Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 270: Luyện Tâm Thạch




Chỉ một lúc sau thiếu niên tốc độ phản ứng đã chậm lại, bên người đã có thêm vài vết rách, nam tử mặt hốc hác điên cuồng tấn công, khoé miệng lộ ra nụ cười độc ác.

“ Bình thường Dạ sư huynh oai phong lắm mà, sao bây giờ lại yếu như vậy, hâha...”

Thiếu niên cắn chặt răng vào nhau chật vật chống đỡ công kích của ba người, đôi mắt đã đỏ rực nghe lời khiêu khích của đối phương liền phun ra một ngụm máu, thương trong tay quét một vòng gạt phăng cả ba người lui ra sau.

“ Ta không cẩn thận để ngươi ám toán, mới rơi vào bước đường này, nếu ngươi muốn bảo vật ta sẽ giao ra, chuyện hôm nay ta sẽ quên hết thề tuyệt đối không trả thù các ngươi.”

Nam tử mặt hốc hác cười lớn, bộ dạng như đang nghe một câu chuyện cười, ánh mắt sâu thẳm lóe lên.

“ Dạ sư huynh, huynh nghĩ chúng ta tin lời huynh sao? Chỉ có người chết mới đáng tin mà thôi.”

Nam tử mặt hốc hác lộ ra một nụ cười chào phúng lên tiếng, sau đó cũng không cho thiếu niên nghỉ ngơi, mà cùng hai người khác lao lên, thiếu niên thở dài một tiếng rồi cắn răng chặt vào nhau hai mắt hiện lên vẻ điên cuồng hét lớn.

“ Một Thương Đồ Chúng Sinh.”

Thiếu niên dốc tất cả linh nguyên, sinh mệnh, máu huyết còn lại của mình quyết tâm kéo theo nam tử hốc hác, cây thương trong tay hấp thu năng lượng bên ngoài lóe lên từng vòng huyết sắc, những tia sét màu đen lập lòe phóng ra khỏi cây thương, ba người thấy vậy biến sắc biết là thiếu niên muốn liều mạng, cả ba không ai muốn làm kẻ chịu một kích cuối cùng cả, đều vội vàng lùi ra sau, thiếu niên ngửa cổ cười lớn.

“ Dạ Thiên Hành ta cuối cùng tiên lộ chỉ có thể dừng lại ở đây, Tử Minh ngươi chết đi cho ta.”

Thiếu niên lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt nam tử hốc hác, một thương trong tay đâm xuống, nam tử âm trầm vẻ mặt biến sắc, trong tay là một lá phù lục màu xanh, lập tức được thúc dục kích hoạt, lập tức một đồ án hình con rùa xuất hiện chắn trước người nam tử hốc hác ngăn cản một thương đâm xuống, thiếu niên khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh trên môi.

“ Hộ Thể Quy Phù, Tử Minh ngươi nghĩ nó đủ để ngăn một thương của ta hay sao? Chết đi.”

Thiếu niên thương trong tay phóng ra càng ngày càng nhiều tia sét màu đen, đồ án con rùa đang ngăn cản bị những tia sét phóng tới tạo thành những tiếng xèo xèo, đồ án càng ngày càng mờ chỉ trong tích tắc liền nứt vỡ, một thương mạnh mẽ liền đâm xuống nam tử hốc hác.

“ Ầm.”

Tiếng nổ vang lên, nam tử mặt hốc hác văng ra sau phun máu trên không trung ngã xuống cày nát một mảng đất đá, thiếu niên sau một kích dồn hết sức lực lúc này đã ngã khụy một chân quỳ trên đất, một tay bám vào thân cây thương, đôi mắt đỏ rực những tia máu dần dần mất đi thần thái, ở trong đống đất đá cây cối đổ, nam tử hốc hác vẻ âm trầm đi ra, trên khóe miệng là một nụ cười lạnh lùng.



“ Quên nói với Dạ sư huynh, ta còn một bộ giáp Trung Phẩm.”

Thiếu niên đôi mắt đã mất đi thần thái khẽ giật giật lên vài cái, khóe miệng nhếch nhếch sau đó thân thể đổ gục về phía trước, thân thể giật giật lên vài cái rồi chết ngỏm.

Nam tử hốc hác thấy thiếu niên đã chết khóe miệng nhếch lên.

“ Tử Minh sư huynh, huynh hẳn là cũng bị thương không nhẹ đi.”

Lời nói vang lên cùng hai đạo quang mang hắc ảnh đánh tới, nam tử hốc hác tránh được một đạo công kích đạo còn lại thì đánh lên người hắn, bộ giáp trên người vốn đá nứt nẻ chịu thêm công kích liền lập lòe mấy cái rồi vỡ ra từng mảnh rơi trên đất.

“ Các ngươi?”

Hai người khác khóe miệng cũng nhếch lên cười lạnh, một người trào phúng.

“ Sư huynh ám toán người khác, cũng nên có lòng phòng bị sẽ bị kẻ khác ám toán mình cơ chứ, sư huynh bất cẩn quá.”

Nam tử hốc hác khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, Ma Đạo tu sĩ không có ai là bằng hữu chân chính, không có chân tình chỉ có lợi ích được đặt lên hàng đầu.

“ Các ngươi nghĩ ám toán được ta, haha...”

“ Trúng Hóa Thi Phù, sư huynh nghĩ sẽ thoát được sao?”

