Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 284: Đầu Độc




Trở về động phủ sau đó hắn liền khởi động trận pháp, rồi đi vào phòng tu luyện nhảy lên giường, bắt đầu kiểm kê lại thành quả lần này, lấy được sáu gốc Độc Lan Thảo cùng một gốc Thanh Lan Thảo.

“ Con súc vật kia sắp đột phá Yêu Vương bảo sao mình cướp Thanh Lan Thảo lại đuổi theo không rời.”

Trần Quốc Hưng cầm gốc Thanh Lan Thảo lên khẽ lẩm bẩm nói, Thanh Lan Thảo này đem luyện chế thành Thanh Thần Đan thì mới có tác dụng lớn được, mà đan dược dạng này hắn không có luyện chế nổi, tuy hắn có kiến thức ít nhiều về luyện đan thuật nhưng kiến thức cũng mãi mãi là kiến thức mà thôi, còn chuyện áp dụng vào thực tế nó lại có chút khác biệt.

“ Hay là đến Đan Phong đăng ký học nhỉ?”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nhưng sau đó lại chán nản, Đan Phong hình như chỉ thu nhận để tử có Hỏa Linh Căn hoặc Mộc Linh Căn liên quan tới chăm sóc dược thảo, còn những linh căn khác rất ít thu nhận, mà cả hai loại linh căn đó hắn không có thì phải.

“ Mai hay là đi kiểm tra tư chất một lát.”

Trần Quốc Hưng đến tận bây giờ cũng chưa xác định được bản thân có bao nhiêu loại linh căn, hiện tại hẳn là đã có ba loại thuộc tính biến dị, còn linh căn ngũ hành hình như là không có, khẽ lắc lắc đầu không tiếp tục suy đoán thêm làm gì mà nằm dài ra giường kéo chăn chùm kín đầu đi ngủ, bôn ba nguyên một ngày cũng mệt rồi.

Sáng hôm sau hắn đến Nhiệm Vụ Đường trả nhiệm vụ nhận được một trăm năm mươi điểm cống hiến, hắn cũng chẳng để tâm nhiều đến, sau khi hỏi thăm một vòng hắn liền đến Khảo Hạch Đường nơi này là nơi khảo hạch tư chất của những lứa đệ tử mới tiến vào tông môn, kẻ có tư chất thì mới được thu nhận không có tư chất thì trở lại phàm giới, hiện tại không phải thời điểm khảo hạch tư chất đệt tử nên cũng chẳng có mấy người ở đây, ở lối cửa vào của Khảo Hạch Đường là hai đệ tử ngoại môn nhận nhiệm vụ canh giữ mà thôi, Trần Quốc Hưng cũng không có áp chết tu vi hai người kia vừa thấy hắn cảm nhận được khí tức liền chắp tay hành lễ.

“ Sư huynh.”

Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu quan sát hai người, một lúc sau nhanh chóng ném cho hai người mỗi tên hai viên trung phẩm linh thạch.

“ Ta muốn dùng cột tư chất một lát, không làm phiền chữ?”

Hai người nhanh chóng thu lại linh thạch trên miệng là một nụ cười nịnh nọt nói.

“ Sư huynh người cứ thoải mái tự nhiên, cũng không phải lúc chiêu thu đệ tử, cột tư chất cũng là bỏ không, sư huynh muốn kiểm tra lại tư chất của mình sao?”

Trần Quốc Hưng chỉ cười cười không nói mà quay lưng đi vào bên trong, ở giữa sân đá rộng có ba cái cột đá lớn được điêu khắc hình thù là một con rồng quấn quanh cây cột, phía trên đỉnh nơi miệng rồng là một quả cầu thủy tinh trong suốt, Trần Quốc Hưng đi tới trước cây cột ở giữa đưa tay đặt lên trên cột, nơi đó có hình một bàn tay lõm vào.

“ Vừng ơi mở ra.”

Trần Quốc Hưng chờ mong nhìn lên viên cầu thủy tinh chờ đợi, không làm hắn tốn thời gian viên cầu thủy tinh bắt đầu sáng lên đủ loại màu sắc chia làm tám ô bên trong viên thủy tinh cầu, ánh sáng càng ngày càng chói, ở trong Thiên Địa Ấn tràn ra một luồng hư ảo như tách biệt chỗ Trần Quốc Hưng với thế giới xunh quanh. Ánh sáng đến chói mắt của tám màu hiện ra làm Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm lẩm bẩm một mình.

“ Là bát đại Linh Căn, bất quá là Cực Phẩm Linh Căn hay là...”



Trần Quốc Hưng bỏ tay khỏi cột đá linh căn liền trở về bình thường, hắn cũng không có phát hiện ra điểm bất thường xung quanh liền quay người rời đi, đến chỗ hai tu sĩ ngoại môn canh gác Trần Quốc Hưng quan sát vẻ mặt của hai người này không có gì bất thường liền cười cười nói.

“ Hai vị làm phiền rồi.”

“ Sư huynh ngươi không có kiểm tra tư chất lại sao mà chỉ đứng im trước cột tư chất vậy?”

Trần Quốc Hưng trong lòng sửng sốt, hắn có kiểm tra mà sao hai người này lại không thấy nhỉ? Còn đang nghi hoặc giọng nói của Tử Y vang lên trong đầu.

“ Đừng có tùy ý kiểm tra tư chất của ngươi nữa, để người khác biết được rất phiền phức, ngươi không có cơ hội trưởng thành đâu.”

