Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 242: Ngọc Như Nhi




Ngày hôm sau Trần Quốc Hưng cùng đám người rời đi tìm con mồi, tất cả đều sử dụng ẩn nặc thuật cẩn thận di chuyển, nửa ngày sau phát hiện ra một nhóm năm người thiếu niên đang đánh nhau với con một Yêu Tinh Gấu Trung Kỳ, Trần Quốc Hưng liền dùng ám hiệu ra lệnh, bảy người còn lại chia nhau bao vây lấy năm người chờ đợi.

" Gaooooo..."

Tiếng hét thê thảm của con gấu tinh vang lên khi bị một kiếm đâm xuyên, sau đó thân thể đổ gục xuống, năm thiếu niên tu vi đều là Trúc Cơ Trung Kỳ vây công một Yêu Tinh Trung Kỳ là một chuyện dễ dàng, lúc này Trần Quốc Hưng đi ra bộ dạng nghiêm nghị quát.

" Dám giết Yêu Thú của bọn ta, các ngươi muốn chết."

Năm người hơi giật mình khi thấy Trần Quốc Hưng tự nhiên lại xuất hiện đều cảnh giác nhìn, nhưng khi nhận ra khí tức của Trần Quốc Hưng chỉ là một Luyện Khí Hậu Kỳ thì buông lỏng, đây là hắn đã áp chế khí tức của bản thân chỉ để ở mức Luyện Khí Hậu Kỳ, hắn muốn giả heo ăn thịt hổ.

" Cút đi, ta tha cho ngươi một mạng."

Một thiếu niên chỉ kiếm về phía Trần Quốc Hưng, hắn hừ lạnh lao lên chỗ thiếu niên vừa nói.

" Ta liều mạng với các ngươi."

Thiếu niên khẽ nhếch miệng nói.

" Muốn chết thì ta thành toàn cho các ngươi."

Rồi chờ Trần Quốc Hưng đến gần hời hợt vung ra một kiếm, Trần Quốc Hưng vung một quyền thẳng về phía thiếu niên, một quyền một kiếm va chạm, cứ ngỡ là thiếu niên một kiếm trẻ đôi người Trần Quốc Hưng nhưng kiếm của thiếu niên bị đánh văng ra sau, Trần Quốc Hưng đã lộn một vòng đến trước mặt thiếu niên nắm đấm không chút nương tình đấm thẳng vào mặt thiếu niên.

- Một Đấm Lú Luôn

" Ầm."

Thiếu niên bị đánh văng ra sau miệng phun máu phè phè, lăn ra đất ngất xỉu, đám bốn người còn lại còn không kịp phản ứng thì trên cổ cả bốn người đã kề kề mấy thanh kiếm, chỉ cần cử động sẽ đứt cổ.

" Các ngươi là ai ? Chúng ta là người của Minh Hoàng Giáo..."

" Bốp"

Lão nhất Dương Thành một vả thẳng vào tên vừa nói, kiếm ở cổ vẫn kề kề.

" Thôi câm đi, cái mẹ gì mà Minh Hoàng Giáo, chúng ta Thất Vũ Hải chưa sợ ai bảo giờ !"

Trần Quốc Hưng cũng gật đầu, hất mặt nói.



" Thất muội làm việc đi, lục kĩ vào."

Hoa Hoa thân hình béo ục ịch cười không ngậm được mồm đi lại chỗ năm tên thiếu niên đang bị bắt, bàn tay béo mập xoa xoa vào nhau, cục mụn ruồi đong đưa trên mép.

" Tránh xa ta ra."

Một thiếu niên hét lên khi bị bàn tay của Hoa Hoa sờ mó lên người lục lọi, đầu tiên là lấy đi túi trữ vật, sau đó thò vào trong người tìm kiếm xem có thứ gì dấu bên trong nữa không.

" Câm miệng."

Kiếm kề trên cổ thiếu niên bị Hoa Hoa sờ mó lục lọi vẻ mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, mấy người còn lại vẻ mặt cũng tái nhợt, Hoa Hoa thì sung sướng cười không ngậm được mồm, Trần Quốc Hưng cũng hơi rùng mình một thúc dục.

" Thất muội, ngươi nhanh lên."

Hoa Hoa bĩu cặp môi dày của mình cũng nhanh chóng làm việc, năm thiếu niên bị Hoa Hoa lục lọi không sót một chỗ nào trên người, lấy được năm cái túi trữ vật cùng một ít linh khí trên người, sau đó cả đám liền đánh ngất năm người rồi mang theo đồ ăp cướp chạy đi, mặc kệ năm tên ngất xỉu ở trên đất, nếu xui xẻo Yêu Thú đi qua thì chỉ tránh ông trời.

Một ngày ròng rã trôi quá, người tiến vào Vạn Liên Sơn cũng rất nhiều, nhóm Trần Quốc Hưng cũng chỉ chọn những con mồi dễ bắt mà ra tay còn những nhóm đi trên mười người thì không ra tay, đánh nhau ngang cơ với nhau hươu chết về tay ai còn chưa biết, tốt nhất là tìm mấy kẻ yếu yếu mà cướp, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý muôn thủa.

