Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 157: Nhảy vào lôi trì




Tiến vào phạm vi 100 mét những đạo lôi điện đã to bằng cánh tay Trần Quốc Hưng không dám tiến vào sâu hơn mà ngồi xuống xếp bằng tu luyện, thỉnh thoảng đang ngồi tu luyện lại có sét đánh tới tuy là nhỏ hơn nhưng hắn cũng nuốt không trôi.

Nghiến răng ken két cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn, làn da bên ngoài đã bị đánh cháy đen sì dần dần bung ra để lộ ra lớp da non, hắn thấy vậy thì vui mừng như điên nếu lột sạch da toàn thân thì hắn sẽ đột phá tầng đầu tiên của Tam Sinh Thể. Tam Sinh Thể được chia làm ba đại cảnh giới thân thể Nhân Trung Phàm Thể, Địa Chi Tiên Thể, Thiên Minh Thần Thể.

Nhân Trung Phàm Thể được chia làm ba cảnh giới nhỏ là Bì Cảnh, Huyết Cảnh, Cốt Cảnh, đột phá Cột Cảnh đỉnh sẽ tiến vào Địa Chi Tiên Thể cảnh giới đó tạm thời Trần Quốc Hưng không dám nghĩ tới vì nó còn quá xa xôi với hắn.

Hai tiếng đồng hồ làn da toàn thân của Trần Quốc Hưng đã hoàn toàn lột sạch lô da làn da non. Làn da mới lộ ra bị sét đánh cũng không tiếp tục cháy đen chỉ loé lên những hoa văn màu vàng nhạt hấp thu lôi điện, hắn cười vui vẻ vậy là đã đột phá cảnh giới đầu tiên của Nhân Trung Phàm Thể Bì Cảnh, bây giờ thì dẫn lôi điện mài dũa làn da mới cùng lúc hấp thu lôi điện vào bên trong rèn luyện máu huyết cơ thể.

Cảm giác máu huyết như bị đun sôi lên Trần Quốc Hưng cả người đỏ bừng bừng, quần áo trên người cũng bị hắn lột sạch sẽ ngay cả vòng tay trữ vật cũng được hắn thu vào trong Thiên Địa Ấn, chẳng may vòng tay trữ vật mà bị lôi điện làm hỏng hắn khóc không ra tiếng.

Ở trên ngọn đồi bốn người trợn tròn mắt nhìn những đám lôi điện lao lên đánh lên người Trần Quốc Hưng ầm ầm thì khiếp sợ há hốc cả mồm.

“ Tên nhóc đó quả nhiên là trâu bò.”

Một người thanh niên lên tiếng cảm thán, Nguyễn Ngọc khi thấy Trần Quốc Hưng lột sạch quần áo thì đỏ mặt quay đi miệng lẩm bẩm.

“ Tên biến thái.”

Tiến vào thêm 5 mét Trần Quốc Hưng liền dừng lại, lôi điện đánh lên người càng lúc càng nhiều khiến hắn có chút không chống đơ nổi, linh lực trong đan điền cũng đã tiêu hao 5 thành hắn chỉ đành đau khổ lấy ra linh thạch hấp thu đền bù số linh lực bị tiêu hao.

Đến khi trời tối ba người thanh niên liền nhìn Nguyễn Ngọc nói.

“ Chúng ta về thôi Ngọc Ngọc.”

Nguyễn Ngọc cắn môi đỏ vào nhau vẫn nhìn vài trong lôi đầm nói.

“ Ba anh về trước đi, em ở lại trông chừng hắn, ông nội đã giao phó hắn cho em rồi nhỡ đâu hắn gặp điều gì bất chắc thì nhất định sẽ không hay.”

Ba thanh niên nhìn nhau, rồi bắt đầu trêu trọc.

“ Phải không đó hay Ngọc Ngọc của chúng ta đem lòng yêu thích người ta rồi, tuổi trẻ tu vi cao lại đẹp trai ta mà là con gái không khéo đã vồ vập lấy người ta rồi haha…”

Nguyễn Ngọc đỏ mặt liền đuổi đánh ba người thanh niên cho đến khi cả ba chạy về mới ngồi bó gối tiếp tục nhìn về lôi đầm, lẩm bẩm.

“ Tên khốn kiếp.”

Trên miệng lại nở ra một nụ cười, nếu mà Trần Quốc Hưng nhìn thấy cũng chỉ thở dài cảm thán một câu “ Hazz đẹp trai quá cũng khổ “ bất quá hắn bây giờ còn đang ngu người vì bị sét đánh.

Trần Quốc Hưng nghiến răng nghiến lợi chịu đau đớn tiếp tục cố gắng tu luyện, hắn biết nếu muốn mạnh hơn kẻ khác hắn phải đổ máu nhiều hơn những kẻ khác, ở trên đời này không có thành công nào mà không phải trả giá.