Trần Quốc Hưng như bừng tỉnh, là Tử Y dở trò nên người khác mới không nhìn thấy, hắn đến bây giờ vẫn còn đang sợ hãi về tư chất của chính bản thân mình, nếu để người khác nhìn thấy hắn tin mấy loãi quái vật thi nhau xông lên đoạt xá hắn mất.

“ Ta chỉ là tưởng niệm một chút kí ức mà thôi, không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong liền quay lưng rời đi, trở về đến động phủ Trần Quốc Hưng sửng sốt thấy Hà Trung Sơn dẫn theo năm người khác đang đứng ở cửa động phủ chờ đợi mình, khóe miệng liền nhếch lên một cái nhìn Hà Trung Sơn, năm người tới tu vi cao nhất cũng chỉ là một Kim Đan Hậu Kỳ còn bốn người còn lại thậm chí chỉ là Trúc Cơ mà thôi, nhưng hai chữ sau lưng áo của đám người lại là một thứ uy hiếp cực lớn với tất cả đệ tử Cửu Đầu Giáo.

“ Chấp Pháp.” là năm người của chấp pháp đường, nơi này được xem như nơi quyền lực nhất của Cửu Đầu Giáo, là nơi xét xử chấp pháp phán tội của đệ tử vi phạm môn quy, nó là một cơ cấu quyền lực cực lớn có địa vị chỉ đứng sau Trưởng Lão Điện mà thôi, không ngờ tới Hà Trung Sơn còn quen biết người của chấp pháp đường, xem ra chuyện này mà giải quyết không ổn thỏa lại kéo một mớ phiền phức tới thì rất đau đầu.

“ Tiêu Hạo?”

Người đi đầu trong đám người là một nam tử mặt vuông thấy Trần Quốc Hưng còn đang ngây người thì khẽ hừ mũi lên tiếng.

“ Sư đệ thất lễ rồi, các vị sư huynh uy phong bệ vệ làm cho tiểu đệ có chút sợ hãi.”

Hữu Cát thấy bộ dạng khúm núm của Trần Quốc Hưng hài lòng gật đầu, bất quá trên mặt lại biến đổi nói.

“ Ta nghe Hà sư đệ nói lại, ngươi ra tay đánh người trong phạm vi tông môn, chuyện này là ngươi sai rồi.”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt cười cười xu nịnh nói.

“ Sư huynh mắt sáng như sao cũng không nên nghe chuyện từ một phía mà đáng giá sư đệ như vậy được, hay là sư huynh cùng các huynh đệ vào động phủ của sư đệ thưởng thức trà ngon, rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

Hữu Cát trầm tư một lúc mới phất tay nói.

“ Được.”



“ Hữu sư huynh, chuyện này e là...”

Hà Trung Sơn thấy tình thế không như mình mong đợi liền chen ngang một câu, Hữu Cát liền liếc xéo một cái khiến Hà Trung Sơn không dám nói thêm một câu, tất cả mọi chuyện sảy ra đều được Trần Quốc Hưng thu vào trong mắt, quan hệ giữa hai người này cũng không phải quá sâu, hắn có thể đảo đen thành trắng được.

“ MỜI VÀO.”

Trần Quốc Hưng mở cửa động phủ mời đám người đi vào, vừa vào bên trong ánh đèn nhấp nháy làm Hữu Cát cùng đám người hơi sửng sốt, qua một hồi Trần Quốc Hưng liền chém gió lấy cả ma túy ra.

“ Đây là phong tục chỗ tiểu đệ, ma túy chỉ mời khách quý mà thôi.”

Đám người sửng sốt, Hữu Cát liền nhanh tay cầm lấy một túi nhỏ ma túy nghi hoặc nói.

“ Đây chính là dược liệu thần kì có thể đột phá tâm cảnh, nâng cao tốc độ tu luyện được bàn tán trong thời gian qua, ngươi là kẻ bán ra thứ này?”

Trần Quốc Hưng trong lòng thì cười lạnh nhưng ngoài mặt lại tươi cười nịnh nọt.

“ Sư huynh chính là ta, chỗ ma túy này ta biếu tặng sư huynh, còn chỉ cho sư huynh cách hưởng thụ tốt nhất nữa.”

Hữu Cát lúc này hai mắt tỏa sáng, chuyện đòi lại công đạo cho Hà Trung Sơn bị ném ra tận đâu đâu rồi, Hà Trung Sơn ở một bên khó chịu nhưng ánh mắt nhìn túi ma túy trong tay Hữu Cát lộ rõ vẻ nóng bỏng.

Trần Quốc Hưng sau đó xào nấu như một đầu bếp chuyên nghiệp, kẻ ma túy thành những đống lớn trong lòng thầm chửi, cho cái đám mũi to này hít đến ngáo ngơ luôn mới được.

“ MUSIC QUE...”

Trần Quốc Hưng bât đầu bật nhạc rồi chỉ cách sử dụng cho đám người, nam tử mặt vuông cho mũi xuống hít một hơi sau đó nằm dài ra sau ghế đôi mắt từ từ lim dim, những người khác cũng bắt đầu làm theo, ngay cả Hà Trung Sơn cũng chõ mũi vào hít lấy hít để.

Trần Quốc Hưng ở một bên khóe miệng nhếch lên nói.

“ Anh em vui chơi thoải mãi, anh lo hahaha...”

Tiếng nhạc remix dần dần dẫn dắt đám người tới trốn tiên cảnh.

“ ANH EM ƠI...HEY...HEY...HEY...”