Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 213: Bạch Đằng Dị Giới




A Ngốc dẫn Trần Quốc Hưng tới một căn nhà rách nát ở cuối thành Tây An, một bà lão gầy gò đang lụm khụm nhổ cỏ ở mảnh vườn nhỏ trước cửa nhà, A Ngốc lặng lẽ đi vào đứng sau lưng của bà lão, miệng run run khẽ nói.

" Bà bà cháu trở về rồi !"

Bà lão khẽ giật mình quay lại nhìn thấy một nụ cười ngây ngốc thì vui mừng đến chảy cả nước mắt.

" A Ngốc cháu trở về rồi."

Dứt lời liền ôm chầm lấy đứa cháu, Trần Quốc Hưng mỉm cười không quấy rầy hai người mà yên lặng rời đi, vừa ra đến khỏi cổng nhà A Ngốc ba vị gia chủ Hoàng Gia, Uất Gia, Kim Gia đã mang theo vẻ mặt tươi cười xuất hiện, vừa thấy hắn liền chắp tay chào.

" Trần Tướng Quân."

Một tên Vệ Túc mấy tháng trước họ còn chẳng để trong mắt bây giờ đã trở thành đại nguyên soái của Đại Việt, một trận đánh ở Kim Lăng vàng danh tứ phương về tài thao lược của mình, Trần Quốc Hưng cũng cười nhạt thời thế thay đổi mấy kẻ này cũng coi như thức thời, hắn chắp tay sau đít nói.

" Sắp tới quân Bắc quốc xâm lược lần thứ hai, ta nghĩ ba gia tộc thành Tây An của lớn người nhiều cũng nên hết mình vì Đại Việt mà cống hiến xương máu."

Ba gia chủ nhìn nhau vẻ mặt cứng đờ, ai mà không nghe ra thâm ý của Trần Quốc Hưng cơ chứ, lần thứ nhất các ngươi chỉ xuất có chút ít lần này không táng giá bại sản thì đừng mong yên ổn với Trần Quốc Hưng, hắn cười nhạt lại nói.

" Những thứ mà có không có lòng hiếu trung, ta nghĩ chúng cũng không nên tồn tại."

Rồi chắp đít đi, ba vị gia chủ vẻ mặt tái mét vội vàng đuổi theo Trần Quốc Hưng bày tỏ lòng trung hiếu của mình...

Một ngày sau.

A Ngốc thắp hương cho hai ngôi mộ đã được nhổ sạch cỏ, quỳ xuống lại ba lạy tự hào nói.

" Phụ thân con đã làm được những gì mà phụ thân mong đợi ở con, lần này còn đi không biết khi nào mới có thể trở về, mong phụ mẫu thứ lỗi cho sự bất hiếu của con..."

Bà bà của A Ngốc khuôn mặt nhăn nheo mỉm cười, xung quanh cũng có vài người, cả đám gia chủ thành Tây An đều có mặt, Trần Quốc Hưng nheo mắt tế ra phi kiếm ở sau lưng làm tất cả mọi người đều khiếp sợ, hắn nhảy lên phi kiếm liếc mắt đến ba vị gia chủ hững hờ nói.



" Chăm sóc thật tốt cho thân nhân những người lính ở đây, nếu mà làm không tốt ta huyết tẩy ba nhà các ngươi trước."

Rồi từ biệt bà bà mang theo A Ngốc bay vụt lên trên trời, để lại phía sau những ánh mắt kinh dị nhìn theo. Trần Quốc Hưng làm như vậy là để ba tên gia chủ liệu mà làm việc không để chút uy hiếp là không được.

Trở về Viễn Thành chuẩn bị cho việc chống giặc phương Bắc lần hai, hắn dùng thời gian hai ngày để đi thám thính tìn hình quân địch, nhìn 150 vạn quân của Bắc quốc chia binh hai đường xuống phía nam khoé miệng Trần Quốc Hưng khẽ nhếch lên, tám mươi vạn quân trên những chiến thuyền lớn theo con sông Tô Đằng xuôi nam, bảy mươi vạn còn lại đi theo đường bộ, tính toán một hồi nơi mà quân lính Bắc quốc nhất định phải đi qua mới có thể tiến vào lãnh thổ Đại Việt chính là hẻm núi Thanh Toàn, hắn liền bay qua đó bố trí một mê trận pháp nhằm cầm chân quân địch trên bộ, hắn quyết định đối phó với thủy quân trước tiên, hắn cũng chỉ giúp như vậy việc còn lại của thì tự để quân dân Đại Việt đánh giặc, hắn sẽ không tham gia quá nhiều, lúc hắn rời đi thì không thể thiếu những trụ cột phò trợ Lý Chiêu được.

Bố trí xong mê trận một cách đơn giản không thể đơn giản hơn sau đó hắn bay dọc sông Tô Đằng tìm địa điểm thích hợp, đứng trước một nhánh sống khác của Tô Đằng hắn nhíu nhíu mày nói.

" Năm xưa Ngô Vương một trận Bạch Đằng vang thiên hạ, vậy ta một trận Tô Đằng định trụ giang sơn Đại Việt."

Rồi bay trở về Viễn Thành triệu tập ba quân thẳng tiến, quân sĩ trong thời gian gấp gáp chỉ có bốn mươi vạn quân, trang bị cũng không có đầy đủ chỉ là áo vải thô sơ cùng một thanh vũ khí lấy được từ trận chiến lần trước của Bắc quốc, lần này không thể nào đánh thẳng tay chính diện với 150 vạn quân được.

