Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 244: Cướp Cả Kim Đan




Sau khi hắn ra lệnh đám người Dương Thành liền xông lên, Trần Quốc Hưng cũng lao về chỗ thiếu nữ hùng vĩ, một quyền tung ra.

- Một đấm chết luôn

Quyền ảnh hoá lớn đánh thẳng về thiếu nữ hùng vĩ đang đứng ở trước con Tam Sư, thiếu nữ nhướn mày, kiếm trong tay hoá thành hư ảnh một kiếm đánh thẳng tới quyền ảnh của Trần Quốc Hưng, hai công kích va chạm tạo ra tiếng nổ lớn, Trần Quốc Hưng bị phản chấn đánh bay ra sau, khoé miệng nhếch lên.

" Quả nhiên Kim Đan Kỳ không dễ nhai."

Một chiêu đối chiêu hắn biết bình không phải là đối thủ của thiếu nữ hùng vĩ, hắn không tiếp tục sử dụng linh nguyên nữa mà chuyển qua cận chiến, sử dụng Ẩn Nặc Thuật tàng hình biến mất ngay trước mặt thiếu nữ hùng vĩ.

Ở bên kia đám Trúc Cơ Kỳ sau một chiêu công kích của Tam Sư bị thương không nhẹ lại bị đám người lão nhất Dương Thành tập kích liền rơi vào thế hạ phong, thiếu nữ hùng vĩ nhướn mày liếc mắt nhìn qua cũng không động mà đứng im cảm nhận, cặp lông mày liễu nhíu lại khi không phát hiện ra khí tức của Trần Quốc Hưng.

Trần Quốc Hưng vòng ra sau thiếu nữ không một tiếng động bàn tay hoá trảo đánh xuống.

" Hừ."

Thiếu nữ hùng vĩ xoay người một kiếm bổ xuống, Trần Quốc Hưng cắn răng không tránh né mà trảo thủ vẫn chụp xuống, kiếm trong tay thiếu nữ nhanh hơn Trần Quốc Hưng một bậc liền chém xuống vai trái của hắn.

" Xoạt"

Trần Quốc Hưng nhăn mày nhưng sau đó khoé miệng ngoác ra cười, chỉ là rách y phục da thịt của hắn không có lấy cả một vết xước, hắn cũng khép sợ không thôi về độ cứng rắn của thân thể, trảo thủ không dừng lại chụp thẳng về ngực thiếu nữ, Trần Quốc Hưng cũng thu lại sức lực nếu không hắn sợ mình một trảo hết sức đánh xuống vùng núi hùng vĩ sẽ bị hắn đánh nổ tung.

" Vô sỉ."

Một trảo đánh xuống thiếu nữ hùng vĩ khuôn mặt chợt đỏ bừng, Trần Quốc Hưng cười tà, vô sỉ cũng được hắn cũng không có phải là chính nhân quân tử gì, thiếu nữ cũng khiếp sợ bởi thân thể cứng rắn của Trần Quốc Hưng, một kiếm vậy mà lại không thể làm tổn thương nửa điểm da thịt, thiếu nữ còn đang ngây người vì ngực của mình bị Trần Quốc Hưng chụp lấy thì hắn đã nhanh chóng đè thiếu nữ ngã xuống gắt gào ôm chặt lấy.

" Khốn kiếp ta sẽ giết ngươi."

Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng tức giận gào thét, phi kiếm bay lên rồi lao xuống hướng thẳng về lưng Trần Quốc Hưng, hắn cảm nhận được phi kiếm liền dùng sức lật lại thiếu nữ xinh đẹp lên trên còn hắn nằm xuống phía dưới, phi kiếm của thiếu nữ liền dừng lại, hắn cười nhạt không thể so linh nguyên nhưng về phần sức mạnh cơ thể hắn có thể nghiền ép một Kim Đan Kỳ tầng một.

Cũng không có dừng lại hắn liền ôm chặt lấy thiếu nữ rồi bật dậy dùng sức đập túi bụi thiếu nữ xinh đẹp xuống đất loạn xạ, lôi điện trong người không ngừng tràn ra đánh lên người thiếu nữ hùng vĩ.

" Ầm ầm ầm."

Thiếu nữ hùng vĩ khuôn mặt tái nhợt tóc tai loạn xạ vì bị Trần Quốc Hưng làm cho quay cuồng, đám người Dương Thành nhìn một màn này cũng nuốt nước bọt.

" Lão đại không biết thương hoa tiếc ngọc là gì!"

Quăng quật một hồi Trần Quốc Hưng uy hiếp.



" Một là ở im chịu chói, hay là ta sẽ..."

Nói đến đó liền cười cười, thiếu nữ hùng vĩ bị Trần Quốc Hưng ôm chặt vẻ mặt hiện lên giận dữ.

" Có giỏi ngươi giết ta đi."

Trần Quốc Hưng cười cười cái miệng chu ra hướng tới khuôn mặt xinh đẹp, thiếu nữ lắc đầu điên cuồng tránh né, cứ mỗi lần như vậy Trần Quốc Hưng cũng đổi hướng theo, ở bên kia đám người thấy thiếu nữ hùng vĩ bị áp chế cũng không còn dũng sĩ chiến đấu, nhanh chóng bị đám người lão nhất Dương Thành khống chế.

" Ngoan ngoãn đi, chúng ta là Thất Vũ Hải, yên tâm chỉ cướp của không giết người haha..."

Nghe đến danh tiếng Thất Vũ Hải đám người kia cũng an tâm, đây là nhóm đạo tặc có tâm nhất, chỉ cướp của không giết người, cũng không có kẻ nào bỏ chạy mà buông bỏ để im đám lão nhất Dương Thành trói lại, thiếu nữ hùng vĩ cũng im lặng không dãy dụa nữa Trần Quốc Hưng chỉ cười cười nháy mắt với thiếu nữ.

