Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 217: Thi Hoạ




Ngồi trên phi thuyền Trần Quốc Hưng lân la tới chỗ hai tỷ muội Vũ gia, hắn khẽ ho một tiếng nói.

" Để bày tỏ lòng hối lỗi với các ngươi, ta tặng các ngươi một bài hát có được không?"

" Ngươi cút xa ta ra."

Vũ Liên trợn mắt nói, Vũ Tuyết thì im lặng không nói gì, Trần Quốc Hưng cười nhạt nói nhỏ.

" Biết vì sao biểu tỷ của ngươi ngực lớn hay không, bởi vì nàng không hung hăng giống ngươi nên ngực mới phát triển."

Trần Quốc Hưng dơ ngón tay thối lên, Vũ Liên vẻ mặt tức giận tới đỏ bừng lên, rút kiếm lao lên đánh Trần Quốc Hưng, hắn thì mặc kệ ngoác miệng cười, kiếm chém lên người chỉ làm rách y phục không làm thương tổn một sợi tóc của hắn, Đỗ lão ở một bên cũng phải thầm khen tố chất thân thể của Trần Quốc Hưng, vậy mà một Luyện Khí Tầng tám lại không làm xước cả da của hắn, quả nhiên là người của ẩn thế gia.

" Ta có cách giúp nó lớn hơn, cô gọi ta một tiếng Trần Ca Ca, ta sẽ hứa giúp cô."

Nghe đến đó Vũ Liên liền dừng tay, vẻ mặt hiện lên có chút chờ mong, biểu tỷ của nàng bằng tuổi với nàng mà chỗ đó đã lớn như vậy còn nàng thì chỉ có tý tẹo, trong tông môn không ít đệ tự thầm bàn tán nói nàng là kẻ không có ngực, nàng vẫn luôn tự ti về điều đó, nhưng khi thấy vẻ mặt vô sỉ của Trần Quốc Hưng Vũ Liên lại cắn răng đánh tiếp, mặc dù trong lòng nàng biết là có đánh cũng vô ích.

Trần Quốc Hưng cười nhạt, mối thù sít chút nữa hỏng thằng em hắn sẽ từ từ báo thù, Vũ Liên này chạy không thoát khỏi hắn, Trần Quốc Hưng một bụng âm mưu từ từ được dựng lên trong đầu.

" Ra chỗ khác chơi, ta nói chuyện với biểu tỷ của ngươi."

Trần Quốc Hưng phất tay Vũ Liên liền bị kình khí đẩy ra sau, Trần Quốc Hưng nhìn sang Vũ Tuyết trong lòng thầm đánh giá, hắn nhận ra người biểu tỷ này của Vũ Liên cũng chẳng phải là kẻ tốt lành cho lắm, bởi vì nàng đã xx rồi, mà đã xx sớm như vậy bảo sao ngực lại không to bị nhào bóp thì to là chuyện đương nhiên, còn làm sao mà hắn nhìn ra được vì hắn có Thiên Nhãn, liếc mắt một cái là nhìn ra tổ tiên dòng họ mười tám đời nhà người ta chứ mấy chuyện con con thì đơn giản, Thiên Nhãn là thần thông thức tỉnh của hắn, mỗi người đôi khi sẽ thức tỉnh các thiên phú khác nhau nhưng không phải ai cũng có thể thức tỉnh thiên phú, còn tùy vào cơ duyên.

" Cô có sáo không ta thổi tặng cô một bài."

Vũ Tuyết mỉm cười gật đầu từ trong túi trữ vật lấy ra một cây sáo ngọc màu xanh lá đưa cho Trần Quốc Hưng, hắn cầm lấy cây sáo cái bài mà thổi sáo tán gái này có vẻ rất hợp thời đại ở nơi này, hắn èm hèm một tiếng đưa sáo lên miệng thổi.

Tiếng sáo kể về một mối tình yêu giữa một nam và một nữ, kể về tình yêu mà sự hi sinh, tiếng sáo lúc trầm lúc bổng làm người nghe như hoà vào tiếng sáo, khi kết thúc tiếng sáo Vũ Tuyết vẻ mặt mơ màng hỏi.

" Tiếng sáo của ngươi làm ta như chìm vào trong câu chuyện, tên của nó là gì?"

Trần Quốc Hưng chắp tay sau đít nói.

" Đây là khúc Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài, các ngươi có muốn nghe ta kể về chuyện tình yêu của họ hay không?"

Vũ Tuyết gật đầu còn Vũ Liên đứng ở phía xa nhưng vẻ mặt lại hướng về bên này, Trần Quốc Hưng ho một tiếng rồi bắt đầu kể lại câu chuyện Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài theo kiểu ướt át, tình cảm nhất dần dần vẻ mặt của Vũ Tuyết cùng Vũ Liên biến đổi lúc thì tức giận lúc lại vui vẻ, cuối cùng là cả hai đều khóc như mưu khi hắn kể tới kết cục hai người hoá thành đôi bướm nguyện bên nhau suốt kiếp, Trần Quốc Hưng cười cười im lặng để mặc hai thiếu nữ khóc lóc, ngay cả lão già Đỗ gia cũng thở dài một hơi trong mắt loé lên vẻ cô đơn.

Bay nửa này phi thuyền cũng bay đến những ngọn núi lớn chậm trùng ẩn dấu trong mây, Trần Quốc Hưng híp cả mắt, đây quả nhiên là khí phách oai hùng mà, phi thuyền hạ xuống một đỉnh núi rồi Đỗ lão thu lại phi thuyền nói.

" Hai tỷ muội các ngươi trở về đi, ta dẫn vị tiểu huynh đệ này tới gặp trưởng môn."

" Ta cũng muốn đi gặp phụ thân."

Vũ Liên chạy đi lẽo đẽo đi theo, Đỗ lão cũng không nói gì, Trần Quốc Hưng đi song song với Vũ Liên nhếch miệng nói.



" Vũ muội muội, ngươi có muốn ngực lớn hay không? Ta sẽ giúp."

Vũ Liên lần này không có tức giận mà lên lén liếc nhìn Trần Quốc Hưng, một lúc sau mới nói.

" Ngươi nói thật không?"

Trần Quốc Hưng bộ dạng cao nhân thần bí nói.

" Ta có phương pháp bí truyền của gia tộc, mấy chuyện này đương nhiên không là gì rồi."

Vũ Liên im lặng bước đi cũng không nói gì thêm, Trần Quốc Hưng cười nhạt cũng im lặng đi theo Đỗ lão đầu.

Đỗ lão dẫn Trần Quốc Hưng tới một phía sau hậu viện một đỉnh núi lớn, đang có một nam trung niên đang ngồi vẽ cái gì đó trên bàn, vừa thấy ba người đi tới liền nghiêm mặt.

" Nha đầu ngươi lại trốn ra ngoài chơi."

Vũ Liên lè lưỡi cười điệu bộ cũng không hề sợ hãi, người trung niên vẻ mặt như ngọc, tuấn mĩ lạ thường, cả người khí tức trầm ổn như núi, Trần Quốc Hưng cũng chẳng việc gì phải ho he cứ để Đỗ lão đầu lên tiếng.

" Làm phiền Đỗ lão rồi, còn đây là?"

Người trung niên nhìn qua Trần Quốc Hưng đang nghó ngiêng bốn phía, điệu bộ không giống với người thường, biểu hiện không chút sợ hãi mà còn dùng đôi mắt đánh giá nhìn khắp nơi.

" Vị tiểu hữu này là người có phương pháp với thân thể của Vũ nha đầu."

Người trung niên ánh mắt khẽ loé lên, Trần Quốc Hưng cũng không có lên tiếng chào hỏi mà nhìn vào bức tranh của người trung niên đang vẽ bĩu môi.

" Vẽ xấu như ma."

Người trung niên vẻ mặt căng cứng, thi hoạ là thứ mà Vũ Thuần Dương hắn tâm đắc nhất, vậy mà bây giờ lại để một hậu bối chê cười, làm Vũ Thuần Dương đạo tâm có cứng cỏi nhưng vẫn lộ ra một tia chán ghét.