Sáng sớm hôm sau Trần Quốc Hưng vẻ mặt đã tái nhợt nhưng đôi mắt lại loé lên vui vẻ, vòng xoáy lôi điện trong đan điền đã to bằng một quả bóng, lập loè những tia lôi điện xanh lè lè.

- Lôi Thiểm

Trần Quốc Hưng cười nhạt một tiếng ngón tay chỉ ra phía trước ý thức thúc dục lôi điện ở trong đan điền, lôi điện chạy theo những luồng linh lạc tới đầu ngón tay Trần Quốc Hưng rồi một đạo lôi điện nhỏ như sợi tóc lao ra đánh lên mặt đất, Trần Quốc Hưng gật gù hài lòng, trong đầu đột nhiên lại loé lên linh quang, nếu trở về ngoại giới hắn nhất định phải thử mới được xem cách mà hắn vừa nghĩ tới có hữu dụng hay không.

Làn da của hắn lại bị đánh cháy đen thêm, những lớp da non lại lộ ra, hắn nhìn một hồi thì gật đầu không phải là đột phá Bì Cảnh xong thì làn da đã dẻo giai cứng cáp, mà vẫn cần rèn luyện thêm rất nhiều. Cảm nhận máu huyết trong cơ thể một hồi hắn gật đầu, máu huyết đã được lôi điện rèn luyện 2/3 nếu cứ tiến độ này thì đến trưa hôm nay hắn sẽ đột phá đến cốt cảnh, tốc độ tu luyện quả nhiên như cưỡi tên lửa.



Trần Quốc Hưng đứng dậy tiếp tục đi vào trong sâu hơn lôi trì, khoảng cách với lôi trì chỉ còn 50 mét, lôi điện đã quấn lấy Trần Quốc Hưng thành một quả cầu lôi điện, tóc trên đầu hắn đã bị đánh cháy xoăn lại, hắn cười khổ rồi cũng nhìn xuống bên dưới vẻ mặt lộ ra vẻ kì quái, tóc ở bên dưới vẫn còn y nguyên hắn tặc lưỡi lẩm bẩm.

“ Chắc tóc ở dưới cứng cáp hơn.”

Địa Cầu.

“ Ngài Ro không hay rồi, tiểu thư bị người của Huyết Tộc tấn công.”

Quản gia David chạy vào thư phòng với vẻ mặt hốt hoảng gấp gáp nói. Walsmart Ro ngồi trên ghế sô pha đưa tay lên xoa xoa chán, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.

“ Mấy con rơi chết tiệt lại dám nhảy lên đầu ta, hừ. Naccy sao rồi?”

“Tiểu thư đã trở về nhưng bị thương không nhẹ, khuôn mặt bị một vết rạch rất sâu, e là…”

Quản gia David thở dài một hơi không nói gì thêm, Ro tức giận đập bàn quát.

“ Mau cho người truy tìm hang ổ của mấy con rơi đó.”

Quản gia David liền gật đầu đi ra ngoài, Ro lập tức lấy điện thoại ra bấm số gọi, sau một lúc lâu liền quăng luôn cái điện thoại chửi.

“ Khốn kiếp cái thằng chết tiệt này lại chạy đâu rồi.”

Rồi sau đó vội vàng đi thăm Naccy.

Hoàng Liên Giới.

“ Hắt Xì.” Trần Quốc Hưng xoa xoa mũi lẩm bẩm.

“ Có chuyện gì nhỉ sao mình lại thấy nóng lòng vậy.”

Trần Quốc Hưng cảm giác thấy nóng lòng nhưng hắn đè nén lại, sau khi lấy Trúc Cơ Đan hắn mới có thể ra ngoài, chứ mà bây giờ đi ra đám Nguyễn Tộc dở trò hắn ra mà không vào được nữa thì chẳng biết ăn vạ kiểu gì.

Mang theo một bụng tâm trạng hắn tiếp tục tiến vào sâu hơn, vào sâu gần lôi trì lôi điện càng mạnh ngoài việc cháy hết đám lông tóc Trần Quốc Hưng cảm thấy thân thể càng ngày càng trâu bò hơn, bây giờ mà để Nguyễn Ngọc chém vài kiếm chắc cũng không sao, lúc nào đi ra hắn phải thử mới được hay cảm giác của hắn chỉ là ảo tưởng ra.

Trưa ngày thứ 3 Trần Quốc Hưng đã tiến đến bờ lôi trì, đám lôi điện đánh lên người hắn hầu hết đã bị ngăn cản ở bên ngoài, hắn cũng cảm thán không thôi tốc độ luyện thể ở nơi này chẳng khác nào cá gặp nước, hắn đã đột phá đến Huyết Cảnh Đỉnh chỉ thiếu chút nữa là bước vào Cốt Cảnh.

“ Hồng Hồng ta nhảy vào trong lôi trì có sao không vậy?”

