Năm người Liên Y Giáo vẻ mặt khó coi, một nam tử cao lớn đi đầu vung áo, lấy ra trường đao của mình vung mạnh một cái.
“ Ma đạo tà giáo, hôm nay năm người chúng ta phải diệt sạch ma đạo các ngươi.”
“ MÕm.”
“ Pằng...pằng...pằng....”
Trần Quốc Hưng hất mặt ra hiệu, Ngô Hạ liền sả súng, nam tử vừa mới nói những lời oai hùng mặt mũi tái mét ngã trên đất, nam tử cao lớn cũng không có bị bắn chết, chỉ bị thương ngoài da, da dẻ của nam tử to cao thuộc loại da dày thịt béo đạn cũng không thể xuyên thủng từ trước ra sau, bất quá Ngô Hạ nếu bắn vào đầu hoặc điểm yếu chí mạng, nam tử to cao hiển nhiên cũng chẳng thế chạy khỏi cái chết.
Bốn người khác mặt mũi khó coi nhìn họng súng đang nhả khói trong tay Ngô Hạ, trong lòng bốn người một trận lộp bộp, cái thứ kì quái có thể b ắn ra kia nếu ở bên ngoài chẳng đủ để vào trong mắt bọn họ, nhưng ở nơi này nguyên lực bị phong bế, cái thứ vũ khí kia lại có lực uy hiếp cực lớn, nhìn Tưởng Minh da dày thịt béo vẫn bị người ta bắn cho be bét cả người nằm trên đất thì cả bốn người trong lòng đều lạnh lẽo.
“ Nhanh giao đồ rồi đi vào trong, nhanh lên không ta bắn nát sọ các ngươi bây giờ.”
Trần Quốc Hưng vác Đại Bàng Đen trên vai khẽ đập đập lên vai vài cái nhìn bốn người cười tươi như nắng mùa xuân ấp áp.
Nhưng trong mắt năm người của Liên Y Giáo, nụ cười cả hắn cực kì ghê tởm, trong lòng cả bốn người đều đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông Trần Quốc Hưng, bốn người nhìn nhau rồi khẽ nuốt nước bọt nhìn năm cái họng đen trong tay đám người đang chĩa vào mình, vẻ mặt khó coi, đúng trước nguy cơ sinh tử cả bốn người đều lựa chọn bỏ đồ vật trước hết bảo vệ tính mạng, tuy có chút không tin lời nói của mấy tên ma đạo, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, chống cự lại thì nhìn kết cục bê bết của Tưởng Minh nằm lăn lóc dưới đất liền hiểu, sau đó cả bốn người khó khăn tháo túi trữ vật bên hông rồi ném qua cho Ngô Hạ.
“ Haha các ngươi là người biết điều, mau vào đi.”
Trần Quốc Hưng cười vui vẻ thu lại Đại Bàng Đen rồi dơ tay làm động tác mời, bốn người nghi ngờ cảnh giác nhìn Trần Quốc Hưng cùng mấy người khác, ma môn đệ tử nói lời giữ lời từ bao giờ vậy? Đó đều là suy nghĩ của cả năm người Liên Y Giáo, sau đó cả bốn người từ từ dìu nam tử to cao từ trên đất dạy rồi hướng vào cửa Cổ Thần Miếu.
“ Đứng lại.”
Ngô Hạ cau mày nói, trong lòng năm người Liên Y Giáo đều lạnh xuống, ma đạo cuối cùng vẫn là ma đạo lật lọng dối trá, cả năm người trong lòng đều có ý định quyết tử chiến.
“ Còn một cái mau đưa nốt đây, định giấu hả?”
Nam tử to cao vẫn đeo túi trữ vật bên hông, Trần Quốc Hưng cười cười, Ngô Hạ này cũng có năng khiếu theo đuổi đỉnh cao của Đạo Tặc, ba nghìn đại đạo không có cái nào gọi là xấu cả, đạo nào cũng đều mang một vẻ đặc thù của mình, chỉ là cách thức, mục đích dùng để làm gì mà thôi.
