Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 283: Con Bà Mày




Bay gần về đến động phủ của mình trời cũng đã tối, Trần Quốc Hưng nhíu mày, hắn cảm nhận được khí tức của Hà Trung Sơn, không phải cái tên đó lại đến chờ trực vay mượn đó chứ, nếu mà đối phương còn không biết điều hắn sẽ đánh một trận ra trò, kẻ khác có lẽ với tu vi Kim Đan Sơ Kỳ sẽ sợ Hà Trung Sơn có tu vi Kim Đan Trung Kỳ nhưng Trần Quốc Hưng hắn chưa biết sợ một kẻ nào, sau lưng hắn có một Luyện Hư Kỳ nên trong lòng hắn không sợ hãi bố con thằng nào cả, hiện tại chỉ là rèn luyện tâm tính nên hắn mới không muốn quá phụ thuộc vào Cơ Như Uyên, mọi chuyện đều cố gắng hạn chế không làm quá mức, sống một cách luồn cúi không bộc phá.

“Tên đầu đất kia còn không biết điều, anh mày băm mày làm trả luôn.”

Lẩm bẩm rồi Trần Quốc Hưng cũng hạ xuống trước động phủ của mình, Hà Trung Sơn hai mắt thâm quầng điệu bộ cực kỳ uể oải nhưng khi thấy Trần Quốc Hưng hai mắt liền phát sáng, thân thể lóe lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Trần Quốc Hưng một tay định bắt lấy hắn.

“ Hừ.”

Trần Quốc Hưng thấy tay của đối phương muốn chộp lên vai mình liền hừ lạnh, khi tay đối phương chụp lên vai hắn liền phát lực vai khẽ hất một cái, bàn tay của Hà Trung Sơn bắn ra khỏi vai Trần Quốc Hưng, cả người Hà Trung Sơn lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại.

“ Tiêu sư đệ, là sư huynh lỗ mãng.”

Hà Trung Sơn trong lòng cuồn cuộn sợ hãi, vốn muốn một trảo trấn giữ đối phương nhưng không ngờ sức mạnh của đối phương lại lớn như vậy, chỉ một cái hất vai đơn giản lại khiến bản thân Hà Trung Sơn như bị một quả núi nhỏ đánh trúng vậy, vốn là tính một chiêu trấn áp đối phương rồi bắt giao hết ra ma túy nhưng biểu hiện của Trần Quốc Hưng thể hiện ra khiến Hà Trung Sơn phải thay đổi chủ ý.

“ Tiêu sư đệ chỗ ngươi còn ma túy hay không?”

Trần Quốc Hưng nheo mắt đánh giá Hà Trung Sơn, tu vi vậy mà lại đột phá Kim Đan Tầng Bốn, khuôn mặt hốc hác hơn trước, hai mắt thâm sì, ánh mắt lờ đờ, trong lòng Trần Quốc Hưng một phần suy đoán đối phương đã bắt đầu nghiện rồi, không ngờ tới đối phương lại nhanh chóng sử dụng mà còn nghiện luôn như vậy, quả nhiên Ma Đạo tu sĩ dục vọng luôn luôn được buông thả, lần trước hắn nghe nói ma túy còn giúp tu sĩ Ma Đạo đột phá tâm cảnh, kích thích trong quá trình tu luyện, chuyện này làm Trần Quốc Hưng còn sít chút nữa cười thành tiếng, cái thư độc phẩm ma túy lại lợi hại như vậy làm hắn cũng tính thử một chút nhưng cũng không có dại lấy thân thể làm bừa.

“ Chỗ ta vẫn còn.”

Trần Quốc Hưng lạnh nhạt nói, Hà Trung Sơn vội vàng dơ tay ra nói.

“ Mau đưa cho ta.”

Trần Quốc Hưng cười lạnh, vẻ mặt hiện lên vẻ lưu manh bố đời nói.

“ Tại sao ta phải cho Hà huynh.”

“ Hừ, không giao ra ngươi sẽ chết.”



Hà Trung Sơn khuôn mặt trầm xuống, Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt, đối phương lúc đầu đến với mục đích không tốt, hắn cũng đưa cho đối phương một ít ma túy làm hậu chiêu ám toán, không ngờ đối phương lại tự xa chân vào vũng bùn một cách nhanh như vậy, Trần Quốc Hưng cũng chẳng quan tâm lắm, thứ mà hắn quan tâm là mục đích và kết quả mà thôi còn những chuyện khác hắn không có rảnh để suy nghĩ.

“ Hazz, mình đang trong vai diễn một kẻ xấu xa không cần quan tâm nhiều, sau này diễn một vai người tốt bù đắp lại chắc là được rồi.”

Trần Quốc Hưng tự cảm thán trong lòng, ở đối diện Hà Trung Sơn hừ lạnh một tiếng trong tay xuất hiện một thanh đao bổ mạnh xuống đầu Trần Quốc Hưng.

“ Vậy thì chết đi.”

Hắn cười nhạt dơ một tay nhanh như chớp nắm lấy lưỡi đao đang bổ xuống, thanh đao bị Trần Quốc Hưng túm lấy im lặng trên không trung, dù cho Hà Trung Sơn cố gắng làm sao cũng không thể di chuyển thanh đao thêm một phân.

