Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 271: Sợ Quá Sợ Quá Trời




Trần Quốc Hưng cũng không khinh thường đối thủ, lấy ra một thanh đao Trung Phẩm Linh Khí, thân ảnh cũng lao lên, một trảo một đao va chạm, tia lửa tóe lên hai người cùng dùng sức vung mạnh đối phương, cả hai liền lùi ra sau Trần Quốc Hưng phải lùi tận hơn ba mét, còn nam tử mặt hốc hác chỉ lùi hai mét.

“ Kim Đan Tầng Một, ẩn dấu kĩ thật ta cũng không nhìn ra khí tức của ngươi.”

Tử Minh sau một đòn cũng đã nắm được thực lực của Trần Quốc Hưng khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, Trần Quốc Hưng trong lòng chỉ cười nhạt chiêu vừa rồi hắn chỉ dùng sáu thành sức lực cũng chưa hề tung hết sức lực, chiêu đầu tiên chỉ là hai bên thăm dò thực lực của đối phương mà thôi, Trần Quốc Hưng cũng không đoán được đối phương đã dùng bao nhiêu thành sức lực, nhưng hắn trong lòng đã động ở lần giao phong tiếp theo sẽ vận dụng toàn bộ sức mạnh, cộng thêm cả mười thành nguyên lực một kích tất sát tránh dây dưa.

Tử Minh cũng nheo mắt lại, sau đó nâng bàn tay phải lên đôi bao tay từng tia khói đen bao phủ xunh quanh.

“ Hắc Trảo Thủ.”

Rồi nam cả thân thể nam tử mặt hốc hác lóe lên chỉ một cái đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng trảo thủ chụp xuống, tốc độ ra tay gấp đôi trước đây, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng khiếp sợ về tốc độ của đối phương, hắn không cả kịp nhìn thấy quỹ tích di chuyển của đối phương, tốc độ thật đáng sợ, vạn pháp trong thiên hạ đều có thể phá chỉ riêng chữ “Nhanh” là không thể phá, nếu ngươi muốn phá chỉ có một cách duy nhất chính là ngươi phải nhanh hơn đối phương một bậc.

Tốc độ xuất đao của Trần Quốc Hưng cũng không chậm, đao ảnh loáng một cái đã va chạm với trảo thủ hắc ảnh của nam tử hốc hác.

“ Ầm.”

Khoảng đất xunh quanh chỗ hai người đánh nhau tổ tung tạo thành một cái hố sâu khoảng hai mét, kình khí bắn ra xunh quanh cây cối bị đánh đổ rạp, Trần Quốc Hưng nhăn mặt khi một đầu của trảo thủ đã đâm vào da thịt của hắn, Trần Quốc Hưng cực kì khiếp sợ, đây là lần đầu tiên sau khi đột phá Địa Chi Tiên Thể, một tu sĩ đồng cấp lại có thể hay thương tổn tới thân thể của hắn, mặc dù chỉ là vết thương ngoài ra nhưng cũng đủ hiểu sự sắc bén của bao tay hắc thủ mà tên nam tử hốc hác sử dụng, thanh đao trong tay Trần Quốc Hưng lập lòe lôi điện phóng tới nam tử hốc hác.

Tử Minh vẻ mặt âm trầm của mình cũng rất khó tin, rõ ràng trảo thủ của hắn đã đâm chúng thân thể đối phương, nhưng không thể gây ra tổn thương lớn, đây là lần đầu tiên Tử Minh từ khi đạt được bao hắc thủ này gặp phải thân thể một người không thể xuyên qua, hắc trảo thủ này là Tử Minh trong một lần vô tình đi lạc vào một động phủ của đại năng để lại mà đạt được.

Là một kiện Pháp Khí Cực Phẩm, Tử Minh chỉ sử dụng được một thành công dụng của hắc trảo thù này mà thôi, còn chưa thể điều khiển hắc trảo thủ một cách dễ dàng, dù là như vậy cũng khiến Tử Minh hắn gần như vô địch trong đồng cấp, hôm nay gặp phải Trần Quốc Hưng làm Tử Minh trong lòng cũng khiếp sợ không thôi.

" Lôi Tu, hừ."

Trần Quốc Hưng nhăn mặt, liền vận Thiên Nhãn quan sát thật kĩ bao tay hắc thủ của nam tử hốc hác, trong lòng trấn động, xung quanh hắc thủ trảo có một tầng khói xám mờ ảo, có một khuôn mặt vặn vẹo thay đổi liên tục, không rõ khuôn mặt cố định chỉ mơ mơ hồ hồ, cộng thêm là một hai vòng tròn xám mờ mờ ở phần đầu bao tay hắc trảo thủ, hắn liền hơi ngạc nhiên, từ bao giờ Thiên Nhãn lại nhìn được mấy cái vòng tròn kia? Hắn lại nhìn thanh đao trong tay, thân đao đã nứt vỡ vài đường, phía chuôi đao chỉ có một vòng tròn màu trắng mờ, trong lòng liền suy đoán có lẽ vòng tròn mờ mờ kia là cấp bậc của vũ khí, một vòng đại diện cho vũ khí cấp bậc Linh Khí, hai vòng chẳng lẽ là đại diện cho Pháp Khí?

“ Con mẹ nó.”



