Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 239: Địa Chi Tiên Thể




Địa Cầu.

Hằng lúc này đang nhìn ngón tay chảy máu trong lòng lo lắng.

" Anh ấy sảy ra chuyện rồi sao ?"

" Mẹ Hằng, tay mẹ chảy máu rồi."

Còn bé Thiên Anh chạy lon ton vào bếp thấy Hằng đang ngẩn ra nhìn ngón tay chảy máu thì nhăn mặt nói, tay liền đánh ra vài đạo thủ ấn, ngón tay của Hằng mọc ra vài đạo dây leo nhỏ quấn lấy chỗ bị thương, ba giây sau dây leo liền biến mất ngón tay của Hằng liền lành lặn như cũ.

Hằng nhìn bế lấy con bé Thiên Anh lên thơm vào cái má trắng hồng của con bé một cái mỉm cười.

" Thiên Anh giỏi quá.'

Còn bé Thiên Anh đưa tay nhỏ sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của Hằng, miệng nhỏ chu lên.

" Mẹ Hằng đang nhớ baba xấu ?"

Hằng gật đầu, Thiên Anh cũng bĩu môi nói.

" Bà nội nói lúc nào baba trở về bà sẽ đánh nát mông baba, nhưng Thiên Anh không muốn baba bị đánh."

" Thiên Anh là một đứa trẻ ngoan."

Hằng cười cười, Naccy hai tay bế hai đứa bé bụ bấm cũng đi vào.

" Hằng còn trai của hắn nghịch lắm, chả cho em hết này."

Hai đứa bé trai bụ bấm đang không ngừng móc lỗ mũi của Naccy, Hằng cười cười dơ con bé Thiên Anh lên.

" Còn gái của em đây cơ mà, còn hai thằng bé đó là con của chị."

Con bé Thiên Anh cũng ôm chặt lấy Hằng không buông, Naccy vẻ mặt như đưa đám, mẹ hắn cũng đi vào bếp dơ tay.

" Trả cả ba đứa cháu đây cho mẹ."

Hai đứa bé trai thấy mẹ hắn lền há cái mồm có mấy cái răng sữa ra là hét dơ tay đòi bế, mẹ hắn hai tay bế cháu mà không hề nhăn mặt vì sức nặng của hai đứa bé.

" Thiên Anh đi với bà để hai mẹ nấu cơm nào."



" Dạ."

Còn bé Thiên Anh cũng trườn xuống chạy theo mẹ hắn, Naccy với Hằng nhìn theo mấy bà cháu mỉm cười.

" Anh ấy không sảy ra chuyện gì chứ ?"

Hằng lo lắng nói, Naccy cũng thở dài.

" Chắc là không sao đâu."

....

Xác của Trần Quốc Hưng rơi vào trong Hàn Thủy, da thịt liền bị thiêu cháy, chẳng mấy chốc cái xác của Trần Quốc Hưng chỉ còn lại một bộ xương trắng, bộ xương cũng đang dần dần bị Hàn Thủy ăn mòn.

Khí linh Tử Y đột nhiên xuất hiện ở phía trên tảng băng, chắp tay sau đít nhìn về hướng Vũ Liên vừa rời đi, miệng nhỏ khẽ nhếch lên lẩm bẩm.

" Một phân thân Độ Kiếp cũng giám mơ tưởng tới Băng Phách Thần Châu, nếu dễ lấy như vậy năm xưa Băng Huyền Nữ Đế cũng không chết một cách lãng xẹt."

Rồi thân ảnh của Tử Y biến mất, ở bên dưới Hàn Thủy bộ xương trắng của Trần Quốc Hưng bắt đầu dị biến, từng hoa văn kim sắc trên xương bắt đầu chuyển động, bộ xương trắng dần dần chuyển màu, quá trình này diễn ra cực kì chậm rãi, bên trong Thiên Địa Ấn ở một mảnh hỗn loạn mà lần trước Trần Quốc Hưng đã gặp khí linh chân chính của Thiên Địa Ấn, trên một mảnh đổ vỡ một Trần Quốc Hưng trần truồng đang ngồi xếp bằng tu luyện, Trần Quốc Hưng này cũng không hề có một tia khí tức gì.

Ba năm sau.

Bộ xương trắng của Trần Quốc Hưng nằm dưới đáy hồ đã chuyển thành một màu vàng kim, lúc này trong hai hốc mắt của bộ xương hoàng kim hai đốm tử hoả bùng lên, bộ xương quỷ dị liền đứng dậy nghiêng ngả một lúc mới đứng yên được, cái đầu lâu xoay một vòng tròn rồi xác định phương hướng bắt đầu bước đi, ở một chỗ sâu nhất trong hồ Hàn Thủy có một không gian khác, bộ xương hoàng kim dơ những ngón tay xương của mình vạch ra một đường lên vách màng của không gian rồi chui vào bên trong.

Không gian bên trong là một mảng băng vĩnh cửu lạnh giá, ở giữa là một quan tài bằng băng, từ đó hàn khí lạnh lẽo toả ra kinh người, bộ xương hoàng kim hai luồng tử hoả bập bùng rồi đi lại chỗ quan tài băng, bàn tay xương hoàng kim khẽ đặt lên quân tài, hàn khí liền đóng băng cả bàn tay xương còn đang không ngừng lan ra, hai luồng tử hoả trong mắt bộ xương loé lên một cái hàn khí lập tức tan chảy.