Một người tháo túi trữ vật của nam tử to cao bị thương ném cho Ngô Hạ, ánh mắt của nam tử to cao nhìn túi trữ vật tràn đầy tiếc hận, những cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
“ Đi đi.”
Thấy Trần Quốc Hưng không có động tác gì, Ngô Hạ liền phất phất tay như đuổi ruồi xua đuổi người của Liên Y Giáo, bốn người dìu nam tử to cao khuất sau cánh cổng của Cổ Thần Miếu.
“ THÙ NÀY LIÊN Y GIÁO NHẤT ĐỊNH SẼ ĐÒI LẠI GẤP ĐÔI.”
Tiếng của mấy người kia vang vọng, Trần Quốc Hưng bĩu môi, thịt mõm có vẻ rẻ, chạy cong cả đuôi rồi còn quay lại gầm gừ.
“ Tiêu huynh.”
Ngô Hạ đưa tới năm cái túi trữ vật, Trần Quốc Hưng hài lòng gật đầu ngó qua năm cái túi trữ vật rồi ném cho Ngô Hạ một cái, còn bốn cái buộc vào hông của mình.
“ Cho phần của ngươi, còn lại ra ngoài ta sẽ chia đều cho mấy người còn lại.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì, Trần Quốc Hưng trong lòng lại là một suy nghĩ khác, chia đồ cho mấy người kia, đấy cũng chỉ là lời nói mà thôi, hắn dĩ nhiên là đút túi hết rồi, đi ra khỏi Cổ Thần Miếu, trí nhớ bị xóa, chuyện ở trong này đều không ai nhớ nữa, hắn lúc đó dĩ nhiên là chiếm hết rồi, đồ tốt lấy ở nơi này cũng không phải có thể đút túi riêng hết, giao nộp cho tông môn tám phần còn bản thân chỉ được giữ lại hai phần, tông môn sẽ không bạc đãi ngươi những cái giá mà tông môn bù lại nó hơi ít so với giá trị của đám bảo bối này, một cục vàng giá mười triệu chẳng hạn nhưng ngươi chỉ được nhận được có năm trăm nghìn, không bằng ngươi dấu chiếm làm của riêng bán chui cũng được bảy triệu, cống hiến và lòng tham dĩ nhiên chẳng mấy ai đủ lòng tốt để làm cái chuyện cống hiến ấy, ai mà chẳng muốn lợi ích thuộc về bản thân, nhưng có những chuyện là bất đắc dĩ, không giao không được, tông môn hay một cá nhân nào đó chiếm được chỗ tốt đó thì người ngoài không thể nào biết được.
“ Chúng ta vào luôn không ca ca?”
Tống Như Ngọc lên tiếng, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói.
“ Vào thôi.”
Một âm mưu được Trần Quốc Hưng bắt đầu suy tính, hắn muốn chiếm sạch đồ tốt mà lần này tất cả những người khác đoạt được, địa điểm cướp đoạt tốt nhất chính là Cổ Thần Miếu, lối ra thì phải khi hết thời gian mới được những trưởng lão cùng hợp sức mở ra lối đi chứ không phải thích ra bên ngoài lúc nào thì ra lúc đó, những người tiến vào nơi này ai mà chẳng vì bảo vật, nhất định sẽ tiến vào bên trong Cổ Thần Miếu tìm đồ tốt, hoặc cũng có những kẻ chờ ở bên ngoài bố trí chờ đợi những kẻ khác mạo hiểm đi ra từ trong Cổ Thần Miếu rồi cướp đoạt, chuyện gì cũng có thể sảy ra, Trần Quốc Hưng không lựa chọn kiểu há miệng chờ sung đó, hắn còn muốn thử một phen ở trong Cổ Thần Miếu tìm kiếm siêu bảo vật, hắn nghi ngờ nơi này nhất định có đồ siêu tốt, mà muốn đạt được nhất định phải tiến và sâu trong Cổ Thần Miếu, bảo vật dĩ nhiên được cất dấu ở nơi an toàn, không thể nào vứt vớ vẩn ở bên ngoài được.
