Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 173: Tiều Phu Bổ Củi




Thỉnh thoảng Trần Quốc Hưng cũng thấy vài gốc bán linh thảo nhưng hắn không có ý định nhổ lấy, hắn còn tính toán sâu xa hơn, trước hết phải kiểm tra thật kĩ hòn đảo này trước.

Mang theo một binh đoàn thú vật náo động cả một khu vực thẳng tiến về hướng trung tâm đảo.

“ Ngươi định thu nhận binh đoàn thú vật sao?”

Hồng Hồng đột nhiên xuất hiện ngồi ở trên vai Trần Quốc Hưng, hắn vui vẻ khi thấy Hồng Hồng đã thức tỉnh liền nói.

“ Ngươi sao cứ thức tỉnh bất chợt như vậy? Không có quy luật nào à?”

Hồng Hồng chu cái miệng nhỏ ra oán trách nói.

“ Ta cũng đâu có muốn ngủ đâu, chỉ tại cái ấn chết tiệt kia hết linh khí cho ta hoạt động, liền bắt ép ta ngủ say.”

“ Vậy bây giờ Thiên Địa Ấn hấp thu đủ linh khí nên ngươi mới tỉnh?”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói, Hồng Hồng chu mỏ gật đầu, rồi ánh mắt nhìn xung quanh rồi miệng nhỏ chu lên ngạc nhiên nói.

“ Một trận pháp cấp 6 không tệ.”

Nghe Hồng Hồng nói hắn há hốc mồm ra, lại là một trận pháp cấp 6 cơ à, muốn bày trận pháp cấp 6 chí người người bố trận cũng phải đạt cấp bậc Tông Sư, Trận Pháp Sư chia làm ba đại cảnh giới Trận Sư, Tông Sư, Đại Sư. Mỗi cảnh giới đều chia làm ba cảnh giới từ cấp 1 đến cấp 3 là Trận Sư, từ cấp 4 đến cấp 6 là Tông Sư, từ cấp 7 đến cấp 9 là Đại Sư.

Người bố trí ra trận pháp bao quanh hòn đảo chí ít cũng phải là một Tông Sư Lục Phẩm, vậy tu vi cũng phải là một Hoá Thần Kỳ rồi, nghĩ tới đó thôi hắn cũng run lên một cái, bây giờ không biết vị cường giả Hoá Thần đó còn ở đây không, nếu mà vẫn còn thì hắn chạy vào mắt, liền quay sang hỏi Hồng Hồng.

“ Hồng Hồng ngươi có cảm giác được khí tức nào không vậy?”

Hồng Hồng lắc đầu nói.

“ Chủ nhân của nơi này hẳn là đã chết rồi, chắc là độ kiếp phi thăng thất bại.”

Trần Quốc Hưng bấy giờ mới lâm vào trầm tư, một lúc gãi cằm suy nghĩ hắn liền hỏi Hồng Hồng.



“ Ta bay được cả ra ngoài vũ trụ vậy thì Hoá Thần Phản Hư dốt cuộc là phi thăng kiểu gì, đi giới diện khác hay là bay tới tinh cầu khác?”

Trần Quốc Hưng cũng rất tò mò về cái gọi là phi thăng, Hồng Hồng khuôn mặt dễ thương nghiêm túc một lúc mới lên tiếng.

“ Là phi thăng đi giới diện cao hơn, ở nơi này của người không được tính là phi thăng nó có chút đặc thù ta cũng không rõ ràng cho lắm, ở thế giới vũ trụ khác ngươi không thể bay vượt ra bên ngoài, ngay cả cường giả đỉnh cấp cũng không thể, muốn thoát khỏi một giới chỉ có cách phi thăng qua thông lộ nối giới, gọi là tiên lộ cũng được.”

Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm tạm thời nhét mấy kiến thức cao siêu đấy ra sau đầu, hắn lại tò mò hơn về Hồng Hồng liền hỏi.

“ Hồng Hồng dốt cuộc ngươi lúc còn chưa chết à không…lúc đỉnh phong là tu vi gì vậy?”

Hồng Hồng nhìn Trần Quốc Hưng cười nhạt nói.

“ Có nói ngươi cũng chẳng thể biết được.”

Trần Quốc Hưng đưa tay gãi gãi đầu, cũng không truy hỏi thêm Hồng Hồng, tiếp tục đi về phía thác nước chảy xuống từ trên trời bấy giờ hắn mới tiếp tục quay qua hỏi Hồng Hồng.

“ Hồng Hồng thác nước kia làm sao lại chảy từ không trung xuống vậy.”

Hồng Hồng lúc này đang nắm đuôi một con chuột trắng quay quay trong tay không thèm nhìn liền nói.

“ Là một viên Thuỷ Châu mà thôi.”

Trần Quốc Hưng kinh dị nhìn Hồng Hồng đang quay tròn con chuột trắng trong tay, một nguyên hồn khí linh lại có thể cầm nắm được, hắn thở dài cảm thấy bản thân vẫn chỉ là một con ếch ngồi ở đây giếng, tuy là nhận được truyền thừa của một con ếch lớn nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân còn lâu mới có thể nhảy ra khỏi miệng giếng được.

Không muốn tốn thêm thời gian hắn đạp vào lưng con trâu nhảy bay đi để mặc đám thú dở hơi ở phía sau, hướng thẳng về nơi thác nước đổ xuống, mất hơn 10 phút mới chạy đến nơi hắn há hốc mồm nhìn cái hồ nước trong veo rộng có chín nhánh nhỏ khe nước chảy đi, đúng là tu chân giả có nhiều phương thức thần kì thật, uống thử một ngụm nước hắn gật gù là nước ngọt chứ không phải nước biển.

Ngước mắt nhìn lên mấy đỉnh ngọn núi cách đó không xa liền nhìn thấy mấy toà lầu các bằng gỗ liền tế ra Ngân Lang Kiếm bay qua đấy xem xét tình hình. Những toà nhà gỗ treo leo ở trên những ngọn núi đá nhìn khá là đẳng cấp, Trần Quốc Hưng càng ngày càng hài lòng, mở cửa căn nhà chính ra kiểm tra một hồi cũng chỉ còn mấy thứ đồ mục nát, còn có mấy đồ đồng linh tinh như chân đèn cổ, cốc… từ khoảng hơn mấy nghìn năm trước làm hắn cũng lại nghi vấn về các nền văn minh cổ mà thế giới bây giờ công nhận.

Làm Trần Quốc Hưng mừng như điên là khi hắn đi ra phía hậu sơn không ngờ lại phát hiện ra một khu vườn linh thảo, đảo đảo mắt ở góc vườn hắn thấy một cái cây cao tầm 3 mét, thân cây chỉ bằng hai ngón tay, lá cây có ba cạnh mỗi lá lại là một màu riêng biệt, trên cây là 3 quả nhỏ màu đen gần bằng một quả đấm.



“ Mẹ ơi là Hoá Linh Quả, là linh quả cấp 5.”

Hoá Linh Quả bên trong quyển Bách Thảo Quyển ở trong đầu hắn miêu tả không hề sai biệt so với cái cây ở trước mặt, đột phá Trúc Cơ Kỳ phong ấn tri thức ở trong đầu hắn cũng được mở ra một đám, Bách Thảo Quyển là một quyển sách liên quan đến dược liệu. Hoá Linh Quả là một phụ liệu để luyện chế Nguyên Anh Đan, nhưng tác dụng lớn nhất lại là mở ra linh trí của Yêu Thú, hắn đã từng nói nếu có cơ hội sẽ mở ra linh trí cho con Mực nhưng lại không thể, bây giờ hắn nhất định sẽ mở ra linh trí cho con của nó, phi thân chạy lại chỗ cây linh quả.

“ Ầm”

Trần Quốc Hưng đụng phải một vòng sáng rồi bắn ra phía sau hơn 3 mét, Hồng Hồng bay lơ lửng trước mặt hắn cười nhạt nói.

“ Ta còn đang định nói là có cấm chế.”

Trần Quốc Hưng ôm đầu bò dậy khẽ lườm Hồng Hồng một cái rồi mở lên Thiên Nhãn quan sát, xung quanh khu vườn là một cấm chế bao phủ, nhìn vòng sáng cấm chế hắn có muốn cũng không phá được liền nhìn qua Hồng Hồng, thấy ánh mắt của Trần Quốc Hưng Hồng Hồng hoá thành một đạo ánh sáng bay vào trong đầu hắn.

“ Đừng ỷ lại vào người khác quá nhiều.”

Trần Quốc Hưng thở dài rồi ý thức chìm vào trong tử phủ thần cung tìm kiếm một hồi trong cái đám bong bóng truyền thừa, một lúc sau hắn cũng tìm thấy một môn công pháp.

“ Cấm Chế Thuật.”

Hắn liền bắt đầu lĩnh ngộ, mất nửa ngày hắn mới dừng lại, cấm chế ngoài việc tạo thành còn có cả phá cấm, hắn chỉ nghiên cứu phá cấm cũng nắm được một ít da lông liền bắt tay vào việc phá cấm chế.

Mà việc phá cầm đơn giản nhất chính là đục ra một lỗ ở trên cấm chế, tay kết kiếm quyết linh nguyên lập loè rồi hắn bắt đầu đi đào khoét cấm chế, đào khoé nửa ngày vẫn không ăn thua Trần Quốc Hưng liền thở dài móc ra Âm Dương Song Đao bắt đầu điên cuồng chém, cách đơn giản không phá được hắn liền dùng cách thô bạo, đem hai thanh đao nanh rắn chém như điên lên cấm chế.

Chém đến khi mỏi nhừ cánh tay hắn mới lăn ra đất thở hồng hộc, thở dài một hơi dùng sức lực chỉ bào mòn đi được có một ít cấm chế nên thành ra hắn phải dùng đến linh nguyên.

Nhảy lùi ra xa cấm chế rồi cất một thanh đao đi, hít một hơi sâu vận chuyển linh nguyên lên thanh đao nanh rắn.

Trần Quốc Hưng chuẩn bị thi triển thức thứ hai của Bá Đao Tam Thức, dù sao hắn cũng đột phá đến cảnh giới Đao Như Thân, không đao mà vẫn như có đao bất quá cầm đao cho nó chắc ăn chứ đem một cành củi ra làm đao để phá cấm chế nó không thực tế một tí nào, lý thuyết thì vẫn chỉ là lý thuyết đến lúc áp dụng vào thực tế nó hơi khác một chút.

Một vệt đạo quang dài tới 4 mét hiện lên, Trần Quốc Hưng nhảy lên vung đao như tiều phủ bổ củi chém mạnh xuống cấm chế.

“ Ầm.”