Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 240: Rình




Ở một góc của động băng có một lối đi lên Trần Quốc Hưng liền đi theo lối đi, một lúc lâu sau Trần Quốc Hưng liền xuất hiện ở một khu rừng xanh, quay lại nhìn thấy một khe hở đang khép lại hắn khẽ thở dài, Vũ Liên hình như đã bị đoạt xá, Vũ Tuyết lần đầu hắn gặp đã cảm giác được có điều quỷ dị nhưng không ngờ lại chính là một cường giả ẩn nấp, càng không ngờ được vậy mà Vũ Tuyết lại đoạt xá Vũ Liên.

" Vũ Tuyết một kiếm xuyên tim của ngươi ta nhớ kĩ."

Hắn gần như đã chết thật sự một lần, cái cảm giác bất lực không cam lòng trước khi chết hắn không bao giờ muốn cảm giác lại một lần nữa, tế ra Bá Nguyệt Đao bay đi.

Nửa ngày sau, trước mặt Trần Quốc Hưng là một con Yêu Tinh Đại Xà đen sì đang há cái miệng như chậu máu về phía Trần Quốc Hưng, hắn cười nhạt.

" Đến mẹ mày nhanh lên, làm trò."

Yêu Tinh Đại Xà rít lên một tiếng há miệng bắn ra mấy chục đạo phong nhận về phía Trần Quốc Hưng.

" Ầm ầm ầm..."

Hắn không có tránh né mà mặc kệ đám phóng nhận đánh lên người mình, ngoài quần áo bị chém rách tơi tả thân thể Trần Quốc Hưng không có lấy một vết xước trên da.

" Phòng ngự của Địa Chi Tiên Thể thật cường đại!"

Trần Quốc Hưng cảm thán, công kích của một Yêu Tinh Sơ Giai vậy mà không có cả một vết xước trên da, quả thật là cơ thể hắn bây giờ quá là trâu bò đi, Địa Chi Tiên Thể chia làm bốn cấp độ, Chân Thể, Linh Thể, Tiên Thể, và Đạo Thể, hắn hiện tại chắc là Chân Thể Sơ, nếu hắn mà đạt tới Đạo Thể thì còn trâu bò tới mức nào, tạm gác lại suy tư vì cái đuối lớn của Yêu Tinh Đại Xà đã đánh lên người hắn.

" Vèo...ầm..."

Một chuỗi âm thanh vang lên, Trần Quốc Hưng bị đuôi đại xà đánh văng về một phía làm đổ gãy một mảnh lớn cây cối, Trần Quốc Hưng chui ra từ một gốc cây vẻ mặt khó coi.

" Cũng mệt phết."

Tuy là hắn cứng thì cứng thật nhưng mà bị quật thì vẫn bay đi như thường, nheo mắt nhìn con Yêu Tinh Đại Xà dơ dơ nắm đấm nhếch miệng nói.

" Một đấm chết tươi."

Thân thể loé lên một cái đã xuất hiện trước mặt đại xà, vùng tay lên đấm một quả vào đầu con đại xà.

" Ầm."

Yêu Tinh Đại Xà lĩnh trọn một đấm của Trần Quốc Hưng vào đầu liền trợn mắt chết không kịp ngáp, rồi cả thân thể to lớn đổ gục xuống, Trần Quốc Hưng xoa xoa nắm đấm cười cười, sau đó bắt đầu lọc da lấy những nguyên liệu tốt chết cơ thể đại xà, nhìn viên yêu đan bằng hai ngón tay Trần Quốc Hưng ném luôn vào mồm nhai rôm rốp rồi nuốt xuống bụng, ăn cho nhanh khỏi cần phải hấp thu từng tí một chỗ mệt người.

Lấy củi nhóm bếp bắt đầu nướng mấy cục thịt đại xà, tiếng lửa lép bép vàng lên, Trần Quốc Hưng thở dài khi nghĩ đến Vũ Liên.



" Hi vọng em không sao."

Trần Quốc Hưng ngao ngán, không ngờ Vũ Tuyết lại đoạt xá Vũ Liên thần không biết quỷ không hay, ngay cả gia gia của Vũ Liên cũng không phát hiện ra điểm bất thường.

" Tiểu hữu."

Trần Quốc Hưng giật mình nhìn lại thấy một lão già xấu xí đã ngồi đối diện với hắn từ bao giờ, Trần Quốc Hưng vội chắp tay.

" Tiền bối."

Lão giả xấu xí nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng, khoé miệng khẽ vén lên một nụ cười.

" Mùi thịt nướng của tiểu hữu làm cho ta thấy thèm, vì vậy mới đến xin tiểu hữu cho ta ăn vài miếng."

Trần Quốc Hưng trong lòng lộp bộp vài tiếng, lão giả này mang lại cho hắn cảm giác rét lạnh hiển nhiên không phải kẻ tốt lành gì.

" Tiền bối người đợi ta nướng chín thịt đại xà."

Lão giả gật đầu ngồi im lặng, Trần Quốc Hưng vẫn trầm tĩnh nướng thịt đại xà không có điểm bất thường.

" Tiền bối người ăn đi."

Trần Quốc Hưng đưa cho lão già xấu xí một xiên thịt rắn lớn, lão giả cười nhận lấy.

