
Một miếng Trần Quốc Hưng liền bị cắn, con báo ông nội đáp xuống đất miệng nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
“ Phì.
”
Nuốt xong còn há miệng phun ra Âm Dương Đao của Trần Quốc Hưng, những người khác thấy một màn như vậy sợ hãi, Tống Như Ngọc hét lớn.
“ Ca ca.
”
“ Tiêu huynh, đơn giản bị ăn chết, lát nữa thì đến lượt ta”
Ngô Hạ còn đang hăng máu vui vẻ nã đạn pháo, thấy Trần Quốc Hưng bị con báo to nhất trong mấy con một ngụm nuốt chửng thì mặt mũi xanh mét, toàn thân lạnh lẽo.
“ Con Mẹ Nó.
”
Trần Quốc Hưng trong đầu chỉ còn một suy nghĩ chửi bậy, như nào hắn lại bị một ngụm nuốt xuống bụng một con báo, chuyện này mà truyền ra ngoài hắn làm sao ngẩng mặt nhìn đời, cứ nghĩ tới cảnh hắn từ đít con báo ông nội chui ra biến thành một cục phân, Trần Quốc Hưng trong lòng sợ muốn chết, may mà thân thể hắn còn cứng, con báo ông nội này già cả rồi răng cũng không còn sắc nhọn, nếu không hắn bị nhai chết rồi.
Trần Quốc Hưng y phục rách nát như một thằng ăn xin vì bị con báo ông nội lúc nãy nhai nát, đang theo ống thực quản của con báo ông nội trượt xuống, Trần Quốc Hưng móc ra đèn pin vừa trượt vừa soi, cái này cũng giống với trò chơi cầu trượt đi, bất quá mùi ở nơi này không được dễ chịu cho lắm, nó giống như mùi nước bọt vậy, thối thối khủm khủm (đừng đạo hữu nào nhổ nước bọt ra ngửi nhá (^0^)).
Trần Quốc Hưng phải lấy ra mặt nạ lọc không khí ra đeo lên, trượt một lúc Trần Quốc Hưng liền phát hiện bảng thân đang rơi xuống một cái hồ.
“ Đây là dạ dày à, mé khiếp thế.
”
Cái hồ này nước này có màu xanh Trần Quốc Hưng rơi xuống tũm một cái, quần áo lập tức bị ăn mòn, Trần Quốc Hưng bơi ếch tay cầm đèn pin soi khắp nơi thấy một bộ xương trắng nổ lềnh bềnh ở gần đó liền bơi lại, trèo lên bộ xương trắng đang trong quá trình bị ăn mòn, Trần Quốc Hưng vẻ mặt ở sau cái mặt nạ lọc khí tái mét, trên người có lớp dịch dạ dày nhớp nháp, hắn liền lấy nước ở bên trong Thiên Địa Ấn tắm qua, sau đó rọi đèn pin nhìn khắp nơi nơi này giống như một cái hang động vậy, vách tường là màu đỏ của máu thịt còn không ngừng co bóp, soi đèn pin nhìn dịch dạ dày có màu xanh Trần Quốc Hưng lẩm bẩm.
“ Con báo ông nội này bị trào ngược dịch mật rồi.
”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc!.
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".