Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 258: Rèn Luyện




Tốc độ đào của Trần Quốc Hưng càng ngày càng nhanh, linh thạch hắn đào được cũng đã được mấy trăm viên Hạ Phẩm, còn về phần Trung Phẩm Linh Thạch hắn cũng chỉ mới đào được hai viên, còn về phần Thượng Phẩm thì không có.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, cuối cùng thì cũng được nghỉ ngơi, sau một ngày đào bớt những người khác trên khuôn mặt đều hiện vẻ mệt mỏi, mười người của nhóm Trần Quốc Hưng tụ tập lại một chỗ, bắt đầu giao ra linh thạch đào được.

“ Ngươi chỉ đào được có hai mốt viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đúng là đồ ăn hại, hừ chết đi.”

Dứt lời thì một kiếm chém ra, người bị đánh tới cũng giận dữ phản kháng.

“ TA LIỀU MẠNG VỚI CÁC NGƯƠI!!!”

Hai bên so chiêu nhưng sau đó tên phụ trách nhóm Trần Quốc Hưng chỉ sau một chiêu liền chẻ đôi thân thể của người nọ.

“ Kẻ nào không đạt chỉ tiêu thì chỉ có một kết cục, hừ.”

Người phụ trách khóe miệng cười lạnh lướt qua khuôn mặt đám người khác, Trần Quốc Hưng nheo mắt, quả nhiên là phong cách hành sử của Ma Môn, lạnh lùng huyết tinh, sau đó đến lượt những người khác giao ra linh thạch, tất cả đều nộp đủ số linh thạch, tên phụ trách sau khi đã thu hết linh thạch khóe miệng nhếch lên nói.

“ Số lượng linh thạch ngày mai sẽ gấp đôi ngày hôm nay, các ngươi nếu muốn sống sót rời khỏi đây thì đừng có lười nhác.”

Tất cả đám người vẻ mặt biến đổi, Trần Quốc Hưng khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, quả nhiên là chó má mà, đây chính là kiểu bóc lột sức lao động một cách trắng trợn không khác mấy so với những gì hắn đã trải qua ở kiếp trước, khi đi làm một công nhân cho mấy công ty nước ngoài, những kẻ mạnh có quyền áp dụng các quy tắc cho những kẻ yếu hơn mình, hắn chỉ biết thờ dài bi thương cho những người khác.

Chín người được sắp xếp chỗ ở một căn nhà gỗ nhỏ, nơi này là mỏ linh thạch nên lượng linh khí khá rồi rào có không ít người đã tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, có kẻ lại im lặng nhìn về một phía bộ dạng trầm tư, những lời oán trách vang lên không ít, hối hận vì đã tham gia vào cuộc khảo hạch đệ tử dối trá, Trần Quốc Hưng thì tìm một góc nằm dài ra vắt tay lên chán miệng khẽ ngáp vài cái, dù ra sao gặp phải khó khăn thì hắn cũng phải ngủ cái đã.

Nửa đêm có ba bóng người nhẹ nhàng rời khỏi căn nhà gỗ, Trần Quốc Hưng chợt mở mắt nhìn qua, khẽ lắc đầu, muốn trốn khỏi nơi này đúng là si tâm vọng tưởng, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ, ba người chạy ra khỏi căn nhà gỗ liền lao về phía khu rừng, nhưng sau đó cả ba người đều đứng chôn chân tại chỗ, sau một cơn gió nhẹ thổi qua ba thân thể chia thành mấy trăm mảnh, máu huyết tunh tóe rơi lả tả xuống mặt đất, trong bóng tối tên phụ trách nhóm Trần Quốc Hưng đi ra nhìn về cái đống máu thịt khóe miệng cười lạnh rồi mặc kệ đám máu thịt trên đất mà quay lưng rời đi.

Trần Quốc Hưng ngửi thấy mùi máu huyết truyền tới cũng chẳng có gì làm lạ, muốn trốn thoát khỏi nơi này cũng đâu có dễ như vậy, những người khác cũng ngửi thấy mùi máu huyết tỏa trong lòng tự biết truyện gì sảy ra, ý định chạy trốn liền bị dập tắt. Sáng hôm sau sáu người tiếp tục công việc đào bới linh thạch của mình, hôm nay số lượng linh thạch nhiều gấp đôi hôm qua làm không ít người vội vàng điên cuồng đào bới.



Trần Quốc Hưng mỗi một nhát cuốc chim hạ xuống vách đá ánh mắt lại lóe lên một cái, sức lực của hắn hiện nay có đào liên tục mấy trăm năm không nghỉ ngơi cũng không sao cả, nên hắn cũng không lo bị kiệt sức mà chết, ngược lại hắn còn đang dùng phương pháp mỗi nhát cuốc như một, vừa đào linh thạch lại vừa tu luyện cũng không tệ, bất giác hắn nhớ tới bài thơ Ngữ Văn lớp tám liền nhếch miệng đọc.

“ Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn

Lừng lấy làm cho lở núi non

Xách búa đánh tan năm bảy đống

Ra tay đập bể mấy trăm hòn

Tháng ngày bao quản thân sành sỏi

Mưu nắng càng bền dạ sắc son

Những kẻ vá trời khi lỡ bước

Gian nan chi kể việc con con.”

( Phan Châu Trinh)

“ Bài thơ của huynh rất hay!”

Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt không đáp, người đi tới thấy thái độ của Trần Quốc Hưng liền xấu hổ cười trừ chắp tay nói.



“ Chỗ của ta bên kia đào cả buổi thu hoạch không chút khả quan, nên đành phải đi chỗ khác, khi qua chỗ này vừa nghe huynh ngâm thơ liền thật lòng bái phục mà mạn phép qua đây không làm phiền sư huynh chứ?”

Trần Quốc Hưng gật đầu, người ta đã nói vậy rồi lại mang theo khuôn mặt tươi cười mà đi đến hắn cũng không muốn gây khó dễ liền lạnh nhạt nói.

“ Chỗ bên trái ngươi một đoạn có hai viên Trung Phẩm Linh Thạch, tin hay không thì tùy, đừng làm phiền ta thêm.”

Nói xong liền xách cuốc rời đi tới chỗ khác, không phải Trần Quốc Hưng muốn làm màu mè kiêu ngạo gì, mà thật sự hắn cần im lặng ở một mình để mài dũa tâm tình của mình, không muốn bị ngưòi khác quấy rầy.

Cao Mộng ngơ ngác nhìn Trần Quốc Hưng rời đi, sau đó trầm mặc một hồi rồi quyết định đào về phía bên trái, không lâu sau Cao Mộng hai mắt như muốn lồi ra nhìn hai viên Trung Phẩm Linh Thạch ở cạnh nhau, Cao Mộng mừng như điên lao tới nắm lấy hai viên linh thạch như sợ người ta cướp mất không bằng.

“ Mình sống rồi.”

Cao Mộng lúc này nhìn theo hướng Trần Quốc Hưng rời đi chòng mắt lóe lên một cái rồi tiếp tục đào bới tìm linh thạch.

Trần Quốc Hưng có Thiên Nhãn nên việc tìm nơi có linh thạch dễ dàng hơn nhiều, hắn không lo bản thân mình không đào đủ số linh thạch cần nộp, việc giúp tên vừa nãy cũng chỉ là việc tiện tay hắn không có để trong lòng, tiếp tục vung quốc chim đào bới, nơi này là mỏ linh thạch linh khí tỏa ra cực kì nồng đập, Trần Quốc Hưng liền vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết hấp thu linh khí tu luyện, hắn hiện tại đã đột phá Trúc Cơ Đỉnh Phong chỉ một bước nữa là ngưng tụ Kim Đan đột phá Kim Đan Kỳ, hiện tại hắn cần phải đột phá nửa bước Giả Đan để tạo tiền đề trắc chắn cho việc đột phá Kim Đan một cách dễ dàng.

Giả Đan chính là hấp thu linh khí càng nhiều càng tốt để chuyển hóa thành linh nguyên, đến một mức độ nhất định linh nguyên từ từ biến đổi trở nên ngưng tụ ở dạng rắn, từ linh lực dạng khí thể đến linh nguyên dạng dịch thể rồi lại biến đổi ngưng tụ thành dạng thể rắn khi đột phá Kim Đan, mà quá trình biến đổi này tu chân giới gọi là Giả Đan.

Đến khi giao nộp linh thạch lần này không ai giao thiếu linh thạch cả, tên phụ trách gật đầu nói.

“ Tốt, các ngươi rất tiến bộ, số lượng linh thạch ngày mai nhiều hơn hôm nay một phần."

Nói xong liền phất tay tiêu sái rời đi để lại đám người phía sau khuôn mặt cưc kì khó coi, có những kẻ không trở về nghỉ ngơi mà tiếp tục ở lại đào bới, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mày rồi cũng quyết định ở lại, không phải vì đào linh thạch nhiều thêm mà hắn ở lại chỉ đơn giản là để tu luyện, linh khí nồng đậm cũng ảnh hưởng một phần đến khí cảm cùng thần thức của kẻ khác, ở lại trong mỏ linh thạch tu luyện an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, nhìn những người khác cũng ở lại tiếp tục đào bới hắn nhăn mũi, sức lực cuối cùng vẫn bị bào mòn dù cho có linh khí tẩm bổ cũng không bù lại được sức lực mất đi, đến một thời gian nào đó những người này cũng phải đổ gục ngã xuống, liệu có phải nơi này sau bọn hắn cũng có những kẻ xấu số khác bị đưa tới đây, nghĩ thôi hắn đã thấy bi ai cho một thế hệ.

Tìm một chỗ thích hợp Trần Quốc Hưng ngồi xuống xếp bằng tu luyện, Cao Mộng cũng không trở về mà đi loanh quanh tìm kiếm Trần Quốc Hưng, nếu ngày mai không đào đủ số linh thạch Cao Mộng hắn sẽ chết, vì vậy Cao Mộng đi tìm Trần Quốc Hưng để tra cách phát hiện linh thạch.