Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 223: Huynh Muội Ung Gia




Mấy ngày sau Vương Chính Minh cười không ngậm được mồm đi vào phía hậu viện nơi mà Trần Quốc Hưng đang ngồi.

" Trần huynh."

Vương Chính Minh chắp tay chào điệu bộ cực kì cung kính, Trần Quốc Hưng gật đầu nói.

" Có chuyện gì?"

Vương Chính Minh lấy ra một cái túi trữ vật nói.

" Đây là linh thạch bán y phục trong mấy ngày hôm nay."

Trần Quốc Hưng trầm tư nhận lấy túi trữ vật, khí cảm quét qua cảm nhận một lát, thì cũng kinh ngạc, vậy mà lại có hơn một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, quả thật làm Trần Quốc Hưng cũng giật mình, Trần Quốc Hưng lấy ra hai mươi nghìn linh thạch, số còn lại ném cho Vương Chính Minh nói.

" Các ngươi mỗi người cầm mười nghìn linh thạch, số còn lại cho hết vào quỹ của Tiên Y Nam Việt."

Vương Chính Minh gật đầu rồi đi làm việc, Trần Quốc Hưng nhíu nhíu mày rồi lấy giấy bút viết một loạt cơ chế, hắn muốn biến Tiên Y Nam Việt thành một hệ thống công ty rồi sau này mở rộng lẫn sang các nghành sản xuất khác chứ không đơn thuần chỉ là làm ra mấy bộ y phục, mà cái quan trọng hắn vẫn chưa tìm được người thay hắn quản lý việc phát triển kinh doanh này, hắn cũng không có rảnh mà dồn hết tâm tư vào việc kinh doanh, hắn phải tìm kẻ khác làm việc cho mình, đây gọi là dùng sức lao động của người khác làm giàu cho mình.

Viết một hồi các kế hoạch phát triển công ty rồi Trần Quốc Hưng xách mông đi ra ngoài, mục tiêu của hắn chính là ngoại môn, nơi đó hầu hết chỉ toàn người ở bên ngoài tiến vào tu luyện, còn đệ tử nội môn hầu hết đã biến thành cáo không nên sử dụng, mà hắn cũng không thể kiểm soát được đệ tử nội môn, hầu như đã là Trúc Cơ Kỳ không dễ kiểm soát như mấy kẻ ở phía dưới.

Đi tới ngoại môn một cách thuận lợi, lượn lờ một hồi cũng không có kẻ nào mà ý chí mạnh mẽ cả, chỉ toàn mấy kẻ ý chí bình thường, cách lựa chọn người tài cơ bản hắn cũng chỉ nhìn vào ý chí của người khác, hay nói đúng hơn là tinh thần lực, những kẻ có ý chí mạnh mẽ thì tinh thần lực sẽ nhiều hơn kẻ khác trong đồng cấp.

Chán nản vì không tìm được người ưng ý, Trần Quốc Hưng liền thở dài, đệ tử ngoại môn của Vô Thần Tông theo hắn biết cũng phải có đến hơn mười nghìn người, những người mà hắn gặp chỉ là một số ít mà thôi, đi loanh quanh một hồi rồi hắn nhíu mày nhìn hai đứa trẻ khoảng tám chín tuổi đang xách nước tưới cho đám bán linh dược, điều hắn chú ý là đứa bé gái gầy trơ xương, khuôn mặt lấm lem, hắn lại thấy nhớ đến còn gái của mình, còn đứa bé trai hắn chỉ khẽ liếc mắt, cơ bản đứa bé trai không hề có linh căn, đồng nghĩa với việc không thể tu hành, mà đã không thể tu hành đồng nghĩa việc có linh thạch hay không cũng chẳng có nhiều ý nghĩa, còn đứa bé gái thì là một hạ phẩm Thủy Linh Căn, điều hắn quan tâm là kẻ có thể tu hành mà thôi còn đứa bé trai thật sự hắn cũng không nghĩ mình phải có trách nghiệm làm gì cả, hắn không phải người tốt, không mang lại giá trị cho hắn thì việc gì hắn phải để ý tới.

" Tiểu muội muội lại đây?"

Trần Quốc Hưng mỉm cười gọi, hai đứa trẻ liền liền ngẩng đầu nhìn, thấy Trần Quốc Hưng gọi cả hai liền ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng bỏ hai xô nước đi lại.

" Sư huynh."



Cả hai đứa trẻ đều chắp tay nói, Trần Quốc Hưng gật đầu hỏi.

" Các ngươi tên là gì?"

" Ta tên Ung Chính Càn, còn muội muội ta tên Ung Linh Nhi."

Trần Quốc Hưng nghe Ung Chính Càn nói chuyện cũng gật đầu, nhìn chằm chằm Ung Linh Nhi tròng mắt khẽ loé lên, chỉ là một Luyện Khí Tầng một lại có tinh thần lực ngang ngửa với một kẻ tu vi Luyện Khí Kỳ tầng ba, hắn gật đầu hài lòng tuy không biết là có kỳ ngộ gì khác hay không nhưng hắn quyết định dạy dỗ Ung Linh Nhi này một phen.