" Đa tạ tiểu hữu."

Rồi lão giả cũng không ngần ngại hình tượng mà ăn ngấu nghiến, Trần Quốc Hưng cũng im lặng thưởng thức phần thức ăn của mình, ăn xong lão già xoa xoa cái bụng nói.

" Thịt mà tiểu hữu nướng thật thơm ngon."

Trần Quốc Hưng cũng gượng cười.

" Tiền bối quá lời."

" Thôi ta đi đây, đa tạ tiểu hữu về xiên thịt nướng."



Rồi lão già xấu xí biến mất, Trần Quốc Hưng cũng không có gì bất thường liền ngôi xếp bằng tu luyện.

Lão già xấu xí đứng ở trên không nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng.

" Hai con chuột nhắt đã năm năm thời gian liền biến mất, Vô Liên xem ra đã không còn ở đây."

Lão già sau đó liền biến mất, Trần Quốc Hưng ở bên dưới đầu liên tục nảy số suy nghĩ, chắc hẳn là những kẻ đã diệt Vô Thần Tông tìm kiếm Vô Liên, mà hắn cũng thầm may mắn khi khí tức của bản thân sau khi đột phá Địa Chi Tiên Thể đã thay đổi, nuốt một ngụm nước bọt rồi tập chung tu luyện.

Đến sáng hôm sau không có gì bất thường mới thở phào, cũng may lão già xấu xí đó tính tình cũng không hâm hâm, đột nhiên mà lão lại túm đầu hắn thì mệt, nếu không một Hoá Thần mà sưu hồn hắn Thiên Địa Ấn nhất định sẽ làm thịt, lúc đó hắn lại có tài nguyên mà tu luyện, có Thiên Địa Ấn trong đầu hắn tự tin về cái khoản tinh thần.

Tế ra phi đao bay đi, một ngày sau Trần Quốc Hưng liền vui vẻ lao về một hướng, ở bên đó phát ra xung kích hiển nhiên là đánh nhau, ẩn đi khí tức bản thân rồi chạy lại nấp ở một gốc cây nheo mắt nhìn, phía trước là một nhóm bốn người, hai nam hai nữ độ ngoài 20 tuổi, đều mặc một bộ bạch y giống nhau hiển nhiên là người cùng một tông môn, nam thì tuấn tú nữ thì xinh đẹp, tu vi đều là Trúc Cơ Trung Kỳ, bốn người đang cùng một con Yêu Tinh Hậu Kỳ Ngô Công quần chiến, con Ngô Công dài phải đến hai mươi mét, cái đầu lớn có cái miệng toàn răng sắc nhọn, mấy con mắt mọc chi chít không có thứ tự ở trên đầu, nhìn mà phát tởm.

- Bạo Liên Hoa

Một thiếu nữ đánh ra một đoá hoa màu trắng tinh trúng đầu Yêu Tinh Ngô Công, những cánh hoa nổ tung trên đầu Ngô Công làm nó bị thương nặng, những con mắt be bét máu chảy ra, Ngô Công rít lên điên cuồng mà lao đi đâm sầm vào cả những tảng đá lớn, tất cả mắt của nó đã bị mù nên mất đi khả năng quản sát liền lao loạn xạ, bốn người tiếp tục đánh ra những pháp thuật chẳng mấy chốc đã làm thịt được con Ngô Công, khi bốn người vui vẻ nhìn nhau thì bảy thân ảnh không biết từ đâu nhảy ra đứng chặn trước con Ngô Công, bảy bóng người ôm đao kiếm đứng bất động.

" Con Ngô Công này là của bọn ta, các ngươi lại dám đánh giết, hừ."

Một tráng hán râu ria xồm xàm lên tiếng, bốn người vừa đánh giết xong Ngô Công thì bị người khác nhảy ra ăn cướp thì tức giận đỏ bừng mặt, một thiếu nữ lên tiếng.

" Vô sỉ, các ngươi muốn ăn cướp thì có!"

Bảy người liền cười ồ lên, một người liếm liếm mép nói.

" Thiếu nữ này ta thích, bắt lấy về chơi đùa nào."

Bốn người liền biến sắc, một thiếu niêu lên tiếng.

" Thù này Bắc Minh Tông nhớ kĩ."

Rồi tế ra phù độn mang theo bốn người bỏ chạy, bảy người kia cũng chỉ biết trơ mắt nhìn, một thiếu nữ duy nhất trong bảy người cái chân như cái cột đình liền dậm mạnh xuống đất.

" Đại ca, huynh làm hai thiếu niên anh tuấn bỏ chạy mất."

" Rồi rồi lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận bắt cho muội một tên."

Tráng hán râu ria xồm xàm nhăn mặt nói, Trần Quốc Hưng nằm dài trên thân cây cũng hơn nhíu mày, hắn vậy mà cũng không phát hiện ra đám bảy người đang ẩn nấp chờ đợi, đột nhiên lại nhảy ra làm hắn cũng hết hồn, liếc nhìn tu vi của đám bảy người liền dơ tay xoa xoa cằm, một kẻ Trúc Cơ Tầng bảy, đám còn lại thì chỉ là Trúc Cơ tầng 1 tầng 2, hắn cười cười nhếch mép một liền đi ra.