" Ha ha Vũ tông chủ nghe danh đã lâu, tiểu nhân Trần Quốc Hưng bái kiến."

Trần Quốc Hưng cười toe toét bấy giờ mới lên tiếng chào hỏi, Vũ Thuần Dương khẽ liếc nhìn Đỗ lão thấy Đỗ lão chỉ cười cười không nói thì hừ lạnh nói.

" Tiểu tử ngươi cũng am hiểu về thi hoạ?"

Trần Quốc Hưng cười nhạt, chắp tay sau đít bộ dạng kiêu ngạo nói.

" Ta không dám xưng tông sư về thi hoạ, nhưng cũng biết một ít."

" Vậy ta muốn thỉnh giáo trình độ thi hoạ của tiểu hữu."

Trần Quốc Hưng gật gù, hắn chính là muốn thể hiện bản lĩnh của mình, sau này ngay cả Vũ tông chủ cũng xách dép chạy theo hắn học vẽ thì lúc đó hắn ở Vô Thần Tông này xem như là có địa vị rồi, tha hồ mà ức hiếp kẻ khác.

Trần Quốc Hưng chắp tay đi lại bàn của Vũ Thuần Dương rồi nói.



" Vậy thì tiểu nhân không khách khí!"

Rồi thò hai ngón tay vào thẳng đấu mực đen, rồi phẩy lên tờ giấy trắng, mà hắn còn chẳng biết làm từ cái gì ra nữa, Vũ Thuần Dương nghi hoặc, vẽ mà không dùng bút trình độ thi hoạ của tiểu tử này chẳng lẽ còn hơn cả năm trăm năm luyện tập thi hoạ của lão sao?

Trần Quốc Hưng tay quệt vệt mức trên giấy loằng nhoằng một lúc sau liền hất tờ giấy bay lên không, tay thò vào đấu mực phẩy những giọt mực bay lên trên giấy.

Rồi Trần Quốc Hưng chắp tay, ba người nhìn về phía tờ giấy không có gì khác biệt chỉ là một màu đen loãng lổ, Vũ Thuần Dương nheo mắt nhìn bức tranh, miệng lẩm bẩm.

" Sàng tiền mình nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cửu đầu vọng mình nguyệt

Đê đầu tư cố hương."

( Văn thơ bài hát hay không có giới hạn nhé các đạo hữu, đừng ai gạch đá tác.)

Bức tranh từ từ biến đổi vẫn là nét đen trắng trên giấy, dần dần bức tranh hiện ra, một thân ảnh cô độc đang đứng trên một đỉnh núi, ngẩng đầu ngắm vầng trăng treo trên đầu, cảnh tượng xung quanh mờ ảo phủ xương, ở góc bên phải bên phải của bức tranh có đề bốn câu thơ.

Vũ Thuần Dương vỗ tay vào nhau thật mạnh chắp tay.

" Năm trăm năm thi hoạ cứ nghĩ mình là đệ nhất, nhưng hôm nay Vũ Thuần Dương ta quả thật bái phục trình độ hoạ thơ của tiểu hữu."

Trần Quốc Hưng cười nhạt nói.

" Vũ trưởng môn, tranh trong tranh mới là thứ đặc biệt."

Vũ Thuần Dương khẽ giật mình, rồi nhìn lại bức tranh sau đó liền lật ngược bức tranh, vậy mà lại là dung mạo của Vũ Liên được vẽ một cách sống động, trên góc của bốn câu thơ vừa nãy đã đổi.

" Ngập trong bùn chẳng vấy hôi tanh

Ưu tư cởi dâng nhành hoa trắng

Thân dù cong, tâm vẫn phẳng

Sương gió dầm mình lặng lẽ vươn." ( Phạm Hùng)

Vũ Thuần Dương cười sảng khoái một tiếng liên tục khen.

" Hay, hay...haha...tiểu hữu ta thật sự khâm phục ngươi."

Trần Quốc Hưng cười nhạt, chỉ là trình độ nghệ thuật ở thế giới này quá cùi mía mà thôi, hắn mới có cơ hội ra oai như vậy.