Bay ra ngoài cách trăm dặm cách Cửu Đầu Giáo hắn cuối cùng vẫn bị người ta chặn lại, hắn cũng không có ý định trốn tránh mà ngược lại, mấy kẻ tự mò đến hắn dĩ nhiên là sẽ cướp sạch đối phương rồi, bất quá còn phải xem đối phương cứng hay mềm trước.
“ Ngươi chạy nổi sao? Tên vô sỉ.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt đạo mạo đưa tay lên vẻ mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“ Thí chủ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt cần gì nói mấy lời không hay, tội lỗi tội lỗi.”
Nhìn điệu bộ của Trần Quốc Hưng một trong hai chị em song sinh tức giận trợn mắt.
“ Lần trước ăn cướp Yêu Đan của chúng ta, bây giờ còn giả vờ giả vịt.”
Trần Quốc Hưng bộ mặt cây ngay không sợ chết đứng biểu hiện ra trên khuôn mặt, lắc đầu nói.
“ Chắc là có người giống ta nên các ngươi nhìn nhầm, thôi không sao hết ta rộng lượng bỏ qua không tính toán với các ngươi, mau tránh đường cho bổn thiếu gia ta đi.”
Trần Quốc Hưng khẽ phất tay áo điệu bộ rất khí phách, một trong hai người liền lao lên kiếm trong tay vung lên chém một đạo kiếm quang về Trần Quốc Hưng.
“ Vậy để ta đánh cho đến khi ngươi nhớ mới thôi.”
Đạo kiếm quang bay nhanh lao vù đến trước mặt hắn, sợ làm rách bộ y phục tông môn lại phải bỏ tiền ra mua Trần Quốc Hưng dơ tay bắt lấy đạo kiếm quang ném qua một bên.
“ Ầm.”
Đạo kiếm quang bị ném qua một bên cắt một đống thân cây rồi cắm xuống đất tạo thành một vết chém dài trên đất, thấy điệu bộ hời hợt của Trần Quốc Hưng nữ tử xinh đẹp đi cùng hai chị em song sinh mới lên tiếng.
“ Ta là Tống Chi đệ tử của Đan Phong xin hỏi đạo hữu là người thuộc nơi nào?”
Trần Quốc Hưng nheo mắt đánh giá nữ tử xinh đẹp trong lòng hơi động, Đan Phong là một trong các núi lớn của Cửu Đầu Giáo, Đan Phong là nơi luyện chế đan dược của tông môn, đan dược mà tông môn cung cấp cho đệ tử tu luyện là chính từ đan phong luyện chế mà ra, tông môn với đệ tử chính là hoạt động theo nguyên tắc cả hai bên cùng có lợi, đệ tử được dạy dỗ tu luyện, cung cấp tài nguyên, còn đệ tử thì làm nhiệm vụ cho tông môn, hầu hết các dược liệu, Yêu Đan...từ nhiệm vụ tông môn đều là giao đến các phong cần chúng rồi từ đó một phần tài nguyên tu luyện được cung cấp xuống cho các đệ tự, là ngươi làm nhiệm vụ thì ngươi mới có ăn, nhiệm vụ mà Trần Quốc Hưng nhận chính là nhiệm vụ bắt buộc phải làm để cung cấp tài nguyên tông môn xuống, mà đệ tử nội môn cũng có thể tùy ý ra nhập vào các phong chủ tùy theo bản thân quyết định, chẳng hạn như nữ tử trước mặt này sở hữu Hỏa Linh Căn Cực Phẩm dù là chọn luyện khí hay luyện đan trong tương lai nhất định cũng sẽ có thành tựu.
“ Ta chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Trần Quốc Hưng chắp tay sau đít tùy ý nói, nữ tử xinh đẹp khẽ hừ lạnh một cái, từ đầu tới cuối cái tên nam tử trước mắt không thèm nhìn Tống Chi lấy một cái, điều này làm cho Tống Chi luôn được người khác chào đón có chút không vui trong lòng, cộng thêm chuyện của hai người Tống Nhi Tống Mạn, Tống Chi quyết định chặt một chân của đối phương.
“ Để một chân lại rồi ta cho đi.”
Tống Chi cười lạnh, phất tay đánh ra hai cái vòng tròn bay về hướng Trần Quốc Hưng, thấy linh khí đánh tới Trần Quốc Hưng cười nhạt, Lôi Phong Thiểm Bộ vận chuyển toàn lực chỉ nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt nữ tử tung một quyền.
“ Một Đấm Chết Luôn.”
Tống Chi trong lòng kinh ngạc về tốc độ của đối phương, lại bị bất ngờ chỉ kịp đánh ra một vòng bảo hộ bao bọc lấy ba người vào bên trong, Trần Quốc Hưng cười gằn nắm đấm siết chặt mười phần sức lực tung ra không có nửa điểm nương tay.
“ Đùng.”
Nắm đấm va chạm với vòng bảo hộ mà Tống Chi tạo ra, xunh kích tỏa ra xunh quanh làm cây cối đất đá một vùng bay tứ tung loạn xạ, Trần Quốc Hưng cười gằn nhìn ba khuôn mặt xinh đẹp đằng sau vòng bảo hộ màu đỏ nhạt, nắm đấm dừng lại một giây sau đó tiếp tục phát lực.