Bộ xương hoàng kim dùng sức đẩy nắp quan tài bằng băng ra.

" Ầm ầm."

Khi nắp quan tài được mở ra một khuôn mặt xinh đẹp không nói thành lời hiện ra, nhìn vào khuôn mặt ấy không ai nghĩ rằng là của một người đã chết hàng trăm vạn năm, ở giữa bụng của thiếu nữ xinh đẹp hai bàn tay đang nắm chặt một viên châu nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, hàn khí kinh người toả ra từ viên châu nhỏ, âm thanh từ trên người của bộ xương vang lên.

" Băng Huyền Nữ Đế lâu rồi không gặp."

Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu xanh lam ở trong quan tài mày liễu khẽ nhíu lại, rồi từ từ mở mắt, hai con ngươi cũng mang theo một màu xanh lam, thiếu nữ xinh đẹp ngồi dậy cả không gian thời gian ở nơi này dường như đóng băng lại, đôi mắt lam nghi hoặc nhìn bộ xương hoàng kim.

" Ngươi là Thiên Địa."

Cảm nhận được khí tức của bộ xương khô, thiếu nữ mở miệng nói chuyện, hai luồng tử hoả trong mắt bộ xương lập loè, âm thanh liền phát ra.

" Nha đầu ngươi vẫn còn chưa quên ta."



Thiếu nữ khoé miệng khẽ nhếch lên nói.

" Tia tàn hồn này của ta may mắn còn lưu giữ lại kí ức về ngươi."

Bộ xương hoàng kim chỉ im lặng nhìn thiếu nữ, một lúc mới cất tiếng.

" Năm đó ngươi không nên luyện hoá Băng Phách Thần Châu, cuối cùng thì chỉ còn lại một tia tàn niệm cùng một cái xác."

Thiếu nữ nhếch miệng cũng khẽ thở dài.

" Nếu năm đó ta nghe lời ngươi cũng không sảy ra cớ sự như vậy, ngươi đến lấy Băng Phách Thần Châu sao ?"

Bộ xương hoàng kim gật đầu, thiếu nữ xinh đẹp nâng tay viên châu nhỏ trong tay bay đến phía bộ xương hoàng kim.

" Nhớ mang thân xác của ta đi theo ngươi, tia tàn niệm cuối cùng này của ta muốn nhìn thấy kỷ nguyên mới được người ngươi lựa chọn mở ra."

Bộ xương hoàng kim bắt lấy viên châu vào trong tay, tử hoả trong mắt bập bùng nhìn thẳng vào thiếu nữ.

" Quãng đường đó rất xa, hi vọng ngươi đừng tan biến trước khi thấy kỷ nguyên mới."

Thiếu nữ gật đầu rồi nằm lại quan tài băng, nắp quan tài đậy lại bộ xương hoàng kim phất tay quan tài băng liền thu nhỏ bị hút vào trong đầu bộ xương hoàng kim.

" Thập tử nhất sinh, trùng tu thân thể, thành tựu tiên thể."

Bộ xương hoàng kim thu lại viên châu nhỏ vào trong đầu rồi ngồi xếp bằng tu luyện, máu thịt dần dần xuất hiện từ chân bắt đầu lan lên phía trên, quá trình diễn ra một cách chậm chạp, cùng với đó hàn khí linh khí từ bốn phương tám hướng tụ tập chui bên trong cơ thể đang ngưng tụ lại máu thịt.

Hai năm trôi qua.

Trần Quốc Hưng khẽ mở mắt, vẻ mặt hiện lên vẻ mờ mịt, lẩm bẩm.

" Mình không chết sao ?"

Trần Quốc Hưng dơ tay lên nhéo nhéo mặt mình, cảm giác cơ thể có chút khác thường hình như cường đại hơn thì phải, hắn liền nhìn xuống ngực vết thương đâm xuyên tim đã biến mất, kiểm tra cơ thể không hề có một vết thương nào, hắn sửng sốt một lúc mới lẩm bẩm.

" Mình đột phá Địa Chi Tiên Thể ?"

Trần Quốc Hưng ngơ ngác, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tất cả cơ thể không hề có một chút thương tổn, không những thế tất cả phương diện đều tăng lên, linh nguyên đã có chín mươi giọt tạo thành một vũng linh nguyên lớn, hàn khí đã ngưng tụ thành một tinh thể lục giác lớn, còn lôi điện và dương lực không có gì thay đổi.

Tu vi bất chi bất giác lại đột phá tới Trúc Cơ Hậu Kỳ, chuyện này quả thật quỷ dị, kiểm tra Thiên Địa Ấn hắn ngơ ngác phát hiện ở một góc Thiên Địa Ấn có một viên châu màu lam cùng một chiếc quan tài băng, đầu hắn liên tục nảy số ý thức liền tiến vào bên trong tiến lại phía quan tài nhưng chỉ một lúc ý thức của Trần Quốc Hưng liền trở ra, hắn cảm thấy đầu óc mình lạnh cứng lại, liền không dám cho ý thức tiến thêm, dù không biết chuyện gì đã sảy ra nhưng hắn vẫn còn sống là tốt rồi, kiểm tra thân thể lại một lần nữa rồi hắn cũng tìm lối ra khỏi cái động băng.