Đến tối trở về hang động tất cả đổ đồ vật trong túi trữ vật ra kiểm tra, tất cả đều sáng mắt.

" Chúng ta ăn cướp được nhiều hơn những lần trước."

Trần Quốc Hưng cười nhạt một tiếng, lão nhất Dương Thành bộ dạng nghiêm túc liền nhìn Trần Quốc Hưng.

" Đều là nhờ lão đại."

Trần Quốc Hưng hài lòng cười.

" Chia nhau đi, rồi tu luyện."

Tất cả đều chia đều những thứ cướp được, rồi vui vẻ mỗi người một góc tu luyện, những ngày sau là một chuỗi cướp bóc lên hồi bên trong Vạn Liên Sơn, dần dần tên tuổi của Thất Vũ Hải lan truyền khắp nơi, hành tung quỷ dị chuyên cướp bóc kẻ có tu vi dưới Kim Đan Kỳ, rất nhiều đệ tử tông môn bị cướp liền chạy về báo cáo với tông môn, có không ít tông môn cử ra Kim Đan Kỳ đi vào Vạn Liên Sơn truy bắt Thất Vũ Hải.

Lúc này Trần Quốc Hưng trong tay là một khẩu aka 47 chĩa vào đầu một thiếu nữ.

" Nhanh lấy cái áo trong người của ngươi ra đây?"

Thiếu nữ này rất xinh đẹp dáng người cũng tàm tạm, đám người tráng hán của Thất Vũ Hải đều nhìn bằng con mắt dục vọng, thiếu nữ này tu vi chỉ có là Trúc Cơ Sơ Kỳ chỉ khoảng 13 tuổi nhưng bên cạnh là hai tên Trúc Cơ Hậu Kỳ, vất vả lắm Trần Quốc Hưng mới khống chế được thiếu nữ mới uy hiếp được hai tên Trúc Cơ Hậu Kỳ chịu trói, hắn cũng cảm thấy bản thân mình cũng không có xấu hổ khi uy hiếp, hắn chỉ cướp không giết đã là một người cực tốt rồi, hắn cảm thấy bản thân mình quả thật là cao cả mà.

" Không lấy."



Thiếu nữ chu môi nói không hề sợ uy hiếp của Trần Quốc Hưng, hắn bắt đầu cảnh giác, nhớ tới Vũ Liên lần gặp mặt đầu tiên cũng có cường giả đi theo bảo vệ, nhìn kĩ thiếu nữ này thì cũng rất giống người có thân phận cao, chẳng lẽ xunh quanh đây cũng có cường giả bảo vệ, càng nghĩ Trần Quốc Hưng càng run chân.

Trần Quốc Hưng ra ám hiệu cho bảy người còn lại, nhanh chóng lột sạch đồ của hai tên Trúc Cơ Hậu, sau đó rời đi.

" Ta thấy tiểu muội muội dễ thương nên tha cho ngươi một lần."

Rồi hắn cũng công đich chuẩn vị chạy đi thì thiếu nữ gọi với theo.

" Dừng lại."

Trần Quốc Hưng liền đứng khựng lại, cảnh giác nhìn bốn phía.

" Ngươi cho ta đi ăn cướp cùng các ngươi được không ?"

Trần Quốc Hưng vẻ mặt ngệt ra, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai nghĩ ngờ nhìn thiếu nữ, hai tên Trúc Cơ Hậu Kỳ vẫn còn bị trói ở một bên liền vội vàng nói.

" Tiểu thư không được !"

" Im miệng."

Trần Quốc Hưng dơ dơ đao lên uy hiếp, rồi nheo mắt nhìn thiếu nữ, rồi gãi gãi cằm suy tư một lúc lâu mới gật đầu.

" Được ngươi đi theo ta, ngươi sẽ là bát muội."

Thiếu nữ nhảy lên điệu bộ vui vẻ, Trần Quốc Hưng cũng nghi ngờ thiếu nữ một lúc rồi cũng đành cho thiếu nữ đi theo.

" Ta tên Ngọc Như Nhi còn ngươi ?"

Thiếu nữ chạy song song với Trần Quốc Hưng cười nói, hắn cũng nhún nhún vai vì điệu bộ không sợ hãi gì của Ngọc Như Nhỉ.

" Ta tên Trần Quốc Hưng."

Hai người vừa chạy vừa trò chuyện, Trần Quốc Hưng cũng vẫn cảnh giác với Ngọc Như Nhi vì hắn cảm giác thiếu nữ này điệu bộ ngây thơ nhưng ẩn sau đó là một vẻ ranh ma, hắn vẫn nên đề phòng thì hơn. Mang theo Ngọc Như Nhi trở về hang động mấy người tráng hán sửng sốt khi thấy Ngọc Như Nhi lẽo đẽo đi theo Trần Quốc Hưng.

" Từ giờ Ngọc Như Nhi là bát muội, bỏ mấy cái ánh mắt dâm tà của mấy tên đực rựa cái ngươi đi."

Trần Quốc Hưng bộ dạng của một lão đại phân phó, cả bảy người vẻ mặt sửng sốt,