Trần Quốc Hưng chửi bậy, hắn trăm cay nghìn đắng mưu hèn kế bẩn cũng sử dụng để ăn cướp bảo khố của mấy tông môn, thế mà không có lấy một kiện Pháp Khí nào ra hồn, vậy mà tên nam tử hốc hác trước mặt vận khí lớn nhường nào mà đồ tốt trong tay lại nhiều thế, một Luyện Tâm Thạch, lại thêm Pháp Khí phẩm cấp cũng không thấp, không biết tên này con ẩn dấu thứ gì khác, Trần Quốc Hưng đề phòng liền lấy ra Long Giáp mặc lên người, thanh đao Trung Phẩm Linh Khí cũng chỉ sau một hai chiêu đã nứt vỡ, đủ hiện độ trâu bò vũ khí của đối phương như thế nào.

“ Hay là ta với ngươi chia nhau mỗi người một nửa Luyện Tâm Thạch, sau đó đường ai nấy đi, không cần phải ở nơi này chém giết sinh tử, ngươi muốn giết ta một cách nhanh chóng cũng không thể, mà ta muốn giết ngươi một cách nhanh gọn cũng không được, lỡ như có người khác mò tới đây không phải cả hai chúng ta sẽ gặp phiền phức hay sao? Ngươi nên suy nghĩ kĩ đi, ta mà muốn chạy ngươi cũng không thể ngăn cản, chuyện ngươi có Luyện Tâm Thạch e là cả tu chân giới Nam Châu sẽ biết, lúc đó Luyện Hư Kỳ tới hỏi thăm, ta nghĩ trừ phi ngươi trốn khỏi Nam Châu, mấy lão quái vật đó mới không thể bắt được ngươi, mà chuyện ngươi có thể trốn khỏi Nam Châu e là...”

Nói tới đó Trần Quốc Hưng nhếch miệng cười, không nói gì thêm mà chờ đối phương suy nghĩ.

Tử Minh khuôn mặt âm trầm nhìn khuôn mặt không có gì đặc biệt của kẻ trước mặt, nếu là trước kia gặp mặt Tử Minh cũng sẽ không nhớ tơi gương mặt của đối phương, vì nó quá đối bình thường phổ thông, ấn tượng về gương mặt của một người chỉ có hai loại, một là mặt đối phương quá đẹp nên nhớ, hai là quá xấu xí, còn gương mặt bình thường phổ thông không mấy ai mà để tâm nhớ đến

Nhưng lúc này nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt bình thường kia làm Tử Minh căm hận, chỉ muốn một trảo bóp nát đầu đối phương cho hả cơn tức giận trong lòng, Tử Minh hừ lạnh, mặt mũi cơ thể biến đổi càng trở nên hốc hác khô gầy hơn trước một vòng, hắc trảo thủ trong tay như được thứ gì đó kích thích, huyết quanh lóe lên bao phủ xunh quanh.

“ Ngươi Chết Được Rồi.”

Trần Quốc Hưng mặt tái mét, con mợ nó đôi phương chịu chơi thật, lại thiêu đốt khí huyết sinh mệnh kích hoạt Pháp Khí để giết mình, Trần Quốc Hưng không cảm thấy vui vẻ vì trọng lượng của mình trong lòng đối phương to lớn, đây là muốn nhất định phải giết hắn, Trần Quốc Hưng làm sao mà vui nổi.

Một gương mặt khói xám từ trong bao tay hắc thủ bay ra, khuôn mặt lúc thì có mắt, lúc chỗ đáng lẽ mọc mắt lại là một cái miệng đây răng nhọn... biến đổi thành những hình thái ghê rợn, Trần Quốc Hưng nhăn mặt là thứ mà hắn nhìn thấy được khi dùng Thiên Nhãn quan sát Pháp Khí của đối phương, là một đầu khí linh, Linh Khí Cực phẩm đã có thể sinh ra linh tính cao, hắn cũng không ngạc nhiên khi Pháp Khí có khí linh của riêng mình, bất quá cái khuôn mặt dữ tợn này đang dọa ma hắn chắc, chỉ biến đổi vặn vẹo ghê rợn không thấy có động tác gì khác.

“ Sợ quá, sợ quá trời...đến đây ăn bố mày đê!”

Trần Quốc Hưng chụp chân lại với nhau, hai tay làm động tác của căng cu ru, chổng mông tới phía gương mặt dữ tợn mà ngoáy ngoáy, vẻ mặt quay lại làm bộ sợ hãi cực độ.

Tử Minh khuôn mặt càng tái nay lại càng tái thêm, ngươi đây là đang sợ hãi? Sợ cái tổ tông nhà ngươi ấy.

“ Đi chết đi.”

Tử Minh hướng hắc trảo thủ tới Trần Quốc Hưng bóp một cái, gương mặt từ khói lập tức há miệng rít gào ra một âm thanh đinh tay nhức óc lao về hướng Trần Quốc Hưng há cái miệng đen sì sì cắn tới.

Trần Quốc Hưng la oai oái vắt chân lên cổ mà chạy, khi gương mặt há mồm sắp cắn trúng, hắn lại lạng lách đánh võng tránh né trong gang tấc, tốc độ của thứ này không phải quá nhanh, Trần Quốc Hưng đã nắm được nhược điểm nên cũng không sợ bị gương mặt cắn trúng mình, một màn quái dị diễn ra, Trần Quốc Hưng mặc trên người một bộ khôi giáp nhìn cực kì oai phong, đang vắt chân lên cổ chạy lòng vòng phía sau là một gương mặt đang điên cuồng đuổi theo cắn tới tấp, Tử Minh khụy một chân xuống đất hai mắt thâm sâu lúc này mờ đi, Tử Minh hắn đang nhìn người ta chơi trò đuổi bắt lúc nhỏ Tử Minh hắn cũng thường hay chơi sao?