" Từ giờ các ngươi đi theo ta đi."

Cả hai vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì sảy ra, Trần Quốc Hưng cũng không nói nhiều mà quay người rời đi, Ung Chính Càn nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Hưng cắn răng rồi kéo theo muội muội đi theo, hắn trong lòng cũng khẽ động, Ung Chính Càn này có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với độ tuổi.

Dẫn hai huynh muội Ung Chính Càn tới chấp sự ngoại môn.

" Trưởng lão ta muốn hai đệ tử này phụ việc."

Một vị trưởng lão già nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng, chuyện nhận đệ tử tạp dịch cũng không phải không có, bất quá Trần Quốc Hưng này là người nào ngay cả vị trưởng lão ngoại môn cũng không nhận ra, chỉ có đệ tử nội môn trở lên mới có quyền thu nhận đệ tử tạp dịch.

" Ngươi là ai?"

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, hắn là một kẻ ngoại lai làm sao người ta biết cơ chứ, chuyện này đau đầu thật, Trần Quốc Hưng lấy ra truyền âm phù nói chuyện với Vũ Liên, một lúc sau thì Vũ Liên cũng đi tới thấy Trần Quốc Hưng thu nhận hai huynh muội họ Ung.

" Ngươi nhìn trúng đứa nhỏ kia sao?"

Vũ Liên dùng ánh mắt xấu xa nhìn Trần Quốc Hưng nói, hắn nhếch miệng dơ tay cốc cho Vũ Liên một cái nói.

" Hừ, bỏ cái ánh mắt đó đi, ta là một người tốt."

Vũ Liên xoa xoa đầu, miệng lẩm bẩm.

" Ngươi mà là người tốt, hừ."



Trần Quốc Hưng cười gian hai tay xoa xoa vào nhau cười đê tiện nói lớn.

" Thì ta giúp ngươi xoa..."

Vừa nói đến đó Vũ Liên liền nhảy dựng lên đưa tay bịp lấy miệng hắn vẻ mặt đỏ bừng, Trần Quốc Hưng bị bịp miệng ánh mắt nhìn Vũ Liên khẽ nháy nháy.

" Ngươi mà nói ra ta giết ngươi."

Trần Quốc Hưng gật đầu, Vũ Liên mới từ từ buông tay, hắn cười cười nói nhỏ.

" Ngươi không thấy nó đã to hơn rồi sao."

Vũ Liên mặt mũi đỏ bừng lên hừ lạnh một cái rồi vội chạy đi, Trần Quốc Hưng cười nhạt dẫn theo hai huynh đệ Ung Chính Càn trở về căn nhà gỗ.

" Các ngươi biết chữ không?"

Hai huynh muội gật đầu, Trần Quốc Hưng liền nghiêm túc nói.

" Ừ, ta sẽ dạy ngươi các kiến thức kinh doanh, Ung Chính Minh ngươi không có Linh Căn tu luyện nếu không tiếp thu được những thứ ta dạy ngươi, thì ngươi chỉ có thể trở về làm một tên tạp dịch, còn muội muội của ngươi ta sẽ không cho nó đi."

Ung Linh Nhi sợ hãi nhìn Trần Quốc Hưng rồi bám chặt lấy áo của Ung Chính Càn.

" Sư huynh ta sẽ cố gắng."

Trần Quốc Hưng gật gù, rồi cũng không vội vàng mà dẫn hai huynh muội đi tới Tiên Y Nam Việt chọn lựa y phục, rồi dẫn đi tắm rửa, đi ăn uống nguyên một ngày.

Sáng hôm sau khi Trần Quốc Hưng vươn vai ngủ dậy đi ra bên ngoài đã thấy hai huynh muội Ung Chính Càn đang lau dọn nhà cửa, quét khoảng sân rộng phía trước, thì hài lòng gật đầu.

Sau đó hắn liền dạy dỗ hai huynh muội Ung Chính Càn kiến thức kinh doanh, hắn không thật sự biết sâu về kinh doanh, nhưng kiến thức cơ bản là vẫn biết đến, lấy tiêu chí hắn không thể giỏi nhưng vẫn phải bắt kẻ khác phải giỏi mà áp dụng với huynh muội Ung Chính Càn, Ung Linh Nhi quả nhiên linh tuệ hơn người, đôi khi hắn nói một mà Ung Linh Nhi đã suy ra ba bốn cái khác làm Trần Quốc Hưng cũng phải cảm thán, còn Ung Chính Càn này điệu bộ lại lạnh nhạt không có mấy biểu hiện, nhưng Trần Quốc Hưng lại thấy thích cái biểu hiện này, rõ ràng là hiểu nhưng lại im lặng, quả nhiên là một tiểu tử chín chắn hơn độ tuổi, còn Ung Linh Nhi lại thiếu đi cái sự điềm đạm đó, hai huynh muội bù đắp cho nhau cũng coi như là thiên y vô phùng, không một kẽ hở.