“ Phá Cho Tao.”
Trần Quốc Hưng hét lớn vận lực, trên vòng bảo hộ xuất hiện chi chít vết nứt sau đó như một tấm kính thủy tinh chịu lực quá mạnh liền bắt đầu nứt vỡ.
“ Ầm.”
Tống Chi hai tay kéo hai người Tống Nhi Tống Mạn lui nhanh chóng về sau, trên gương mặt xinh đẹp đã tái đi một phần, bộ dạng không còn tự tin như trước, Trần Quốc Hưng thu lại nắm đấm không tiếp tục truy đuổi, vì trên cơ bản hắn chỉ muốn hù dọa đối phương, một Kim Đan Hậu Kỳ cũng không phải dễ nhai, muốn nhai đối phương một cái cũng không nhai nổi, hắn chỉ là một Kim Đan Sơ Kỳ không có lấy một điểm mạnh để giết đối phương, ngoài một cái thân thể cường hán, tuy nhiên hắn khẳng định nếu đối phương muốn tránh né tốc độ ra đòn của hắn cho dù có đánh đến tết cũng đừng mong chạm vào đối phương, cũng không phải ai cũng đứng ở đó mà giao đấu thân thể với hắn cả, chiến đấu chính là dùng điểm mạnh của bản thân lôi ra đàn áp đối phương, tuy nhiên điểm mạnh của hắn rất dễ bị bắt bài, chỉ cần trong một hai chiêu đối phương sẽ phát hiện ra, lúc đó chút điểm mạnh của hắn coi như bị phế bỏ.
“ Ta nghĩ chúng ta không nên kết thù, chuyện đã qua thì coi như là đã qua, hiện tại không nên đánh giết khiến cả hai bên không có lợi lộc gì còn khiến bản thân chịu thương tổn không đáng có, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, a di đà phật.”. ngôn tình sủng
Trần Quốc Hưng vẻ mặt cao thâm chắp hai tay vào nhau đứng đó lắc đầu nói.
“ Đừng có học theo cái điệu bộ của cái đám nói nhiều lời ba hoa đó, chuyện này trừ khi ngươi xin lỗi hai muội muội của ta, ta mới suy nghĩ buông tha cho ngươi.”
Tống Chi trong lòng cũng khiếp sợ sau một quyền kia, không nhìn ra tu vi thật sự của đối phương cộng thêm một quyền có thể phá vỡ cả hộ thể nguyên lực của mình, Tống Chi cũng suy đoán tu vi của đối phương không thua kém nàng bao nhiêu, lại cộng thêm nàng còn có hai muội muội cần để mắt tới làm Tống Chi không thật sự thoải mái nếu chém giết sinh tử thật sự nàng liền rơi vào hạ phong, sau đó lại thấy đối phương không muốn kết thù liền có bậc thang đi xuống, tuy nhiên vẫn phải nói lời cường điệu để đối phương không coi nhẹ, nếu không xin lỗi giữa hai bên vẫn có thể đại chiến sinh tử.
“ Hai vị tiểu cô nương xinh đẹp, lần đó là ta sai, ta thật lòng xin lỗi, lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt thành thật lên tiếng, điệu bộ cực kì nhuần nhuyễn cứ như đã rất nhiều lần phải xin lỗi vậy, cả ba người Tống Chi đều hơi sửng sốt không ngờ đối phương lại cúi đầu xin lỗi, đây là chuyện rất ít khi sảy ra, tu sĩ rất coi trọng mặt mũi dù là chuyện ngươi làm sai nhưng ngươi cũng phải đánh giết một trận nếu thua mới cúi đầu xin lỗi cò nếu ngươi thắng thì dĩ nhiên là ngươi đúng, ngươi xin lỗi làm mợ gì, không quản đúng sai chỉ quản thắng thua, ngươi thắng thì chuyện ngươi làm nó lại hợp lý, còn ngươi thua thì dù đúng cũng thành sai.
“ Vậy ta đi trước.”
Trần Quốc Hưng tế ra phi đao bay đi trước ba cặp mắt đẹp, vừa bay Trần Quốc Hưng vừa thở dài, chuyện hắn làm không phân định đúng sai, chỉ là chuyện làm hay không làm mà thôi, chuyện đã làm vậy mà lại bị người ta dẫn cường giả đến phân định đòi lại công đạo, hắn lần này vai diễn là nhân vật yếu đuối vì thế cúi đầu xin lỗi là hắn rồi, bất quá hắn cũng không có thiệt thòi gì, Yêu Đan vẫn thu vào tay, cả người lại chẳng sứt sát một miếng da, chuyện ăn cướp mà chỉ việc xin lỗi là xong có lẽ hắn đã cướp sạch cả cái tu chân giới Nam Châu rồi, đáng tiếc nhiều chỗ ăn cướp xong không còn cả mạng mà xin lỗi ấy chứ, người ta không cần xin lỗi, cần là cần tính mạng của ngươi bù vào.
Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh