Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 172: Độ Hoá Phật Kinh




“Thiên Địa Ấn mau ngăn cản.”

Ý thức của Trần Quốc Hưng câu thông với Thiên Địa Ấn thúc dục ngăn cản tôn phật đà đang ngâm nga đọc kinh.

Từ trong Thiên Địa Ấn lao ra hai sợi xích màu đỏ nhanh như chớp quấn lấy tôn phật đà rồi siết mạnh, tôn phật đà lập tức vỡ vụn hoá thành những chữ vàng kim tản ra xung quanh rồi tụ tập lại bay quanh biển tinh thần lực.

Ý thức khống chế được thân thể Trần Quốc Hưng đưa tay lên đầu xoa xoa cái đầu trọc của mình mặt mũi méo xệch, tí nữa thì thật sự xong đời, nhìn mảnh xương đã hoá thành đám bột mịt hắn nhướn mày thổi phù cho đám bột rơi xuống biển, ý thức lại chìm vào trong tử phủ thần cung nhìn về đám chữ vàng ở trên biển tinh thần lực thì lộ ra vẻ cổ quái, dù không biết chúng là loại chữ gì nhưng bây giờ hắn lại có thể hiểu, ý thức liền tập chung vào đám chữ vàng bắt đầu nghiên cứu.

Hơn 6 tiếng sau Trần Quốc Hưng mở mắt, tròng mắt loé lên hai đạo tinh quang màu vàng kim rồi vụt tắt, miệng cười tà nói.

“ Độ Hoá Phật Kinh à, có vẻ hay rồi đây.”

Sau khi nghiên cứu hiểu ý nghĩa của chữ vàng kim hắn mới nhận ra đây là một môn Phật Kinh, tu luyện thâm sâu có thể độ hoá vạn vật khiến cho mọi vật trở về bản ngã của sự thiện lương, sùng bái và nghe theo lời của người thi triển Phật Kinh, Trần Quốc Hưng nghĩ lại chính bản thân sít nữa thì bị độ hoá thì rùng mình, hắn thật sự không muốn trở thành thánh nhân, hắn còn dục vọng còn sứ mệnh của chính mình không thể ngày ngày tụng kinh giảng đạo thiện lương được.

Thở phù một hơi nhưng mà suy tư một lúc hắn vẫn quyết định tu luyện Độ Hoá Phật Kinh, cứ nghĩ mà xem một ngày nào đó hắn chỉ cần tốn ít nước bọt nói chuyện với kẻ thù khiến bọn chúng buông đồ đao quay đầu trở thành một kẻ thiện lương, nghĩ đến đó thôi hắn cũng cảm thấy công đức của hắn vô lượng rồi, lúc đó thì lại quá ngầu. ngôn tình hay

Ngồi xếp bằng tu luyện, rồi bắt đầu miệng lẩm bẩm tụng những tiếng kinh ngâm nga, từng luồng phật âm từ miệng hắn bay ra, Trần Quốc Hưng hé mắt nhìn những chữ Phạn Cổ mà mình tụng ra có màu trong suốt chỉ có một tia màu vàng thì cũng chỉ biết cố gắng tu luyện, cho đến khi một ngày chữ mà hắn tụng kinh hoá thành những màu vàng kim rực rỡ lúc đó Độ Hoá Phật Kinh mới xem như đại thành.

Tu luyện cho đến khi trời sáng Trần Quốc Hưng mới dừng lại, để thi triển được Độ Hoá Phật Kinh cũng cần linh nguyên thúc dục, vậy chắc hẳn Độ Hoá Phật Kinh cũng là một công pháp tu chân, một lúc sau thì vứt bỏ hết mấy truyện linh tinh ra khỏi đầu hắn tập chung nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ da, Thiên Nhãn mở lên quan sát thật kĩ tấm bán đồ làm hắn vui mừng chính là ở hai góc của hai mảnh bán đồ có hai câu pháp quyết, hắn học thuộc lòng rồi tay kết ấn kiếm chỉ một chỉ lên trời một chỉ sang ngang đọc lên pháp quyết.



“ Giáng Long Thâm Tuyền Thuỷ Đế Trung, Song Thủ Xoay Chuyển Thái Cực Cầu.”

Chú ngữ vừa dứt một lỗ hổng xuất hiện ở ngay trước mặt Trần Quốc Hưng, hắn ngẩn tò tè miệng lẩm bẩm.

“ Mẹ nó biết thế quan sát kĩ bản đồ rồi mới đi tìm, mất mấy ngày lênh đênh, hazzzz….”

Thu lại thuyền phao, tế ra Ngân Lang Kiếm rồi bay vọt vào bên trong lỗ hổng, quay đầu lại lỗ hổng đã biến mất, nhìn lên bầu trời vẫn là bầu trời giống với bên ngoài, chỉ khác là có một vòng trong suốt bao quanh nơi này thỉnh thoảng mới loé lên một cái.

“ Trận pháp cường đại thật.”

Trần Quốc Hưng đưa mắt nhìn về phía trước thì hơi giật mình, là một hòn đảo ở giữa đảo có một ngọn thác lớn nước chảy ra từ trên không trung xuống, các dãy núi chậm chùng cũng phải đến cả hơn 1000 mét, các loài động vật chim chóc đủ thể loại đang ăn cỏ chơi đùa ở mấy khu đất bằng phẳng mọc cỏ ngắn xanh tươi, cảm giác một hồi hắn nhăn mày linh khí ở nơi đây còn nồng đậm hơn gấp 3 lần ở Côn Luân Giới, khí cảm tràn ra một lúc mới thu lại miệng lẩm bẩm.

