Tiêm xong thuốc cho Mị Linh Nhi, Trần Quốc Hưng quay sang nói với Đổng Trác.
“ Cõng nàng đi.
”
Mị Linh Nhi cũng không phản đối, Đổng Trác liền cõng lấy Mị Linh Nhi lên lưng rồi cả đám tiếp tục lên đường, Trần Quốc Hưng đi đầu tiên phía sau là Tống Như Ngọc, đi ở cuối là Cao Khanh Kiệt.
Đi ra khỏi cánh rừng phía trước mà một thảo nguyên rộng lớn mọc đầu một loại hoa màu đỏ năm cánh, thân cây chỉ có hai cái lá xanh nhỏ, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, nơi này là nơi ẩn nấp thích hợp của rất nhiều loại côn trùng, mà nơi này một con bọ cũng gây nguy hiểm,có một lối đường mòn xuyên qua thảo nguyên hoa, Trần Quốc Hưng rọi đèn pin một thoáng rồi nói.
“ Ta nghĩ trời sáng đi thì tốt hơn.
”
Mọi người quay lại khu rừng tìm một chỗ nhóm lửa nghỉ ngơi, đến khi không gian xung quanh bắt đầu có những tia sáng, cả đám người liền tiếp tục lên đường hướng về phía trung tâm ngọn núi Cổ Thần Miếu kiến trúc.
Mị Linh Nhi thần sắc đã tốt hơn hôm qua, nhưng vẫn được Đổng Trác cõng trên lưng, cả đám người đi tới thảo nguyên hoa hôm qua, lần này Trần Quốc Hưng nhíu mày nhìn mấy bộ xương trắng ở trên dọc đường mòn xuyên qua thảo nguyên hoa, hiển nhiên là đã có những người khác tiến vào nơi này, không biết vì nguyên nhân gì lại bỏ mạng ở đây, đi theo con đường mòn nhỏ tới chỗ mấy bộ xương Trần Quốc Hưng cẩn thận kiểm tra, trên xương cốt không hề hát hiện độc tố hay vết nứt vỡ, nguyên nhân cái chết của mấy bộ xương này tạm thời hắn không đoán ra nổi, máu thịt xung quanh cũng chẳng có tí vết tích nào, cứ như kiểu mấy bộ xương này từ trên trời rơi xuống đây vậy.
“ Uuuuuu! ”
Tiếng u u phát ra làm cả đám người giật mình, Trần Quốc Hưng nhìn về phía phát ra âm thanh, tóc gáy dựng thẳng đứng, phía xa xa đang bay tới một mảng đen sì sì, hắn nheo mắt nhìn phát hiện ra là một bày ong đen, lại nhìn mấy bộ xương liên tưởng một chút tới đàn ong đen khổng lồ kia hắn hô lớn.
“ Mau chạy.
”
Trần Quốc Hưng kéo theo Tống Như Ngọc theo lối đường mòn chạy đi đầu, những người khác cũng vội vàng chạy theo, đám ong đen phía sau như cảm nhận được thức ăn bay vù vù hướng tới chỗ tám người đang chạy.
“ CMN.
”
Trần Quốc Hưng quay đầu nhìn thấy đám ong đang đuổi theo, da đầu run lên, mấy con bọ ở nơi này quả nhiên quỷ dị, thấy người sống như nhìn thấy thức ăn ngon vậy, không biết kẻ nào tạo ra mấy con bọ kiểu này, để hắn biết nhất định sẽ đá nát đít đối phương.
Tốc độ chạy của đám người chậm hơn tốc độ bay của mấy con ong đen, chạy theo đường mòn lòng vòng ngoằn ngoèo, còn đám ong cứ thẳng hướng mà may, đuổi kịp mấy người chỉ là vấn đề thời gian, nếu bị một đàn ong lớn kia bao vây đảm bảo với số lượng ong lớn như vậy, chẳng mấy tất cả sẽ biến thành bộ xương trắng, Trần Quốc Hưng tự tin vào thân thể của mình còn những người khác e là chống không nổi, hắn với trọng trách là một người dẫn đội không thể để đội viên của mình gặp phải nguy cơ sinh tử được, nghĩ nghĩ một lúc liền lấy ra một đống quần áo hỗn loạn mang từ địa cầu đi, lấy xăng đổ vào bật lửa châm lên ném về phía sau, khói đen cháy từ xăng và quần áo bay ra đám ong liền tan ra né tránh đám khói đen, sau đó lại tụ lại đuổi theo không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“ Dai như đỉa.
”
Trần Quốc Hưng ca mày, Tống Như Ngọc lúc này đã th ở dốc tốc độ liền chậm lại, Trần Quốc Hưng liền cúi xuống nói.
“ Trèo lên ca ca cõng.
”
Tống Như Ngọc ngoan ngoãn nghe lời Trần Quốc Hưng nhìn đám người phía sau một cái rồi cũng cắm đầu chạy về phía trước, hắn tính chạy rẽ cái đám hoa đỏ mà một đường chạy thẳng nhưng sau đó liền gạt suy nghĩ đó đi vì hắn thấy ở dưới thân đám hoa có chi chít mấy con sâu toàn lông là lông như bọ ngứa ở Địa Cầu, mà ở cái địa phương chết tiệt này chẳng có con gì là bình thường cả, vì thế không muốn có thêm phiền phức, liền chạy theo đường mòn mà đi.
Phía cuối thảo nguyên hoa đỏ là một dòng sông lớn, chạy đến bờ sông Trần Quốc Hưng mặt mũi tái mét nhìn những con cá với cái miệng chi chít toàn răng nhọn đang nhô khỏi mặt nước dùng ánh mắt đỏ của mình nhìn hắn chằm chằm, trực chờ ăn tươi nuốt sống con mồi nào dám xuống nước, mấy con cá này tương tự với mấy con cá piranha ở vùng Amazon.
Đám người kia cũng chạy đến nơi nhìn những con cá ăn thịt dưới sông vẻ mặt khó coi, ngoảng đầu nhìn về phía sau đám ong thì sắp đuổi đến nơi, tình thế rơi vào tiến thoái lưỡng nan, đến ngay cả Trần Quốc Hưng cũng cau mày, mấy con cá này không biết có cắn thủng nổi thuyền lớn không nữa, không biết những kẻ khác đi trước làm sau mà đi qua con sông này, Trần Quốc Hưng không nghĩ nhiều lấy ra từ trong Thiên Địa Ấn một chiếc thuyền, ném xuống sông, việc này tiêu hao tinh thần không nhỏ, thể tích trọng lượng của những thứ càng lớn, tinh thần tiêu hao càng nhiều, lấy ra con thuyền lớn Trần Quốc Hưng tiêu hao tinh thần cũng không nhỏ, đám cá dưới sông liền lao tới cắn tới đáy thuyền, Trần Quốc Hưng hơi cau mày thúc dục đám người.
“ Mau lên thuyền, đám cá này chẳng mấy sẽ cắn thủng thuyền.
”
Trần Quốc Hưng nhảy một cái đã lên tới boong thuyền, thả Tống Như Ngọc xuống, rồi hắn lại nhảy xuống chạy lại đỡ Mị Linh Nhi cùng Đổng Trác kéo hai người nhảy một cái nhảy cao lên boong thuyền, còn những người khác hắn mặc kệ để tự mình leo lên thuyền, hắn nhanh chóng vào buồng lái khởi động, may mắn chân vịt vẫn còn chạy được chưa bị cái đám cá kia cắn cụt, chiếc thuyền lớn chạy đi với tốc độ không phải quá nhanh.
Đám ong kia đuổi đến bờ sông dường như kiêng kị thứ gì đó không có đuổi theo, mà quay đầu bay đi, cả đám người tuy không biết nguyên nhân gì khiến đám ong đen kia không tiếp tục đuổi theo, nhưng tất cả đều thở phù một hơi, khoảng cánh của hai bờ sông cũng hơn hai kilomet, chiếc thuyền chạy được nửa đường liền dừng lại không thể chạy, thập chí còn đang từ từ chìm xuống.
“ Cắn thủng thuyền rồi, mợ nó răng bọn cá này sắc thế.
”
Trần Quốc Hưng mặt nhăn như khỉ, Ngô Hạ ôm chặt lấy thành thuyền vẻ mặt méo xệch.
“ Ai đó mau nghĩ cách, ta chưa muốn chết, ta còn muốn cưới một thê tử xinh đẹp rồi cùng nhau sinh hài tử! ”
Chiếc thuyền càng ngày chìm càng nhanh, sắt thép đều bị đám cá cắn nuốt một cách nhanh chóng, Trần Quốc Hưng đứng ở mũi thuyền xoa xoa cằm, cái cảnh này giống trong phim Titanic phân cảnh chàng trai vẫy tay chào vĩnh biệt người yêu trên thuyền cứu hộ thế nhỉ.
Thở dài một cái cắn răng dùng tinh thần lực lấy ra hai chiếc máy bay trực thăng, lúc ở Địa Cầu đơn giản chỉ cần khắc ấn kí của Thiên Địa Ấn rồi thu vào bên trong không gian của Thiên Địa Ấn, nhưng muốn lấy ra cũng không có nhẹ nhàng gì, những thứ càng lớn càng nặng tinh thần tiêu hao cũng chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Boong thuyền vẫn là đủ rộng để chứa hai chiếc máy bay trực thăng, Trần Quốc Hưng vẻ mặt tái nhợt cũng bật cười không ngờ vẫn là đồ dùng ở Địa Cầu trong thời khác mấu chốt phát huy tác dụng, lúc nào rảnh rỗi hắn phải nghiên cứu Khôi Lỗi Thuật một chút, rồi kết hợp với công nghệ hiện đại tạo ra vài thứ hay ho mới được.
“ Ngô Hạ ngươi làm theo những gì ta nói, sống hay không là nhờ vào trí thông minh của ngươi haha! ”.