Hai người kia cười lạnh, nam tử mặt hốc hác chỉ nhếch mép khí tức trên người tăng lên nhanh chóng, hai người kia liền biến sắc lắp bắp.

“ Kim Đan Kỳ...Tử Minh sư huynh...chúng ta chỉ nhất...thời...”

“ Muộn rồi.”

Nam tử hốc hác đã xuất hiện đằng sau một người trảo thủ chụp xuống đầu đối phương bóp một cái, máu tươi cùng não trắng bắn ra dính cả lên người nam tử hốc hác, một người khác sợ hãi tế ra phi kiếm bỏ chạy, nhưng vừa bay được một đoạn liền bị một thanh phi kiếm nhanh như chớp chém cụt đầu, thân thể vẫn còn đứng ở trên phi kiếm, một lúc sau thân thể mới rơi xuống đất, giật giật vài cái, máu ở cổ loang lổ chảy ra đất, cảnh tượng huyết tinh ghê rợn, Trần Quốc Hưng cất máy quay đi thở dài, quả nhiên Ma Đạo tu sĩ ra tay là huyết tinh, tu sĩ Chính Đạo Trần Quốc Hưng cũng không cho rằng sẽ tốt hơn bao nhiêu, bất quá Chính Đạo tồn tại nhiều chân tình hơn Ma Đạo, hoặc cũng có thể là không, lòng người khó đoán hắn cũng không buồn so sánh.



“ Hừ.”

Nam tử hốc hác cười lạnh nhìn hai cái xác rồi đi tới chỗ thi thể thiếu niên lấy ra một cái túi trữ vật, phá hủy ấn kí rồi từ bên trong lấy ra một đồ vật, là một tảng đá đen lớn bằng một cái giường, nhìn khá bằng phẳng, Trần Quốc Hưng nheo mắt lại, miệng lẩm bẩm.

“ Để nhớ xem nào, đã thấy ở chỗ nào rồi nhỉ?”

Qua vài giây suy nghĩ đầu nảy số, Trần Quốc Hưng mới nhớ tới đã từng đọc ở trong một cuốn thư tịch dị bảo ở Vô Thần Tông, lại nhìn tảng đá so sánh với kí ức trong đầu hắn buột miệng nói.

“ Luyện Tâm Thạch.”

Tảng đá đó là Luyện Tâm Thạch, giống như cái tên của nó, Luyện Tâm Thạch giúp tu sĩ rèn luyện tâm cảnh, chỉ cần tu luyện gần Luyện Tâm Thạch không những hấp thu linh khí nhanh hơn, mà tâm cảnh còn không bị giao động, Ma Đạo tu sĩ tu luyện nhanh chóng, tâm cơ không vững mới dẫn tới tâm ma dẫn động mà tẩu hỏa nhập ma thân tử đạo tiêu, tốc độ nhanh thì tâm cảnh không vững, mà Luyện Tâm Thạch lại bổ sung vào yếu điểm của tu sĩ Ma Đạo, đây chính là chí bảo của tu sĩ Ma Đạo, những tu sĩ khác đạt được cũng rất tốt, thứ này mà lộ ra ngay cả cường giả Luyện Hư đang ẩn nấp Trần Quốc Hưng cũng tin tưởng sẽ mò ra mà tranh giành, đồ tốt trước mặt Trần Quốc Hưng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, vì thì hắn quyết định nhảy ra cướp chứ còn gì nữa.

Vận chuyển nguyên lực xuống hai chân, rồi đạp một cái thật mạnh, cả thân cây Trần Quốc Hưng bị lực đạo trấn cho vỡ tan tành, thân thể hắn lao vút về phía nam tử hốc hác nắm đấm vung lên tung ra quyền ảnh.

“ Một Đấm Chết Luôn.”

Quyền ảnh xé gió lao đi, nam tử hốc hác còn đang kích động vì đạt được bảo vật thấy có động liền hoảng hốt tránh đi, quyền ảnh đánh xuống đất tạo thành một cái hố to, ngay cả thi thể của thiếu niên cũng bị đánh thành từng mảnh vụn văng khắp nơi.

“ Chuột nhắt, ẩn nấp thật kĩ.”

Nam tử hốc hác đôi mắt sắc lạnh nhìn Trần Quốc Hưng đề phòng.

“ Luyện Tâm Thạch, đồ tốt như vậy bảo sao ngươi lại muốn chiếm làm của riêng, ta mà truyền tin ngươi có Luyện Tâm Thạch ra ngoài, e là cả Nam Châu này sẽ truy sát ngươi.”

Tử Minh ánh mắt lóe lên một cái, kẻ này nhất định phải chết nếu không Tử Minh hắn đừng hòng sống nổi khi Luyện Tâm Thạch bị lộ, sát khí trong lòng đại thịnh Tử Minh quyết định nhất quyết phải giết con chuột trước mắt này.

Trần Quốc Hưng cũng nheo mắt, tên này có tu vi Kim Đan Kỳ Tầng Một giống mình, hắn cũng không sợ đối phương, khẽ vẫy vẫy tay ngoắc ngoắc biểu thị “ chú xông lên đi, anh nhường.”

Tử Minh hừ mũi lao lên bên tay phải xuất hiện một bao tay với những móng vuốt sắc nhọn, Tử Minh biết kẻ tới ẩn dấu kĩ như vậy liền ra tay toàn lực, không hề muốn kéo dài thời gian thăm dò đối phương.