“ Không quét hết được, hòn đảo này cũng là hơi lớn đi.”

Cẩn thận cưỡi Ngân Lang Kiếm tiếp đất, rồi hắn cẩn thận thu liễm lại khí tức rồi đi bộ, vỡ vẩn nơi này có Yêu Thú cường đại nó mà nhảy ra thì lại ngu người, tốt nhất hắn nên cẩn thận mới được.

Đi về phía đồng cỏ mấy con nai dùng đôi mắt tròn tràn ngập vẻ hiếu kì nhìn Trần Quốc Hưng, có mấy con nai con chạy lại phía hắn dùng đầu cọ cọ lên chân, Trần Quốc Hưng nhìn mấy con nai nhỏ quấn lấy mình thì len lén nuốt nước bọt thầm nghĩ đám này mà đem đi nướng cả con thì ngon phải biết, gạt đi suy nghĩ sát sinh trong đầu bằng một tràng kinh chú, rồi dơ tay xoa xoa đầu mấy con nai nhỏ rồi cũng đứng lên tiếp tục đi tiếp, ở phía sau hắn ba con nai con vẫn nối đuôi đi theo, hắn thì mặc kệ chúng, không chỉ có nai mà còn có cả những con hổ lớn béo ục ịch.

Làm Trần Quốc Hưng tí rơi con ngươi ra bên ngoài khi thấy mấy con hổ đang ăn cỏ, hắn dụi dụi mắt nhìn lại thì lẩm bẩm.



“ Bà nó chứ, động vật ở đây biến dị hết rồi à.”

Mấy con hổ nhỏ cũng tò mò nhìn Trần Quốc Hưng rồi cũng thi nhau chạy lại cọ cọ lên chân hắn, Trần Quốc Hưng lại tiếp tục phải len lén nuốt nước bọt, thịt hổ hắn chưa ăn bao giờ không biết mùi vị sẽ ra sao, mặc kệ mấy con hổ con lại nối đuôi đi theo, hắn đi vào trong rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại thấy mấy con trăn lớn đang ăn quả trên cây làm hắn chính thức ngu người, đếch biết có phải bản thân rơi vào ảo cảnh không nữa, hắn khai mở Thiên Nhãn quan sát thật kĩ một hồi xác định không phải ảo cảnh mới lặng lẽ đặt tay lên ngực trái, cảm nhận trái tim nhỏ bé của hắn đang chịu một sự đả kích quá ư là trầm trọng.

Lại có mấy con trăn thè lưỡi khi cảm nhận được sự xuất hiện của Trần Quốc Hưng mà bò xuống, hắn thì rất ghét cái loài dài dài này nên nhảy qua một bên tránh xa mấy con trăn, lại có thêm một loài thú lẽo đẽo đi theo phía sau Trần Quốc Hưng, hắn thì méo cả mồm khi thấy nào là trăn rồi hổ cả mấy con nai đi theo sau thì một cảm giác quái dị hiện lên, hắn cảm giác như chính mình là Tặc Răng trong cái phim gì ý mà hắn quên mất tên rồi.

Đi thêm một đoạn lại gặp mấy con trâu rừng đang dùng đầu của mình đâm vào mấy cái gốc cây lớn “rầm rầm” ở xung quanh cũng có mấy con trâu khác bắt đầu há mồm ăn mấy quả đỏ rụng từ trên cây xuống.

“ Đúng là con trâu sĩ gái.”

Con trâu húc rầm rầm là một con trâu đực, đang sĩ gái húc rầm rầm vào gốc cây để quả rơi xuống cho mấy con trâu cái ăn, Trần Quốc Hưng cảm giác chiếc trâu đực này quả nhiên là ga lăng liền quyết định bắt nó làm thú cưỡi tạm thời, liền nhảy tới túm lấy đầu con trâu thi triển Thú Linh Thuật, sau hai phút liền buông tay cười hài lòng nhảy lên lưng trâu chỉ về phía trước quát.

“ Đi.”

Đột phá Trúc Cơ Kỳ thi triển Thú Linh Thuật với một con trâu cũng không quá khó khăn để khắc ấn kí của hắn vào trong đầu nó, lại có thêm mấy con trâu gia nhập vào đoàn giễu binh của Trần Quốc Hưng đi về phía ngọn thác chảy từ trên trời xuống.

Ngồi trên lưng con trâu lắc qua lắc lại Trần Quốc Hưng cảm giác thời trẻ trâu năm nào lại ùa về làm hắn cũng phải bật cười ngán ngẩm, đút một quả màu đỏ lớn bằng nắm đấm vào mồm nhai nhồm nhàm, thấy mấy con vật ăn được hắn cũng ăn thử, cảm giác có chút tương tự với Táo hắn liền đặt tên là Tẹo cho nó vần. Càng đi hắn lại gặp thêm cả chim cò gà rừng đủ thể thoại, một hàng dài động vật không biết vì nguyên nhân gì mà cứ nối đuôi đi theo Trần Quốc Hưng, hình ảnh quả thật là rất quỷ dị.

Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.