Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 161: Đại Học Quốc Gia




Ở nhà mấy ngày rồi cũng gần đến sát ngày nhập học, hôm nay Trần Quốc Hưng xuống Hà Thành để còn chọn chỗ ở, Hằng cũng đi cùng hắn luôn cả hai đều thi vào Đại Học Quốc Gia, chỉ là khác khoa với nhau mà thôi, Trần Quốc Hưng học ở Khoa Học Tự Nhiên còn Hằng học Khoa Kinh Tế.

Hắn quyết định lái con siêu xe lamborghini đi, chứ cứ để ờ nhà nó bụi mất, cả hai cũng không mang theo nhiều đồ vì cơ bản là có tiền thiếu thứ gì liền mua thứ đó nên cũng chẳng cần phải mang vác nhiều.

“ Hai đứa đi cẩn thận, thằng Hưng mày lái xe cẩn thận nhé con.”

Mẹ hắn cùng mẹ Hằng nhìn hai đứa mỉm cười, Trần Quốc Hưng cười cười vâng dạ chào hai mẹ rồi đạp ga chiếc siêu xe phóng đi.

“ Anh hay mình ở nhà trọ đi!”

Hằng cười nói, Trần Quốc Hưng lắc đầu phủ nhận nói.

“ Không được, tốt nhất là mua luôn nhà ở riêng, ở trọ không có gì hay cả, ngoài ồn ào còn có những yếu tố khác khó nói.”

Hằng bĩu nhẹ môi những cũng chỉ gật đầu, hắn bấy giờ nghĩ lại kiếp trước lúc đi làm công nhân cũng ở nhà trọ, cứ đến nửa đêm hai vợ chồng cạnh phòng hắn mới bắt đầu băm sương băm thịt nấu cơm, mà cái âm thanh băm thịt ấy nó vang xa lắm hắn thì nghe đến mức ngu người luôn, thỉnh thoảng đang mơ màng ngủ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thế là mất ngủ luôn.

Mất gần 3 tiếng đồng hồ chạy vòng vèo đến Hà Thành chạy thẳng đến khu nhà biệt thự ở gần khu Đại Học Quốc Gia, lượn lờ ở bên ngoài đường nhìn ngắm những ngôi nhà biệt thự mini hai tầng nhìn rất đẹp mắt, lượn lờ một vòng cả hai người cũng chọn được một căn nhà ở ngay ven hồ nhân tạo, xung quanh cũng rất nhiều cây xanh, Trần Quốc Hưng liền bấm bấm điện thoại nói.

“ Mua cho tôi căn nhà số nhà xx khu yy cho tôi.”

“ Thiếu gia chờ khoảng 15 phút sẽ có người đem chìa khoá đến cho thiếu gia.”

Cất điện thoại đi Trần Quốc Hưng thở dài không thôi, đúng là có tiền có thể làm phiền thiên hạ, không cần phải động chân tay chỉ cần nói sẽ có những kẻ khác đi làm, đây chính là lí do khiến con người muốn có nhiều tiền…

Không đến mười phút sau có người đem giấy tờ nhà cùng chìa khoá đưa cho Trần Quốc Hưng, hắn cảm ơn nhận lấy rồi mở cửa nhà đi vào. Căn biệt thự mini có khuôn viên khá xanh ngát có một chiếc xích đu trắng cùng một bộ bàn ghế đá ở ngoài vườn, đi vào trong nhà những dụng cụ đồ dùng từ phòng khách đến phòng bếp phòng ngủ đều có đủ, hắn ưng ý nhất là chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Nhảy lên giường nằm lăn ra Trần Quốc Hưng vắt chân lên nhau rung đùi nhìn Hằng nói.

“ Giường này mà ôm hai ba cô một lúc ngủ mới đã.”

Hằng nhảy đè lên người hắn tay đã thò xuống eo mà cấu véo.

“ Anh mà lăng nhăng có ý đồ với con khác em cắt.”

Trần Quốc Hưng ôm chặt lấy Hằng cười xấu xa nói.

“ Vậy em lấy cái gì mà dùng?”



Hằng đỏ mặt rồi vùng dậy sau đó cũng kéo hắn dậy nói.

“ Mình đi mua thêm mấy đồ linh tinh đi anh, em cũng đói rồi.”

Trần Quốc Hưng gật đầu nhảy khỏi giường, sau đó hai người đi bộ ra khu trung tâm thương mại cách khu nhà biệt thự không xa, ăn mấy thứ linh tinh cho qua bữa trưa rồi rành thời gian cả buổi chiều mua đồ trang trí lại nhà cửa cùng phòng ngủ.

Buổi tối Hằng cặm cụi ở trong bếp nấu cơm, Trần Quốc Hưng thì nằm dài ở phòng khách xem thời sự.

“ Vợ giết chồng vì chồng không phụ giúp việc nhà chỉ suốt ngày ngồi xem Tivi…”

Nghe tiếng biên tập viên thời sự nói Trần Quốc Hưng tự nhiên lại nghe lạnh người, rồi lẩm bẩm.

“ Ờ mình là người đàn ông tốt!!!”

Rồi vội vàng tắt TiVi chạy vào bếp phụ Hằng, ôm lấy cái eo nhỏ gác đầu lên vai Hằng hắn cười hỏi.

“ Vợ xấu có cần anh giúp gì không?”

