Sáng sớm hôm sau lão già mặt tam giác đến nơi đưa tất cả rời đi, lão tế ra một chiếc phi chu có hình cổ quái nhìn cứ như một chiếc quan tài vậy. Trần Quốc hưng bấy giờ mới ngẩn người, hiện tại hắn nhớ tới một vấn đề quan trọng, Cửu Đầu Giáo hình như là một trong những thế lực Ma Môn thì phải?
Khuôn mặt Trần Quốc Hưng như đớp phải ruồi vậy, tại sao hắn lại không nhớ tới điểm này cơ chứ, khẽ thở dài một cái, hắn có chút không thích cách hành sử giết người vô tội vạ của Ma Môn, nhưng cũng không sao mọi chuyện đã như vậy hắn còn có thể làm gì khác hơn chứ.
Phi chu bay nửa ngày sau đến một vùng núi hoang tàn, nhìn từ trên cao xuống Trần Quốc Hưng thấy nơi này không khác gì bãi công trình lộn xộn ở Địa Cầu cả, trong lòng hắn thoáng chút có dự cảm không lành. Phi chu hạ xuống một ngọn núi to nhất ở nơi này, ở đỉnh núi có mấy tòa lầu các nhìn cũng rất oai phong, ở cái chỗ nhìn hoang tàn như bãi đá này nổi bật lên hẳn mấy toàn lầu các nơi đây.
" Xuống đi"
Lão già mặt tam giác thu lại phi chu của mình, tất cả những khác khuôn mặt mang theo đủ loại sắc thái quan sát khắp nơi, ở trong lầu các đi ra vài người đi ra, đi đầu tiên là một nam tử trung niên bộ dạng tươi cười kết hợp với một thân thể béo tròn của mình tạo ra cho người khác ấn tượng đầu tiên về một người hiền lành tốt bụng.
Nhưng ánh mắt Tràn Quốc Hưng co lại, hắn đã khai mở Thiên Nhãn lên quan sát một hồi, nam nhân trung niên béo tròn này sát khí quanh thân nồng đậm đã có chuyến biến thành nửa đỏ nửa đen, đây là giết bao người mới có lượng sát khí lớn như vậy?
" Lữ huynh, lần này có vẻ không tệ"
Người trung niên béo tròn cười híp mắt nói với lão già mặt tam giác.
" Minh sư đệ, nhiệm vụ đưa đón ta đã hoàn thành, haha cũng còn bận việc trên người, giao toàn bộ lại cho đệ, sư huynh cáo từ."
" Vậy cáo từ sư huynh"
Sau khi lão già khuôn mặt tam giác rời đi, người trung niên béo tròn mới cười híp mắt nhìn hơn một trăm người nói.
" Ta là Minh Hữu Lượng, là trưởng lão quản lý nơi này, từ giờ các ngươi đã trờ thành người của ta, đừng làm ta thất vọng."
Trần Quốc Hưng rùng mình một cái, mẹ nó cái vẹo gì mà các ngươi đã trở thành người của ta nghe kinh tởm muốn chết, trong đầu Trần Quốc Hưng không khỏi liên tưởng có chút bậy bạ.
Sau đó Minh Hữu Lượng dẫn cả đám người đi vào bên trong một tòa lầu các, sau đó cho người làm lệnh bài thân phận cùng phát cho mỗi người một bộ y phục màu đen, Trần Quốc Hưng nhăn mũi thay y phục một cách nhanh chóng, những người khác cũng không chậm chạp, toàn bộ đã thay xong y phục, Minh Hữu Lượng liền dẫn đám người nối đuôi nhau đi tới một ngọn núi lớn, đi vào bên trong hang động ở cửa hang mỗi người được những người đi theo Minh Hữu Lượng phát cho một dụng cụ, hắn nhìn dụng cụ trong tay miệng lẩm bẩm.
" Không phải là đi đào mỏ đấy chứ?"
Dụng cụ trong tay không khác cái quốc chim ở Địa Cầu là mấy, một đầu nhọn và một đầu bẹp, những người khác cũng nghi hoặc những không có ai lên tiếng hỏi han mà im lặng theo sau lưng Minh Hữu Lượng, càng đi sâu vào bên trong linh khí cảng tỏa ra nồng đậm hơn, đi tới ngõ cụt của lối đi nơi này là một khoảng không gian rộng đủ chứa cả một trăm người, ở đây cũng có một nhóm người khác hơn mười người đang chờ sẵn, vừa thấy Minh Hữu Lượng đều chắp tay hành lễ.
“ Minh trưởng lão”
Minh Hữu Lượng gật đầu, sau đó quay lại nói với đám người.
“ Khảo hạch của các ngươi là ở nơi này đào linh thạch cho tông môn, kẻ nào vượt qua mới chính thức trở thành đệ tử của Cửu Đầu Giáo.’