Tám người đi qua cánh cổng thành, Trần Quốc Hưng nói Tống Như Ngọc ôm lấy một bên tay của mình, tay còn lại cầm Âm Dương Đao, hắn biết mấy cái nơi như này làm gì có chuyện dễ dàng tiến vào, quả đúng như hắn nghĩ khi bước vào bên trong hai cánh cửa, không gian xung quanh tay đổi biến thành một đường hầm, là một lối đi như cái hộp vuông với bốn bức tường màu vàng nhạt, trên tường cách mỗi ba mét lại co một cây đuốc cháy bập bùng một ngọn lửa vàng, không biết đã cháy bao nhiêu năm rồi, sau lưng đám người là một bức tường chắn không thể quay đầu trở về, cả tám người ngơ ngác nhìn xung quanh, Ngô Hạ đưa tay gõ gõ lên một vách tường.
“ Nơi này quỷ dị thế, bức tường này rất cứng.”
“ Keng.”
“ Rất cứng.”
Đổng Trác nhìn thanh kiếm của mình văng ra sau khi thử chém một kiếm lên bức tường, Mị Linh Nhi lúc này cũng đã có thể di chuyển bình thường, nên Đổng Trác mất đi cơ hội tiếp xúc với mỹ nữ, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp vẫn là tái như đít nhái không có huyết sắc, Trần Quốc Hưng cảm giác Mị Linh Nhi lúc này chính là gương mặt mộc vậy.
“ Đi về trước thôi.”
Trần Quốc Hưng từ từ đi về phía trước, tiếng chân người vang vọng trong không gian bốn bức tường, đi về phía trước chẳng có gì gọi là khác biệt, vẫn là một đường hầm thẳng phía trước nhìn không thấy điểm cuối, Trần Quốc Hưng hơi cao mày, tự nhiên quay đầu.
“ Ơ hai tên Nhạc Nguyên, Cao Khanh Kiệt đâu rồi?”
Cả sáu người quay đầu lại nhìn, tám người cùng nhau đi trên lối đi, từ lúc cũng chẳng có lối rẽ nào cả, Đổng Trác cùng Ngô Hạ là hai người đi ngay trước hai người kia, lúc này vẻ mặt khó coi.
“ Nơi này không lẽ có quỷ, vừa mới nãy ta vẫn còn thấy hai tên đó đi sau cách một khoảng không xa, nơi này cũng làm gì có lối đi khác, chẳng lẽ chúng chạy quay lại.”
“ Không thể, sau lưng chúng nó chỗ chúng ta xuất hiện là một ngõ cụt, chỉ có lối này có thể đi.”
Nam Tư Uyển lên tiếng, những người khác nhìn nhau, vẻ mặt tất cả mơ hồ.
“ Mọi người đi sát lại nhau cảnh giác, nơi này có chút quỷ dị.”
Trần Quốc Hưng mặt căng ra, Thiên Nhãn của hắn cũng chẳng nhìn ra nơi này có gì khác biệt, việc hai tên kia biến mất cũng chẳng làm hắn lo lắng hai người bọn họ nguy hiểm, sống chết của hai người đó không mấy liên quan gì tới hắn cả, việc hắn lo lắng là chuyện hai người biến mất một cách quỷ dị chẳng một ai phát hiện từ lúc nào, hắn phát hiện ra cũng là đột nhiên quay đầu nhìn lại mà thôi, không lẽ nơi này có ma? Tự nhiên Trần Quốc Hưng thấy chân mình run run, sau đó sáu người đi sát nhau tiếp tục đi về phía trước.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".