Hằng lườm lườm hắn bĩu môi nói.

“ Thôi đi ông tướng, em làm xong hết rồi.”

Trần Quốc Hưng cười cười xấu hổ, sau đó hai người vui vẻ ăn cơm nói chuyện, nhìn Hằng cười toe toét hắn bất giác lại thở dài, sinh mệnh trăm năm quả thật quá ngắn ngủi.

“ Anh sao thế?”

Hằng thấy hắn tự nhiên ngồi ngẩn ra liền hỏi, Trần Quốc Hưng lắc đầu cười.

“ À không có gì đâu, ăn đi!!!”

Tu chân giả với người bình thường quả nhiên là hai thế giới khác nhau, nhìn người mình yêu thương đang từ từ già đi rồi một lúc nào đó sinh mệnh họ kết thúc chẳng khác nào nỗi tra tấn thống khổ nhất…

Sáng hôm sau hai người đi bộ đến trường Đại Học Quốc Gia, không ít nam thanh nữ tú ngày đầu nhập học được bố mẹ đưa đón, có không ít con ông nọ bà kia đi toàn xe sang trọng, Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, sinh ra trong gia đình giàu có đa phần đều sẽ giỏi vì họ có thời gian có tiền bạc để học tập còn một người sinh ra trong nghèo khó muốn học giỏi hơi khó, thứ nhất là phải làm việc phụ giúp gia đình tối đến mới có thời gian học thêm, thứ hai chính là bố mẹ không có tiền để lo con cái học hành.

Không ít ánh mắt dâm tà nhìn về phía Hằng, hắn chỉ cười nhạt xem ra sau này cũng không ít kẻ dở trò, mà toàn con ông nọ bà kia xem ra cũng rất phiền phức.

“ Ơ Anh Hưng!”



Một giọng nói vang lên đằng sau Trần Quốc Hưng, hắn cùng Hằng liền quay lại.

Là Nhi Nhi cùng một người phụ nữ trung niên những vẫn rất quý phái xinh đẹp, Trần Quốc Hưng liền chào hỏi.

“ Cháu chào cô, chào Nhi.”

Cô Hương hơi sững sờ một lát mới vỗ chán sửng sốt nói.

“ Là thằng quỷ nhỏ, cháu lớn quá cô không nhận ra nữa rồi.”

Trần Quốc Hung cười hì hì lẻo mép.

“ Cô vẫn xinh đẹp như xưa chẳng thay đổi tí nào!”

Cô Hương cười tít mắt cũng khen hắn lớn lên đẹp trai cao ráo, sau đó mới nhìn sang Hằng hỏi.

“ Bạn gái cháu sao, thật xinh xắn.”

Hằng cười đỏ mặt vâng dạ, sau đó cô Hương liền tạm biệt rồi lên xe đi làm, Trần Quốc Hưng nhìn cái đít xe biển đỏ thì hơi bĩu môi thầm nghĩ, đúng là lạm dụng của công mà.

“ Anh Hưng giỏi thật, thi đầu vào lại đứng đầu cả tỉnh P, anh học khoa nào vậy?”

Nhi Nhi vừa đi vừa hỏi, Trần Quốc Hưng bị không ít ánh mắt của đám con trai bắn tới sát khí ngùn ngụt thì hơi run, nghe vậy cũng cố gặng cười.

“ Anh học khoa tự nhiên.”

Nhi cười hì hì nói.

“ Em cũng học khoa học tự nhiên vậy là mình thành bạn học rồi.”

Trần Quốc Hưng len lén nuốt một ngụm nước bọt trong lòng thì cảm thán đúng là thời đến cản cũng không kịp, từ người Nhi Nhi tản ra một cỗ linh khí tinh thuần làm Trần Quốc Hưng phải lén nuốt nước bọt, tròng mắt thì đảo đảo trong đầu lập ra một kế hoạch ăn thịt con nhà người ta.

Đi một lúc Hằng cũng phải đi đến khoa mình học báo danh, trước khi đi còn lườm cho Trần Quốc Hưng một cái sắc lẹm, làm hắn cũng run lên một cái nhưng vẫn ưỡn thẳng ngực bộ dạng chính nhân quân tử lẫm liệt.

“ Đi thôi.”

Trần Quốc Hưng cười nói với Nhi Nhi, vừa đi hắn vừa mở Thiên Nhãn lên nhìn, không phải là để nhìn trộm cơ thể người ta mà hắn nhìn phong ấn ở đan điền của Nhi Nhi, lông mày hơi nhăn lại phong ấn sắp không chịu đựng được lâu nữa rồi sắp đến lúc linh khí trong cơ thể sẽ bộc phá mà chui ra, lần này e là không tránh khỏi cái chết nhưng mà hắn ở đây hẳn là không chết, bất quá phải làm cách nào để con gái người ta nằm im cho hắn chữa bệnh bây giờ, lừa gạt tình cảm hay úp thuốc mê, nhưng mà cách nào cũng không được Nhi Nhi có một ông nội tai to mặt lớn hắn mà làm bậy không khéo bị người ta kéo đến băm chả cũng nên, khẽ lắc lắc đầu hắn quyết định cứ để linh khí bộc phá rồi để người ta đến tận cửa cầu cứu lúc đó hắn đàng hoàng chữa bệnh, Trần Quốc Hưng cảm thán hắn đúng là một người tốt mà.