Thăng Long Thàng Lý Chiêu ra lệnh ép buộc nam trên 18 tuổi phải gia nhập quân đội, đây cũng là một biện pháp bất đắc dĩ nhưng vẫn phải làm, không ép buộc không được, cùng với đó chiếu chiêu binh cũng làm không ít người tự nguyện nhập bình bảo vệ non sông đất nước.

Hai ngày sau Trần Quốc Hưng trực tiếp thống lĩnh bốn mươi vạn quân mai phục ở hai bên bờ cửa sông Tô Đằng, khi thủy chiều rút xuống liền sai người đóng cọc nhọn bọc sắt xuống lòng sông dài đến năm km.

Đứng trên bờ bên cạnh hắn là Chu Thiến A Ngốc và vài người khác, hắn phân phó kế hoạch tác chiến với mấy người rồi tất cả phân tán ẩn nấp chờ quân địch tới.

Buổi trưa hai ngày sau tám mươi vạn thủy quân Bắc quốc đã tiến sát vào phạm vi bãi cọc ngầm, Trần Quốc Hưng liền hạ lệnh cho đội tiên phong mang theo những chiếc thuyền nhỏ lao ra đánh dụ địch, trận chiến nghiêng hắn về một phía quân số của ta thua xa địch đánh một lúc liền chỉ có nước rút lui.

Quân địch trên thuyền lớn hô vang ngập trời sĩ khí ngút ngàn đuổi theo truy sát quân Đại Việt, lúc này ở trên chiến thuyền lớn nhất của Bắc quốc một năm nhân mặc áo bào trắng trong tay là một cây quạt lông, nhíu mày lẩm bẩm.

" Có gì đó không ổn."

Rồi nói với tên lính ở bên cạnh.

" Chuyền lệnh của ta tất quả quân lính liền dừng lại."

Tên lính lập tức lĩnh mệnh như khi vừa đi ra cửa liền đổ gục xuống, một bóng đen xuất hiện bên cạnh cái xác, trong tay là một con dao nhỏ đang nhỏ xuống đất những giọt máu đỏ.

" Ngươi là ai ?"



Người cầm quạt vẻ mặt biến đổi, lên tiếng. Bóng đen loé lên một cái thân pháp nhanh như chớp đã xuất hiện ở sau lưng nam nhân cầm quạt lông, một dao đâm xuyên tim lấy tính mạng nam nhân cầm quạt, khẽ thì thầm vào tai của nam nhân còn chưa chết hẳn lành lùng.

" Ám Đoàn của Đại Việt."

Nhìn hai thì thể gục xuống nằm nhân mặc hắc y liền thoát ra ngoài bằng cửa sổ của căn phòng, khi binh lính của Bắc quốc phát hiện ra hai cái xác thì hoảng hốt, vội vàng hô hoán người có kẻ ám sát quân sư Hoa Kha.

Lúc này chiến thuyền của Bắc quốc đã tiến vào phạm vi bãi cọc hắn sai người lao ra tiếp tục đánh cầm chân quân địch, cho đến khi thủy chiều rút lui lộ ra những đám cọc ngọn, quân địch liền hoảng hốt vì chiến thuyền của mình không thể di chuyển, Trần Quốc Hưng phất tay nói với một tên thiếu niên gầy còm ở bên cạnh mình.

" Hành động đi."

" Rõ."

Thiếu niên nhận mệnh liền rời đi, một đội hai mươi người liền lặn xuống dưới sông trong tay là một cây búa cùng một cọc sắt nhọn, đây chính những Yết Kiêu ở dị giới.

Một lúc sau khi những chiến thuyền dần dần chìm xuống Trần Quốc Hưng liền ra lệnh quân mai phục hai bên bờ bắt đầu bắn tên tẩm lửa, quân Bắc quốc hoảng hốt vì chiến thuyền không thể đi chuyển cộng thêm bị tấn công dồn dập, chuyến thuyền đang từ từ bốc cháy liền thì nhảy xuống sông, Trần Quốc Hưng vẫn chưa hạ lệnh tổng tấn công, hắn thờ dài lẩm bẩm.

" Đây là lần cuối cùng ta giúp các ngươi."

Đại chiến chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết, mà hắn không muốn những người đang có mặt ở đây chết một cách lãng phí, còn bảy mươi vạn đại quân đang bị kìm hãm ở hẻm núi Thanh Toàn, đến lúc đó hẵng một trận sống mãi còn bây giờ phần sát nghiệp ở đây hắn sẽ gánh chịu.

Trần Quốc Hưng không hạ lệnh tấn công làm không ít tướng lĩnh cũng chỉ ẩn nấp không dám hành động lỗ mãng, Trần Quốc Hưng đi ra đứng ở một mô đất, trong tay từ từ hai quả cầu lôi điện được ngưng tụ hai quả cầu một lúc sau liền lớn bằng cái đầu người rồi hắn ép hai quả cầu vào với, trên mặt nổi nên những gân xanh, hắn há miệng gầm lên.

" Chết."

Rồi ném quả cầu lôi điện xuống mặt sông, tạo thành một kì cảnh khiến tất cả quân lính Đại Việt có mặt ở đây không bao giờ quên, những ánh lôi điện ngoằn ngèo trên sông, quân lính Bắc quốc dính lôi điện liền chìm ngỉm xuống lòng sông bỏ mạng, những kẻ còn ở trên thuyền hốt hoảng kinh hãi nhìn một màn này.

Lúc này sát khí trên người Trần Quốc Hưng đang tụ lại thành một mảng sương mù đỏ đen quấn kín lấy người hắn, Trần Quốc Hưng thở dài phất tay.

" Tổng tấn công."