Ý thức liền chìm vào Thiên Địa Ấn kêu Hồng Hồng nhưng không thấy có tiếng trả lời hắn nhăn mày liền nhìn vào, Hồng Hồng đã cuộn tròn nằm lơ lửng bay tự do trong một góc của Thiên Địa Ấn, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, vậy mà Hồng Hồng lại rơi vào ngủ say, hắn chỉ đành thở dài.

“ Chắc không chết được đâu.”

Nhìn xuống lôi trì như một hồ nước Trần Quốc Hưng cắn răng quyết định liền nhảy xuống.

“Đoàng Đoàng Đoàng” hắn mới biết quyết định nhảy vào lôi trì của bản thân mình là sai lầm đến mức nào, lôi điện ở trong lôi trì như nước chui vào cơ thể Trần Quốc Hưng từ mắt mũi lỗ tai, lỗ chân lông, có lỗ nào là lôi điện chui vào hết lỗ đó. Mới đầu Trần Quốc Hưng còn giữ được ý thức thanh tỉnh nhưng sau một lúc thì mất dần dần ý thức, Thiên Địa Ấn trong tử phủ thần cung từ bên trong những sợi xích màu đỏ chui vào tận sâu bên trong cơ thể Trần Quốc Hưng nơi đây có một Trần Quốc Hưng khác, những sợi xích bao bọc lấy Trần Quốc Hưng khác vào bên trong bảo vệ khỏi những luồng lôi điện màu vàng nhạt đang điên cuồng tàn phá khắp nơi…

“ Đã bảy ngày rồi không lẽ Quốc Hưng tiểu hữu đã…”



Ông già Nguyễn Ngọc Sơn lắc đầu nói với ông già vừa nói.

“ E là không phải, bên người vị tiểu hữu đó có một khí tức cường đại ở bên, chắc hẳn sẽ không để tiểu hữu đó sảy ra chuyện.”

Đúng lúc mọi người còn đang bàn tán một thân ảnh nổi lên từ trong lôi trì, Trần Quốc Hưng mở mắt hắn cảm giác cơ thể của mình bây giờ cực kì cường đại, nắm chặt tay hắn cảm giác mình có thể đánh vỡ cả một ngọn núi lớn, một lúc sau hắn liền nhảy ra khỏi lôi trì hướng về đám người đứng ở trên ngọn đồi.

“ Haha làm mọi người lo lắng rồi, ông Sơn cháu xin lỗi nhé.”

“ Biến thái.”

Nguyễn Ngọc đỏ mặt quay đi, Trần Quốc Hưng mới ngẩn ra nhìn xuống dưới thấy thằng em trắng hồng của mình vẫn còn tồng ngồng thì xấu hổ vội vàng lấy quần áo ra mặc vào.

“ Xin lỗi, xin lỗi.”

Trần Quốc Hưng xấu hổ nhìn đám người nói, ông già Nguyễn Ngọc Sơn cười nói.

“ Tiểu hữu ta đã thành công haha.”

Trần Quốc Hưng nghe vậy cũng vui vẻ kích động, ông già Nguyễn Ngọc Sơn tung một cho Trần Quốc Hưng mộ lọ sứ nhỏ. Trần Quốc Hưng cầm lấy lọ sứ liền mở ra bên trong là 4 viên đan dược nhỏ bằng đầu ngón tay út màu trắng đục, toả ra một hương thơm nhàn nhạt.

“ Đáng lẽ là được 9 viên nhưng một viên lại hỏng mất.”

Lấy được đan dược Trần Quốc Hưng liền chắp tay nói.

“ Cháu phải trở về ngoại giới, xin cáo từ mọi người.”

“ Haha tốt Nguyễn Ngọc đưa tiểu hữu ra ngoài đi.”

Nguyễn Ngọc gật đầu, trên đường đi trở ra vách đá Nguyễn Ngọc đưa cho Trần Quốc Hưng một cái túi lớn.

“ Đây là hạt gióng Tam Sắc Hoa.”

Trần Quốc Hưng thu lại túi hạt Tam Sắc Hoa, nhìn Nguyễn Ngọc cười cười nói.

“ Vẫn giận dỗi tôi sao, bây giờ tôi đứng im cho cô chém mấy kiếm thế nào? Coi như đền bù.”

Nguyễn Ngọc cắn môi không nói gì chỉ đi thẳng ra vách đá nối liền hai giới, hắn vội vàng chạy theo sau bộ dạng hơi khó hiểu theo lí thuyết là hắn sẽ bị chém vài nhát chứ sao lại không phản ứng gì hết vậy.

“ Đến nơi rồi, ngươi đi đi.”

Nguyễn Ngọc nhét lệnh bài vào khe đá liền nói, Trần Quốc Hưng gật đầu chắp tay nói.

“ Vậy tạm biệt”

Rồi nhảy vào vách đá đang gợn sóng, Nguyễn Ngọc thở dài một hơi lẩm bẩm.

“ Tên khốn.”