“ Muốn ma túy thì bỏ linh thạch ra mua, lần này ta tha mạng lần sau đừng trách.”

Trần Quốc Hưng vung chân đạp thẳng ngực Hà Trung Sơn khiến hắn bay vèo ra đằng sau, thanh đao bị Trần Quốc Hưng giật lấy, đụng nát một cái cây mới ổn định lại thân thể, vẻ mặt tái mét.

“ Trả cho ngươi.”

Trần Quốc Hưng bẻ vụn thanh đao linh khí trung phẩm làm ba mảnh rồi ném cho đối phương còn đang sững sờ, khóe miệng nhếch lên quát lớn.

“ Biến.”

Hà Trung Sơn khuôn mặt xám xịt vội vàng quay đầu rời đi, chạy được một đoạn liền quay đầu lại dùng đôi mắt oán độc nhìn Trần Quốc Hưng gằn lên.

“ Ngươi cứ chờ đó..."

“ Con Bà Mày.”

Không chờ cho Hà Trung Sơn nói hết câu trong tay Trần Quốc Hưng đã xuất hiện một cây cung linh khí, hắn nâng cung kéo dây khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, con mẹ nó đã chạy như chó rồi còn quay lại làm màu làm mè, không bắn một phát trong lòng Trần Quốc Hưng rất khó chịu, giả sử Hà Trung Sơn cứ im im mà rời đi còn chuyện trả thù hay không trả thù nói sau thì nó lại yên ổn, đằng này rõ ràng là tìm chết hắn cũng không ngại tiễn đối phương một đoạn.

“ Hậu Nghệ Bắn Chim.”



Trần Quốc Hưng hét lớn rồi thả tay, mũi tiễn màu xanh xé gió lao đi bắn thẳng về chỗ Hà Trung Sơn, mũi tiễn được Trần Quốc Hưng gia trì cả phong khí nên tốc độ nhanh gấp đôi so với bình thường, chỉ trong vài hơi thở đã bay đến trước mặt Hà Trung Sơn.

“ Hộ Thuẫn.”

Hà Trung Sơn tế ra một tấm khiên trước người, cung tiễn va chạm với tấm thuẫn hai bên không ai nhường ai.

“ Bắn chết mợ mày luôn, tiếp này.”

Trần Quốc Hưng tiếp tục kéo căng dây cung rồi thả tay, mũi tên thứ hai xoay tròn rồi lao đi, sau đó tiếp tục mũi thứ ba thứ tư...Trần Quốc Hưng tay lúc này đã hóa thành tàn ảnh cứ thế điên cuồng kéo dây cung rồi lại thả ra, mỗi lần như thế là một mũi tên bay ra bắn thẳng đến chỗ Hà Trung Sơn.

“ Tên mới này biến thái thật.”

Ở một góc có một nam tử gầy gò, cả người như hòa vào bóng đêm chỉ để lộ ra hai con mắt có chút đỏ, đang âm thầm quan sát cuộc chiến, khi thấy tốc độ bắn tên của Trần Quốc Hưng không có dấu hiệu giảm đi mà càng ngày càng nhanh khiến hắn không thể không cảm thán một câu. Ở những chỗ khác cũng có những cặp mắt đang quan chiến cũng khiếp sợ về tốc độ bắn tên của Trần Quốc Hưng.

“ Răng rắc...”

Tấm thuẫn của Hà Trung Sơn chẳng mấy mà nứt vỡ, những mũi tên xuyên qua tấm khiên Hà Trung Sơn thân thể liền chật vật mà tránh né, bất quá trên người cũng nhanh chóng bị mấy mũi tên cắm chúng, máu tươi chảy ra nhuộm ướt cả y phuc trên người.

“ Cút nhanh lên, còn nói thêm một câu nào tao giết.”

Trần Quốc Hưng thu cung tiễn lại, đứng ở đó chắp tay nói, hắn cũng không có thật sự muốn chém giết Hà Trung Sơn, vì cơ bản muốn giết cũng không phải chuyện dễ dàng, thứ hai là đôi bên cũng không có thù hằn sinh tử gì nên hắn cũng không có sát tâm, bất quá sau hôm nay có lẽ là có thù hằn rồi lần sau mà đối phương còn chưa biết điều thì đành dặn lòng siêu thoát cho đối phương.

Hà Trung Sơn ánh mắt lạnh lùng quay người rời đi, lần này không có buông lời dọa dẫm nữa, nếu mà còn nói Trần Quốc Hưng dù cho trời có sập xuống trước đó cũng phải làm thịt đối phương đã, hắn ghét mấy cái thể loại đã cong đuôi chạy còn quay lại uy hiếp, nếu thế thì giết luôn cho đỡ đau đầu.

“ Các vị làm phiền rồi.”

Trần Quốc Hưng cười ha ha nói rồi chắp tay sau lưng đi về phía động phủ của mình, trong bóng tối những kẻ kia cũng rời đi, trên môi là những nụ cười lạnh nhạt pha chút chờ mong.

Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh