Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 228: Nghi Hoặc




Trần Quốc Hưng lúc này đang vẽ những mẫu mã vũ khí đủ thể loại đao kiếm...

Những vũ khí bá đạo trong game hắn đều vẽ ra hết rồi giao cho Minh trưởng lão, Tiên Y Nam Việt mở thêm một cửa hàng bên cạnh gọi là Tiên Khí Nam Việt, chuyên bán linh khí các loại.

Trần Quốc Hưng cũng chỉ làm đến đó còn mấy việc cụ thể thì để đám người Ung Chính Càn đi làm, thời gian rảnh rỗi cộng thêm việc có kha khá tiền vì thế Trần Quốc Hưng mua sắm đan dược, linh khí đủ loại để dành, đợi lúc nào đó mang ra làm màu thì phải gọi là ngầu đét.

Trần Quốc Hưng đang ngồi bắt mò ở hiên căn nhà gỗ thì có một đám người hơn hai mươi người đi vào, Trần Quốc Hưng sửng sốt sắn sàng liều mình bỏ chạy nhưng không cảm nhận được sát khí của đám người mới yên tâm ngồi im.

" Ngươi là Trần Quốc Hưng?"

Tên thanh niên đi đầu bộ dạng hổ báo cáo chồn lên tiếng, Trần Quốc Hưng điệu bộ cười nịnh bọt vâng vâng dạ dạ.

" Chính là ta, sư huynh tìm ta có việc gì vậy?"

Tên thiếu niên cười lạnh nhạt nói.

" Ta muốn quyết chiến với ngươi một trận ở lôi đài?"

Trần Quốc Hưng sửng sốt, hắn có phải đệ tử của Vô Thần Tông đâu mà đi khiêu chiến, nghĩ nghĩ một hồi thì cái đầu của hắn nảy số, chuyện này tám phần là trò trẻ con của cái tên Lục thiếu, bất quá Trần Quốc Hưng cũng không có rảnh mà đi đánh đấm với đám người này, nhìn sơ sơ cũng thấy hơn chục tên Trúc Cơ Sơ Kỳ, hai tên Trúc Cơ Trung Kỳ, máu có dồn lên não đâu mà hắn lại đi đánh nhau với cái đám không có mặt mũi này.

"Sư huynh ta không có rảnh!"

" Hèn nhát, là một nam nhân ngươi lại như một tên ẻo lả."

Trần Quốc Hưng nghiêm mặt, sát khí từ trong người toả ra, tất cả đám người ở đây đều rùng mình một cái, sát khí của Trần Quốc Hưng này quá lớn, đã giết không biết bao nhiêu người để tích tụ sát khí lớn như vậy.

— QUẢNG CÁO —

" Xin lỗi nhé, về bảo với cái tên Lục Thiếu Minh của các ngươi, bảo hắn tới đây gặp ta vài thì ta còn nể mặt mũi đánh nhau với hắn một trận, còn các ngươi không có tư cách đó."

Rồi chắp tay sau đít mở cửa đi vào trong, khi cánh cửa khép lại Trần Quốc Hưng mới khẽ vuốt vuốt ngực thở phào lẩm bẩm.

" Sợ chết mất."

Hơn chục tên Trúc Cơ Kỳ nếu làm liều hắn đảm bảo mình chạy cũng khó, bất quá mấy tên này cũng không dám làm liều thật, ở bên ngoài tiếng khiêu chiến, chửi bới vẫn không ngừng vang lên Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt kích hoạt trận pháp cách âm, miệng nhếch lên.



" Cứ ở đó mà gào đến khi rách cuống họng luôn đi."

Trần Quốc Hưng liền nhảy lên giường vắt chân nhắm mắt lại đi ngủ, dù sao mấy hôm nay hắn cũng không có ngủ, tu chân giả đạt đến Trúc Cơ thì đa phần đều không cần ngủ nữa tinh thần vẫn sung túc, nhưng hắn ngủ quen rồi rảnh ra thì vẫn là ngủ cho đã đời.

Ba ngày thời gian đám người kia vẫn ở bên ngoài căn nhà gỗ mà gào cổ khiêu chiến, Trần Quốc Hưng cũng không bận tâm mà đi ra phía sau tu luyện Nghịch Long Đao Pháp, rồi cũng tu thêm một bộ quyền pháp chỉ có một chiêu, hắn gọi luôn cái tên chiêu thức là " một đấm chết luôn" cho giống thánh saitama khi nghiêm túc.

Tuy chỉ có một chiêu nhưng tùy vào lĩnh ngộ mà một đấm đánh ra sức mạnh khác nhau, Trần Quốc Hưng cởi trần phía trên lộ ra cơ bụng tám mũi đều đặn, cơ bắp cuồn cuồn rồi đứng tấn bắt đầu đấm bốc như vận động viên boxing, chân nhảy nhảy tay từng đòn, tậm luyện không ngừng nghỉ cho đến khi cơ thể đổ đầy nồ hồi Trần Quốc Hưng mới dừng lại, tu sĩ có thể kiểm soát được mồ hôi cơ thể nhưng Trần Quốc Hưng cứ mặc kệ để mồ hôi toát ra cho dễ chịu.