Tất cả mọi người đều xôn xao, Trần Quốc Hưng nheo mắt lại, khảo hạch cái con mợ nó có mà muốn bọn hắn làm culi thì có, quả nhiên không có chuyện dễ dàng gia nhập tông môn nhất lưu, đào đến bao giờ thì Minh Hữu Lượng không nói, như vậy có khi đào cả đời cũng đừng mong tiến vào được tông môn.
Có không ít người cũng nhìn ra điểm này liền vứt bỏ dụng cũ lớn tiếng nói.
“ Bọn ta không muốn gia nhập tông môn nữa!’
“...”
Minh Hữu Lương khẽ nhếch mép giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Vậy à?’
Rồi phất tay đánh ra một chưởng, đám người vừa nhao nhao lên tiếng tất cả không kịp trở tay đều hóa thành một đống máu thịt, chết không thể chết hơn, những người khác vẻ mặt liền trở nên khó coi tái mét.
“ Có kẻ nào muốn rời đi nữa không?”
Minh Hữu Lượng cười híp mắt nói, chuyện vừa sảy ra ai cũng nhìn thấy làm gì có kẻ nào dám bước ra cơ chứ, Trần Quốc Hưng lông mày nhăn lại, hắn phỏng đoán chí ít tu vi Minh Hữu Lượng cũng là một Nguyên Anh Kỳ.
“ Kẻ nào không nghe lời giết."
Dứt lời liền biến mất tại chỗ hiển nhiên đã rời đi, đám mười người còn lại vẻ mặt lạnh nhạt nhìn những người còn lại, một kẻ có vẻ là thủ lĩnh trong nhóm người đi lên nói.
“ Giao hết không gian trữ vật của các ngươi ra đây!"
Không ít người nghe vậy liền biến sắc, đây là ăn cướp chứ nào phải khảo hạch tông môn chó má gì, tên vừa nói thấy không ai có động tác liền cười lạnh nói.
“ Kẻ nào không giao thì chỉ có con đường chết”
Có không ít người vẻ mặt khó coi đi lên giao ra túi trữ vật, ở nơi này hầu hết chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ muốn chống lại là điều không mấy khả quan, có vài kẻ không chịu giao liền bị chém giết không một chút thương tiếc, Trần Quốc Hưng cũng giao ra túi trữ vật, hắn cũng chẳng thiếu một cái túi trữ vật, mấy lần ăn cướp trước hắn đã có không ít không gian trữ vật đủ loại, lấy bừa ra một cái không có thứ gì đáng giá bên trong liền giao ra.
Hắn cũng không muốn động thủ vì cơ bản hiện tại mà đánh nhau thì chín phần là ngỏm củ tỏi, vì thế thôi vậy ngoan ngoãn một thời gian trước, sau khi những người chống đối bị giết nơi này chỉ còn hơn tám mươi người, hơn hai mươi người đã chết, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết lắc đầu, cam chịu là một phần không thể thiếu trờ một ngày nắng vàng tới sái phủi đít bước lên ánh hào quang, bất quá cũng chưa chắc chờ tới cái ngày đẹp trời ấy.
Sau đó hơn tám mươi người được chia thành những nhóm nhỏ mười người được phân công đào một khu vực, Trần Quốc Hưng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vách đá phía trước rồi lại nhìn cái cuốc chim trong tay mình, lúc trước còn đếch biết linh thạch từ đâu mà chui ra lắm thế, hắn chỉ biết là do thiên địa linh khí tích tụ lâu ngày mà hình thành nên, cứ tưởng là cứ thế mà nhặt ai ngờ lại đào bớt như kiểu đào than thế này, mà vách đá này cũng cứng rắn không mấy dễ nhai, những người khác đã bắt đầu đào bới Trần Quốc Hưng cũng bắt đầu ra tay.
“ cạch cạch cạch...”
Từng âm thanh khô khốc vang lên, bụi đá cùng đá vụn văng tứ tung, Trần Quốc Hưng cũng không vận sức quá nhiều hắn cũng chỉ làm như những người khác, vừa đào vừa cảm thán không thôi, hết bị bắt hiếp bây giờ lại phải đi đào linh thạch cho kẻ khác, quả nhiên là cuộc sống phong con mợ nó phú luôn, cuộc sống của hắn toàn là màu xám xịt mà.
“Ồ’
Trần Quốc Hưng nhìn một viên linh thạch lộ ra một nửa trên vách đá liền vui vẻ một chút, đào thêm vài cái rồi cầm lấy viên linh thạch nhìn nhìn, là một viên Hạ Phẩm Linh Thạch cũng không tệ chút nào, đào được viên đầu tiên hắn liền mang theo tâm tình lạc quan tiếp tục đào, mặc dù linh thạch phải giao ra nhưng hắn còn có không gian trữ vật là Thiên Địa Ấn, ngu gì mà không cất lấy một phần lớn, giao ra linh thạch đúng chỉ tiêu là được rồi.