" Hừ."

Cho đến khi Ngọc Như Nhi cùng Hoa Hoa đi đến lấy linh khí trói thiếu nữ hùng vĩ lại Trần Quốc Hưng mới ăn tâm buông bỏ tay, không quên phong ấn lại linh nguyên của thiếu nữ, người khác không làm được những hắn thì có thể phong ấn lại đan điền của người có cảnh giới cao hơn một bậc, hàn khí vận chuyển một luồng hàn khí xâm nhập cơ thể thiếu nữ hùng vĩ bao bọc lấy viên kim đan đóng băng lại Trần Quốc Hưng cười nhếch mép.

" Nam bên trái nữ bên phải, nhanh lên."

Trần Quốc Hưng trong tay móc ra một khẩu aka 47 bộ dạng đúng dân chuyên nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng phải cảm ơn công lão của con Tam Sư trước khi chết còn làm bị thương thiếu nữ hùng vĩ nếu không hắn cũng không dễ dàng áp chế được.

" Pằng pằng pằng."

Trần Quốc Hưng bóp cỏ nhả đạn vào đám người, tuy không có chút điểm thương tổn nào nhưng cũng khiến mấy kẻ kia nhăn mặt làm theo, hắn nhìn nhìn khẩu aka 47 trong tay thầm nghĩ lúc nào rảnh rỗi hắn phải độ một khẩu ak47 có thể giết được tu sĩ.

Có bảy tên nam nhân đi sang bên trái đứng thành một hàng, có bốn nữ nhân đi sang bên phải, riêng thiếu nữ hùng vĩ vẫn đứng im không hề di chuyển Trần Quốc Hưng cũng không dài dòng hất mặt nói.

" Lục sạch sẽ cướp hết cho ta."

Đám lão nhất Dương Thành liền hành động, Hoa Hoa cũng bắt đầu lục soát cướp đồ trên người thiếu nữ, còn Ngọc Như Nhi hắn gọi lại lục soát người thiếu nữ hùng vĩ.

" Được."

Ngọc Như Nhi vui vẻ chạy đến chỗ thiếu nữ bị trói cười tươi.

" Tỷ tỷ xinh đẹp."

Ngọc Như Nhi lấy đi túi trữ vật bên hông của thiếu nữ xinh đẹp, rồi đôi tay ngọc bắt đầu sờ mò khắp người thiếu nữ, Trần Quốc Hưng ánh mắt cũng khẽ loé lên một cái nói.

" Ở ngực có một bộ giáp không tệ."



Nghe vậy Ngọc Như Nhi tay thò vào ngực thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt cười cười.

" Ngực tỷ thật lớn."

Lời nói của Ngọc Như Nhi làm thiếu nữ khuôn mặt tái nhợt cũng hiện lên một tia đỏ ửng, Trần Quốc Hưng không dám nhìn thêm sợ dục vọng lại bùng lên thì mệt, đám Dương Thành đã lục sạch đám nam nhân cười không ngậm được mồm vì cướp được nhiều đồ tốt.

Ngọc Như Nhi một lúc cũng lấy ra một nhuyễn giáp nhìn như cái yếm vậy, Trần Quốc Hưng nheo mắt, khí tức của cái nhuyễn giáp còn hơn Long Giáp của hắn một bậc, chí ít cũng phải là một Pháp Khí Sơ Giai, Trần Quốc Hưng cũng không có hứng thú lắm liền không để ý tới liền phất tay.

" Đi thôi."

Rồi cả đám nhanh chóng rời đi, Trần Quốc Hưng quay lại nháy mắt với thiếu nữ hùng vĩ vẻ mặt đê tiện.

" Ngực của ngươi rất to."

Rồi rời đi,thiếu nữ hùng vĩ nghiến răng nhìn theo bóng dáng Trần Quốc Hưng nghiến răng.

" Đừng để ta gặp lại ngươi."

Nửa ngày sau.

" Ngươi biết ta là ai không ?"

" Bốp."

Trần Quốc Hưng vả thẳng vào mặt tên vừa nói.

" Nói ít đi, tao giết luôn bây giờ !"

Tên thiếu niên độ 15 đang bị Trần Quốc Hưng túm cổ vả cho liên tục, ở mấy chỗ khác cũng đã có mấy cái xác chết, lần này đám người này chống trả không chịu đầu hàng, Trần Quốc Hưng liền quyết định diệt luôn, hắn cũng nhìn ra đám người này là người của Ma Môn, sát khí trên người cũng không ít, lại gặp cảnh chúng đang thi nhau hiếp hai thiếu nữ liền ra tay.

" Ta là người của Thiên Ma Tông, ngươi..."

" Con mẹ mày nói nhiều."

Trần Quốc Hưng vả liên tục lên mặt tên thiếu niên, cho đến khi cái đầu thiếu niên xưng húp lại mới thôi, không muốn mất thêm nhiều thời gian Trần Quốc Hưng liền sử dụng Độ Hoá Phật Kinh, từng chữ vàng nhạt chui vào đầu thiếu niên một lúc lâu sau vẻ mặt của thiếu niên thay đổi liền trở nên lương thiện.

" Tìm chỗ nào đó kín đáo tự sát đi."

Trần Quốc Hưng cười nhạt rồi rời đi, hắn không muốn giết người này bởi vì ở tu chân giới mấy con ông cháu cha trên người có rất nhiều thủ đoạn của tiền bối trong nhà, biết đâu hắn vừa đâm người ta một kiếm lại suất hiện một phân thân Hoá Thần chui ra thì phiền phức, tốt nhất để hắn tự sát cho lành.