Đang luyện tập thì Vũ Liên mang theo vẻ mặt tức giận đi vào, thấy Trần Quốc Hưng đang luyện tập nhảy nhảy đấm đấm như tên thần kinh thì ngồi xổm xuống một góc chống tay lên cằm nhìn, thỉnh thoảng đôi môi đỏ mọng lại khẽ cắn vào nhau, Trần Quốc Hưng cũng thấy Vũ Liên nhưng mặc kệ, tiếp tục luyện tập.

Cho đến khi dừng lại Trần Quốc Hưng mới nhìn Vũ Liên cười nhạt nói.

" Vũ Liên cô lại đến làm gì?"

Vũ Liên bĩu môi vẻ mặt không hài lòng hiện rõ, hậm hực nói.

" Ta đến thăm ngươi không được sao?"

Trần Quốc Hưng cười nhạt nhếch miệng nói.

— QUẢNG CÁO —

" Có phải hay không? Hãy cô có mục đích khác."

Vũ Liên mặt mũi đỏ bừng cúi đầu không nói, Trần Quốc Hưng cũng không tiếp tục trêu chọc mà đi vào trong nhà phòng tắm, nơi đó có một thùng nước lớn đã được hắn chuẩn bị, nước có màu nâu đen, đây là phối dược hắn luyện chế để tu luyện thân thể, liền đóng cửa phòng tắm cởi đồ nhảy vào bên trong thùng nước, ngâm mình tận hưởng cảm giác châm chích nhè nhẹ do thối thể dịch màng lại.

" Cạch."

Cửa phong được mở ra Vũ Liên chửi vào liền đóng cửa lại, Trần Quốc Hưng nheo mắt, Vũ Liên này cũng thật là, bây giờ mà hắn ra tay đản bảo Vũ Liên cũng không ngăn cản nhưng hắn vẫn còn đang ở Vô Thần Tông, nếu ra tay e là sẽ có ảnh hưởng.

" Để ta kì lưng cho ngươi."

Vũ Liên mặt mũi đỏ bừng nói, Trần Quốc Hưng cũng không có từ chối mà gật đầu, Vũ Liên liền đi ra phía sau đặt bàn tay ngọc lên lưng hắn bắt đầu kì cọ, Vũ Liên như biến thành một người khác nhẹ nhàng kì lưng cho Trần Quốc Hưng, hắn cảm giác có gì đó sai sai nhưng thôi cứ mặc kệ, tận hưởng trước đã mọi chuyện tính sau.



" Phu thân ta muốn gả ta cho ngươi..."

Vừa nói đến đó Trần Quốc Hưng cũng sửng sốt, chuyện này nó quá là vô lý đi, tại sao Vũ Thuần Dương lại có cái suy nghĩ ấy nhỉ, Trần Quốc Hưng nghĩ đến nát óc cũng không biết tại sao Vũ Thuần Dương lại có ý như vậy.

Thấy Trần Quốc Hưng không nói gì, Vũ Liên cắn môi nói.

" Ngươi không thích ta sao?"

Trần Quốc Hưng thở dài, phụ nữ chua ngoa thường thường khi đã có tình cảm với một người nào đó thì cũng không ngần ngại mà nói ra, Trần Quốc Hưng lắc đầu cười.

" Ngươi không có ngực..."

Vừa nói đến đó sau lưng liền chuyền tới cảm giác tê tê, Vũ Liên đã không ngần ngại mà cho miệng xuống cắn lên vai hắn một cái thật mạnh, Trần Quốc Hưng khẽ nhíu mày để mặt Vũ Liên cắn, một lúc sau Vũ Liên buông ra.

— QUẢNG CÁO —

" Ta hận ngươi."

Rồi định chạy ra ngoài, Trần Quốc Hưng đã nhanh tay túm lấy Vũ Liên nhấc bổng lên kéo cả vào trong thùng nước, cắn xuống môi đỏ của Vũ Liên một cái.

Cho đến khi buông, hắn mới nhếch miệng nói.

" Tuy nhiên ngươi làm một nô tỳ cũng được."

Vũ Liên vẻ mặt còn đang ngơ ngác nghệ vậy liền túm lấy Trần Quốc Hưng hôn mạnh, đến khi buông ra Vũ Liên bĩu dài môi nói.

" Ta không thèm."

Rồi vẻ mặt đỏ bừng khi cảm nhận được ở phía dưới có thứ gì nóng bỏng chọc vào người, liền cúi đầu lí nhí.

" Phụ thân ta có việc tìm ngươi."

Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu, sau đó hai người bay thẳng đến chủ phong của Vô Thần Tông, Trần Quốc Hưng trong lòng là một mớ nghi hoặc, Vũ Thuần Dương đang ngồi ở trên bàn, trước mặt là một bức tranh, Trần Quốc Hưng nhíu chặt mày ghi nhìn thấy bức tranh, là một tràng cảnh chém giết đẫm mãu, hắn cảm giác được sắp có chuyện sảy ra, Vũ Thuần Dương dừng bút ngẩng đầu nhìn Trần Quốc Hưng nói.

" Đến rồi, đi theo ta."